10
Bà Trần quắc mắt nhìn Trần Đăng Dương, giọng sắc lạnh.
- Con nói đi, Đăng Dương, dẹp cái vụ lời hứa năm xưa đi. Thất hứa thì có sao? Đừng để cái lời hứa ràng buộc con cả đời này. Mẹ không muốn nhìn con cứ mãi sống trong cái bóng của mấy lời hứa vô nghĩa ấy. Con phải sống cho chính mình, không phải vì một cái hứa mà suốt đời phải chịu khổ.
Trần Đăng Dương cảm thấy như có một cú đánh mạnh vào lòng mình. Hắn không thể tin nổi rằng mẹ lại nói như vậy.
- Mẹ... mẹ thật sự muốn con bỏ mặc tất cả sao? Dù có là lời hứa của gia đình, con cũng không thể làm như không biết được. Mẹ bảo con quên hết à? Quên đi tất cả những gì đã hứa? Cái gì cũng có giá của nó, mẹ! Con không thể chỉ vì một chút thất vọng mà bỏ qua tất cả!
Bà Trần đẩy mạnh tay lên bàn, cặp mắt sắc lạnh nhìn hắn.
- Con đừng có cãi nữa! Cái gì mà giá trị, cái gì mà trách nhiệm? Con đừng quên là mẹ đã cho con quá nhiều cơ hội để lựa chọn. Hãy nhìn rõ ràng vào tình huống hiện tại đi! Mối quan hệ giữa con và Pháp Kiều chẳng có gì ngoài cái danh phận chồng vợ thôi, còn tình cảm thì đâu có đâu! Con không thấy sao? Cậu ta không phải là người con cần, và con cũng không cần phải vì cái hứa xuẩn ngốc ấy mà hủy hoại cuộc sống của mình!
Trần Đăng Dương giận dữ, tay nắm chặt lại thành quả đấm.
- Mẹ không hiểu! Con biết mình không thể sống như vậy mãi. Nhưng cũng không thể đối xử với Pháp Kiều như thế! Dù sao cậu ấy cũng là vợ con, không phải sao? Đâu thể cứ nhìn như vậy và không làm gì?
Bà Trần hít một hơi dài, đứng thẳng người và không nhìn hắn nữa. Giọng bà đã trầm xuống, nhưng vẫn đầy cứng rắn.
- Con đừng quên, Đăng Dương, chuyện này không phải chỉ có con và Pháp Kiều. Mẹ đã lo nghĩ cho con cả đời này rồi, còn những gì con làm, chỉ có con tự chịu thôi. Nếu cứ mãi sống theo mấy lời hứa cũ, cuối cùng con sẽ chẳng đi đến đâu cả.
Không khí trong phòng đột ngột trở nên ngột ngạt, hai người nhìn nhau nhưng không ai nói thêm lời nào.
Cuối cùng, Trần Đăng Dương thở dài, ánh mắt đã mệt mỏi.
- Mẹ có thể không hiểu, nhưng con sẽ không bỏ cuộc. Con phải làm rõ mọi thứ trước khi quá muộn.
Bà Trần không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể đã nói hết những gì cần nói.
Bà Trần ngồi xuống ghế, đôi mắt đầy suy tư nhưng ánh nhìn vẫn sắc lạnh như thường lệ.
- Được rồi, nếu con đã quyết tâm như vậy, mai mẹ sẽ tìm cậu ta. Ba mặt một lời, nói rõ tất cả, để con không phải dây dưa mãi trong cái tình huống này. - Bà nói, giọng quyết đoán.
Trần Đăng Dương nghe thấy vậy thì khựng lại, đôi mắt lộ vẻ lo lắng.
- Mẹ, mẹ thật sự muốn gặp Pháp Kiều sao? Ba người gặp nhau, có chắc sẽ giải quyết được gì không?
Bà Trần hạ giọng, ánh mắt không mấy dịu dàng.
- Con đừng có lo. Mẹ đã quyết định, không có gì thay đổi được. Dù sao cũng phải làm rõ ràng mọi thứ. Cậu ta không phải là người mẹ muốn con gắn bó cả đời, và con cũng phải hiểu điều đó.
Trần Đăng Dương cảm thấy nghẹn lời, không biết phải nói gì thêm. Hắn chỉ biết im lặng, bởi hắn hiểu rằng nếu tiếp tục tranh cãi, chỉ khiến mọi thứ càng thêm rối ren.
Bà Trần đứng dậy, nhìn vào mắt hắn một lần nữa.
- Ngày mai mẹ sẽ đi tìm cậu ta. Con chỉ cần chuẩn bị tinh thần cho mọi thứ, không ai có thể thay đổi được những gì đã được định sẵn.
Trần Đăng Dương nhìn bà, lòng nặng trĩu. Hắn biết, dù hắn có cố gắng thế nào, thì mẹ hắn đã quyết định. Còn cậu, Pháp Kiều, liệu có thể hiểu được những gì hắn đang cảm nhận?
Không khí trong phòng lại một lần nữa trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở dài của Trần Đăng Dương, như một lời thừa nhận rằng mọi chuyện không dễ dàng như hắn tưởng.
Một ngày đã trôi qua, và Pháp Kiều cuối cùng cũng quyết định quay lại dinh thự của Trần Đăng Dương. Cậu cảm thấy mệt mỏi, đôi chân như không còn sức, nhưng vẫn kiên quyết bước vào sân. Bước chân của cậu vừa chạm đến nền đá lạnh lẽo thì đã nghe thấy giọng bà Trần vang lên từ phía sau.
- Cậu tưởng đi một ngày là có thể thay đổi được gì sao? Chạy đi đâu, trốn tránh cái gì? - Bà Trần đứng đó, nhìn Pháp Kiều với ánh mắt lạnh lùng, không hề có chút cảm thông.
Pháp Kiều quay lại, ánh mắt mệt mỏi nhưng không kém phần kiên cường. Cậu đã chuẩn bị tinh thần cho những lời xỉa xói, nhưng vẫn không thể tránh khỏi cảm giác tủi thân khi nghe mẹ chồng nói như vậy.
- Mẹ... con chỉ cần thời gian để suy nghĩ lại mọi chuyện. - Pháp Kiều đáp, giọng cậu đã trở nên khàn đặc vì mệt mỏi.
Bà Trần hừ lạnh một tiếng, bước đến gần hơn, ánh mắt như dao cắt.
- Suy nghĩ gì chứ? Cậu đã làm gì ngoài việc bỏ chạy khỏi nhà, rời xa con trai tôi? Đó là cách cậu giải quyết mọi thứ sao? Dù có thế nào, cậu cũng không thể bỏ trốn mãi được. Chúng ta là gia đình, và cậu là vợ của Trần Đăng Dương, không phải là người ngoài.
Pháp Kiều cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng nỗi tủi thân và bất lực vẫn không thể xóa nhòa.
- Con biết, mẹ. Nhưng cuộc sống giữa chúng con không như mẹ nghĩ đâu. Con không muốn tiếp tục sống trong một gia đình đầy căng thẳng như vậy.
Bà Trần cười khẩy, rồi nhìn cậu bằng ánh mắt châm biếm.
- Không như mẹ nghĩ sao? Cậu nghĩ rằng cuộc sống này dễ dàng như thế à? Cậu chỉ là vợ của cậu cả Trần Đăng Dương, không có tình cảm gì với nhau. Đừng tưởng rằng cậu có thể sống mà không tuân theo nguyên tắc của gia đình này.
Pháp Kiều cúi đầu, không muốn cãi lại. Cậu chỉ muốn im lặng bước qua mọi chuyện, nhưng càng cố gắng giữ im lặng thì bà Trần lại càng không ngừng tấn công.
- Cậu cứ yên tâm đi, không ai muốn giữ cậu lại nếu cậu cứ làm như vậy. Nhưng cậu cũng đừng nghĩ mình có thể thay đổi điều gì. Cả gia đình này đã quá rõ về cậu rồi, và cậu cũng chẳng thể thay đổi được cái nhìn của họ.
Pháp Kiều không thể chịu đựng thêm nữa. Cậu hít một hơi thật sâu, rồi đáp lại bằng giọng chắc chắn, dù trong lòng đầy nỗi đau.
- Con không biết có thể thay đổi gì không, nhưng ít nhất con sẽ sống cho bản thân mình, không phải vì cái nhìn của người khác.
Bà Trần im lặng một lúc, rồi quay lưng bỏ đi, không nói thêm lời nào. Cảnh vật xung quanh trở nên yên lặng, nhưng Pháp Kiều cảm nhận rõ ràng cái tĩnh mịch nặng nề bao trùm lên mình, như thể cậu đang đứng giữa hai thế giới, không thể nào thoát ra.
Sau một lúc im lặng nặng nề, bà Trần quay lại với một quyết định rõ ràng. Bà gọi Trần Đăng Dương và Pháp Kiều vào phòng khách, nơi bà đã chuẩn bị một không gian riêng để giải quyết mọi chuyện.
- Đăng Dương, Kiều, cả hai vào đây ngay. - Giọng bà Trần lạnh lùng vang lên qua cửa phòng, khiến không khí trong ngôi nhà trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Trần Đăng Dương bước vào đầu tiên, vẻ mặt vẫn chưa thể hiện sự quyết đoán mà mẹ hắn mong đợi. Pháp Kiều theo sau, ánh mắt không thể che giấu sự mệt mỏi và đau khổ khi phải đối diện với bà Trần một lần nữa.
Bà Trần nhìn hai người, ánh mắt sắc lạnh như đang chuẩn bị ra một quyết định lớn.
- Ngồi đi. - Bà ra lệnh.
Cả hai ngồi xuống, không khí trong phòng trở nên ngột ngạt. Trần Đăng Dương nhìn Pháp Kiều, như muốn tìm kiếm sự an ủi từ cậu, nhưng Pháp Kiều chỉ im lặng, tay siết chặt lại để kiềm chế cảm xúc của mình.
Bà Trần cất lời, giọng vẫn lạnh lùng nhưng rõ ràng là đã hết kiên nhẫn.
- Tôi không muốn cãi vã thêm nữa. Cả hai đều biết rõ tình hình hiện tại, và tôi không thể để tình trạng này tiếp tục. Đăng Dương, con phải hiểu rằng gia đình chúng ta không phải là nơi để tình cảm phức tạp hay mơ mộng. Cậu ta không phải là người con cần, không phải là người có thể giúp đỡ con.
Trần Đăng Dương quay sang nhìn mẹ, đôi mắt mờ đi vì những lời bà vừa nói.
- Mẹ, con không thể thay đổi mọi thứ chỉ vì lời hứa năm xưa, nhưng ít nhất con có nghĩa vụ phải sống với những gì mình đã quyết định.
Bà Trần không muốn nghe thêm nữa.
- Dẹp cái vụ nghĩa vụ đi! Đừng nghĩ rằng con có thể đem những cái đó ra để bao biện cho sự yếu đuối của mình. Cậu ta không phù hợp, và con cũng không phù hợp với cậu ta. Chấm dứt đi, hãy dứt khoát.
Pháp Kiều ngước lên, đôi mắt đã đầy nước, nhưng cậu cố gắng nói với một giọng cứng rắn, mặc dù trong lòng đang rối bời.
- Con không phải là kẻ yếu đuối, mẹ. Con chỉ cần thời gian để suy nghĩ về tất cả. Con không muốn chỉ sống một cuộc sống mà không có tình cảm, và con cũng không muốn tiếp tục lừa dối bản thân mình.
Bà Trần nhìn Pháp Kiều chằm chằm, đôi mắt không chút thương cảm.
- Cậu nghĩ mình có quyền đòi hỏi tình cảm sao? Đây không phải là chuyện của cậu. Đây là vấn đề của gia đình này. Cậu là vợ của Đăng Dương, và cậu phải sống theo nguyên tắc của gia đình này, dù có thích hay không.
Trần Đăng Dương đứng lên, không còn chịu đựng được nữa.
- Mẹ, con không thể cứ mãi sống trong những lời hứa của người khác. Con sẽ sống với quyết định của chính mình, dù có phải đối mặt với điều gì đi nữa.
Bà Trần nhìn con trai, rồi quay sang Pháp Kiều, ánh mắt lạnh lùng như tuyên án.
- Được rồi, nếu cả hai đã quyết định như vậy, thì tôi sẽ không can thiệp nữa. Nhưng nhớ rằng, không có gì là dễ dàng. Một khi cậu đã vào gia đình này, cậu phải chấp nhận tất cả.
Cả căn phòng im lặng, không ai nói gì thêm. Pháp Kiều và Trần Đăng Dương nhìn nhau, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, nhưng không ai lên tiếng để phá vỡ cái không gian đầy căng thẳng này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro