09
Cơn mưa càng lúc càng nặng hạt, gió rít qua từng ngõ phố. Trần Đăng Dương lao nhanh ra ngoài, đôi mắt không thể nào bình tĩnh lại.
Hắn chạy đi khắp nơi, dọc theo các con phố vắng, qua những góc khuất mà hắn nghĩ rằng Pháp Kiều có thể sẽ đi qua. Hắn không dám dừng lại, không dám nghĩ rằng cậu sẽ không ở đó, không ở đâu cả.
Cảm giác trống rỗng, lo lắng cứ bao trùm lấy hắn. Mưa xối xả làm ướt đẫm tóc hắn, khuôn mặt cũng không còn rõ nét, nhưng hắn không quan tâm, không hề nghĩ đến điều gì ngoài việc tìm được Pháp Kiều.
— Pháp Kiều… em đâu rồi?
Hắn gọi tên cậu, nhưng không có đáp lại. Hắn dừng lại một lúc, thở dốc, rồi lại tiếp tục chạy.
Qua những ngõ nhỏ, qua những con đường khuất lấp, nhưng vẫn không thấy bóng dáng cậu đâu. Mắt hắn mờ đi vì mưa, vì nước mắt đã dâng lên từ lâu, nhưng hắn không thể dừng lại.
Lâu lắm rồi hắn chưa cảm thấy sợ như thế.
Sợ mất đi người duy nhất hắn thực sự quan tâm.
— Pháp Kiều…
Cơn mưa vẫn rơi không ngừng, nhưng hắn biết, mưa không thể rửa sạch những điều đau đớn trong lòng hắn.
Trần Đăng Dương không còn biết mình đã chạy bao lâu, những con phố dường như trở nên mờ mịt, nhòe nhoẹt dưới cơn mưa. Hắn chẳng còn cảm giác về thời gian, chỉ có một suy nghĩ duy nhất: tìm Pháp Kiều.
"Em đâu rồi?"
Hắn tự hỏi mình, nhưng không có câu trả lời. Mỗi ngã rẽ hắn đi qua, mỗi ngôi nhà hắn nhìn vào, đều không có cậu.
Hắn dừng lại, hơi thở gấp gáp, cảm giác tuyệt vọng dâng lên. Mưa rơi lạnh lẽo, làm hắn cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Đôi mắt hắn đã đỏ ngầu vì mệt mỏi và lo âu, nhưng hắn vẫn không thể chấp nhận sự thật rằng có thể mất cậu.
— Em không thể đi như vậy... Em không thể bỏ đi mà không một lời nói với anh...
Lời nói nghẹn lại trong cổ họng. Hắn nhìn xung quanh, dường như muốn gào lên, muốn tất cả mọi thứ dừng lại, chỉ để có thể tìm thấy cậu. Nhưng không có gì thay đổi, chỉ có tiếng mưa và sự im lặng bao phủ.
Hắn ngồi xuống bên lề đường, đầu gục xuống tay, không biết phải làm sao nữa. Từ nhỏ đến giờ, hắn luôn là người có thể kiểm soát mọi thứ, nhưng giờ đây, hắn chẳng thể kiểm soát nổi bản thân mình, chẳng thể kiểm soát được những cảm xúc lạ lùng, đau đớn này.
— Pháp Kiều...
Một tiếng gọi nhẹ nhàng, nhưng tràn đầy sự tuyệt vọng.
Không có ai trả lời. Mưa vẫn rơi, và Trần Đăng Dương cảm thấy như mình bị nuốt chửng trong bóng tối.
Trong lúc Trần Đăng Dương ngồi bần thần bên lề đường, không hề hay biết rằng bà Trần đang đứng sau, ra lệnh cho người hầu tìm hắn.
— Đi tìm cậu cả, mang hắn về đây ngay lập tức! — Bà Trần ra lệnh, giọng đầy lạnh lùng.
Người hầu không dám chần chừ, vội vàng lên xe đi tìm Trần Đăng Dương. Không lâu sau, họ đã tìm thấy hắn ở một con phố vắng, mệt mỏi và đẫm nước mưa. Họ không dám làm hắn tức giận, nhưng cũng không thể để hắn trốn chạy lâu hơn nữa.
Trần Đăng Dương không phản kháng khi họ đưa hắn trở về nhà. Hắn như một người mất hồn, chỉ đi theo mà không nói lời nào. Khi về đến nhà, bà Trần đã đứng chờ sẵn trong phòng khách, mắt nhìn hắn đầy giận dữ.
Đêm đó, cơn giận của hai mẹ con bùng lên như ngọn lửa.
— Con đi đâu mà không về, khiến cả gia đình lo lắng như vậy? — Bà Trần chỉ thẳng tay về phía hắn, giọng gầm gào đầy tức giận.
— Mẹ cấm con tìm Pháp Kiều, nhưng con không thể làm theo! Con sẽ không để em ấy ra đi như vậy! — Hắn không kiềm chế được sự phẫn nộ, tiếng nói cao lên, tràn đầy sự căm phẫn.
— Con có biết con đang làm gì không? Con bỏ đi mà không nói với ai một lời. Con quên đi gia đình này rồi sao? — Bà Trần tiến lại gần, ánh mắt sắc lạnh như dao. — Nếu con tiếp tục như vậy, đừng mong quay lại nữa!
— Mẹ có biết con yêu ai không? Mẹ có hiểu con cảm thấy như thế nào khi bị mẹ ép buộc như vậy không? — Hắn gần như gào lên, không thể chịu đựng thêm được nữa. — Con không phải con rối, không phải con cờ trong tay mẹ! Con có cảm xúc, có suy nghĩ riêng của mình!
Bà Trần hít một hơi thật sâu, cố kiềm chế sự tức giận đang trào dâng. Nhưng trong lòng, bà vẫn cảm thấy một nỗi khó chịu lớn lao, như thể con trai bà đã rời xa bà, làm bà mất quyền kiểm soát.
— Con không hiểu, Đăng Dương à. Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi, mẹ chỉ muốn con không phải hối hận sau này. Nhưng con không chịu nghe, con không hiểu được những gì mẹ đã hy sinh cho con.
Hắn đứng im, đôi mắt tràn đầy căm phẫn và sự đau đớn. Đối diện với mẹ, hắn chẳng còn cảm giác của một đứa con ngoan, chỉ là một con người bị bóp nghẹt trong chính sự kiểm soát quá chặt chẽ.
— Mẹ không bao giờ hiểu con cả. — Hắn quay lưng, giọng lạc đi vì mệt mỏi. — Từ nay, con sẽ tự quyết định mọi thứ.
Bà Trần đứng đối diện với Trần Đăng Dương, giọng nói đầy cứng rắn, không hề có chút mềm mỏng.
— Con nghe mẹ đi, Đăng Dương. Pháp Kiều không phải là người xứng đáng với con. Hắn không có vị trí trong gia đình này đâu. Con cưới cậu ta chỉ vì lời hứa của hai gia đình, không phải vì tình cảm thật sự. Mẹ tin rằng con không có tình cảm với cậu ta.
Trần Đăng Dương đứng sững lại, tim hắn như thắt lại khi nghe những lời ấy.
— Mẹ, con... — Hắn bắt đầu, nhưng không thể nói ra lời nào, bởi sự thật quá đắng cay đối với hắn. Hắn không biết phải nói sao để giải thích cho mẹ hiểu.
Bà Trần tiếp tục, không để hắn có cơ hội phản bác:
— Con phải hiểu một điều, Đăng Dương. Gia đình mình có những nguyên tắc riêng, và cậu ta, hắn không phải là người con muốn đi cùng suốt đời. Đừng vì những lời hứa vô nghĩa mà làm mất đi tương lai của con.
Trần Đăng Dương đứng im, không phản đối nữa. Hắn cảm thấy nghẹt thở, như thể không còn đường lui.
Hắn nhìn mẹ, đôi mắt không giấu được sự mệt mỏi và đau đớn, nhưng không biết phải nói gì. Mẹ hắn đã quyết định tất cả.
— Con không biết phải làm sao nữa... Mẹ nói đúng, nhưng... — Hắn ngập ngừng, không dám nói tiếp.
Bà Trần nhìn hắn với ánh mắt kiên định:
— Mẹ biết con không muốn cãi lời mẹ, nhưng con cũng phải nghĩ cho tương lai của mình. Không thể để những chuyện nhỏ nhặt làm con rối loạn cuộc sống.
Im lặng bao trùm căn phòng.
Hắn chỉ còn biết cúi đầu, không dám phản bác mẹ, nhưng trong lòng, một phần của hắn đau đớn đến tột cùng.
Bà Trần nhìn Trần Đăng Dương một lúc, mắt đầy nghi ngờ và bất mãn.
— Sao con lại đi tìm cậu ta? Con nghĩ mình đang làm gì vậy? Cậu ta không phải người con cần quan tâm, đừng phí thời gian nữa. — Bà Trần không kìm được sự tức giận, hỏi lại với giọng đầy vẻ thất vọng.
Trần Đăng Dương im lặng một lúc, rồi mới lên tiếng, giọng có chút khàn.
— Mẹ, không tình thì cũng phải có nghĩa. Mang tiếng là chồng mà không lo lắng cho vợ, làm sao được? Dù sao chúng con cũng đã cưới nhau rồi, không thể cứ như hai người xa lạ mãi được.
Bà Trần nhìn hắn, ngạc nhiên vì câu trả lời này.
— Con cưới cậu ta chỉ vì lời hứa xưa của hai gia đình, Đăng Dương! Con có tình cảm thật sự với cậu ta không? Cậu ta không xứng với con, không phải người con có thể sống chung lâu dài!
Trần Đăng Dương hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế sự bối rối trong lòng.
— Con không biết phải làm gì nữa... Nhưng dù sao, con cũng là chồng cậu ấy. Mẹ không thể yêu cầu con không quan tâm đến cậu ấy được.
Bà Trần nhìn hắn, có vẻ không hài lòng nhưng không còn nói gì thêm. Cả hai đứng đó, trong không khí ngột ngạt, không ai chịu mở lời thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro