Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

08

Pháp Kiều đứng lên, cảm nhận bàn tay ấm áp của Đỗ Hải Đăng kéo cậu ra khỏi sự cô đơn, dù chỉ là một thoáng. Cảm giác đó không phải là sự an ủi hoàn toàn, nhưng ít nhất, nó giúp cậu cảm thấy mình không hoàn toàn bị lãng quên. Cậu vẫn còn một chút hy vọng, một chút niềm tin vào những điều tốt đẹp hơn, dù chúng đang rất xa vời.

— Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh, — Pháp Kiều nói, nhẹ nhàng, như thể lời cảm ơn ấy chưa bao giờ trọn vẹn.

Đỗ Hải Đăng chỉ cười, không nói thêm gì, nhưng ánh mắt của anh đầy thấu hiểu. Anh biết Pháp Kiều đang phải chiến đấu với chính mình, với nỗi đau mà cậu chưa sẵn sàng đối diện.

— Em không cần cảm ơn, — anh đáp, giọng trầm ấm. — Nếu em cần gì, cứ nói, tôi sẽ giúp em. Đừng để mình quá cô đơn, Kiều.

Pháp Kiều im lặng, đôi mắt cậu nhìn vào không gian phía trước. Dường như không có gì có thể giải quyết được hết nỗi lòng cậu lúc này. Nhưng lời của Đỗ Hải Đăng khiến cậu cảm thấy một chút nhẹ nhõm. Cậu không phải là người duy nhất trong thế giới này cảm thấy bơ vơ, và có người quan tâm đến cậu, dù chỉ là một thoáng.

Sau một lúc im lặng, Pháp Kiều quay lại nhìn Đỗ Hải Đăng.

— Anh có nghĩ rằng... một ngày nào đó mình sẽ tìm được sự bình yên không? — Cậu hỏi, giọng lạc đi.

Đỗ Hải Đăng suy nghĩ một chút, rồi mỉm cười.

— Đôi khi, bình yên không phải là thứ ta tìm kiếm, mà là thứ ta để nó đến. Chỉ cần em đủ dũng cảm để đối diện và chấp nhận nó khi nó đến.

Pháp Kiều gật đầu, cảm giác nhẹ lòng hơn một chút. Có lẽ những điều đơn giản như thế, cũng có thể giúp cậu nhìn nhận mọi chuyện theo một hướng khác.

— Em sẽ nhớ lời anh nói, — cậu đáp.

Đỗ Hải Đăng vỗ vai cậu một cách động viên.

— Em không cần phải quyết định ngay lập tức. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, Kiều.

Pháp Kiều mỉm cười yếu ớt, rồi bước ra khỏi đền, trái tim có phần nhẹ nhõm hơn khi biết rằng ít nhất vẫn có người sẵn sàng đứng bên cạnh cậu, dù trong lúc này, cậu chưa thể làm gì hơn ngoài việc đi tiếp, tìm kiếm sự bình yên trong chính tâm hồn mình.

Cậu vẫn còn một đoạn đường dài phía trước, nhưng ít nhất, hôm nay, cậu đã có thể bước đi mà không cảm thấy mình hoàn toàn đơn độc.

Đêm muộn, trong phòng bà Trần

Bà Trần vừa định lên giường nghỉ ngơi thì tiếng gõ cửa vang lên. Bà nhíu mày khó chịu, không cần đoán cũng biết là ai.

— Vào đi.

Cánh cửa mở ra, Trần Đăng Dương bước vào, gương mặt trầm tĩnh nhưng ánh mắt lại mang theo chút bực bội. Hắn không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề:

— Mẹ, con không đồng ý chuyện này.

Bà Trần vẫn bình thản ngồi trên ghế, rót một tách trà như thể chuyện hắn phản đối không có gì đáng bận tâm.

— Chuyện gì? — Bà giả vờ hỏi.

— Chuyện mẹ muốn cưới Lý Minh Châu cho con, — Trần Đăng Dương nhìn chằm chằm bà. — Con và Pháp Kiều chưa ly hôn.

Bà Trần đặt tách trà xuống bàn, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

— Vậy thì ly hôn đi. Một cuộc hôn nhân không có tình yêu thì giữ lại làm gì?

— Vậy mẹ nghĩ con sẽ yêu Lý Minh Châu sao? — Giọng hắn trầm xuống.

Bà Trần nhếch môi, ánh mắt sắc bén:

— Con không cần yêu nó, chỉ cần cưới nó. Lý Minh Châu là tiểu thư danh giá, có thể giúp gia đình mình vững mạnh hơn. Còn Pháp Kiều? Nó chỉ là một thằng nhóc yếu đuối, không làm được gì ngoài việc mang đến rắc rối.

Trần Đăng Dương siết chặt nắm tay, kiềm chế cơn giận đang dâng lên.

— Mẹ nói vậy mà không thấy quá đáng à?

— Quá đáng? — Bà Trần cười nhạt. — Mẹ chỉ đang nói sự thật. Nếu con không có tình cảm với nó, thì buông tay đi.

— Con không cần mẹ quyết định thay con! — Hắn gằn giọng, lần đầu to tiếng với bà.

— Đăng Dương! — Bà Trần trừng mắt, giọng sắc lạnh. — Con dám cãi mẹ vì nó?

— Không phải vì nó, mà vì con, — Hắn nói dứt khoát. — Con không phải là một quân cờ trong tay mẹ.

Không khí trong phòng căng thẳng đến mức gần như không thở nổi. Cả hai nhìn nhau, không ai chịu nhường ai.

Cuối cùng, bà Trần hít sâu, giọng nói chậm rãi nhưng đầy uy quyền:

— Được thôi. Nếu con đã nói vậy, thì chứng minh cho mẹ thấy con có thể tự quyết định. Nhưng nếu con còn lưỡng lự giữa Pháp Kiều và Minh Châu, mẹ sẽ tự tay dứt bỏ mối quan hệ này thay con.

Trần Đăng Dương không nói thêm gì, chỉ siết chặt nắm tay rồi quay lưng rời khỏi phòng.

Cánh cửa đóng lại, để lại bà Trần ngồi đó, ánh mắt sắc sảo vẫn không thay đổi.

Bà biết, sớm muộn gì, mọi chuyện cũng sẽ đi theo đúng kế hoạch của bà.

Trong phòng Trần Đăng Dương

— Rầm!

Một chiếc bình sứ đắt tiền rơi xuống sàn, vỡ tan tành.

— Cậu cả…! — Người hầu đứng ngoài cửa run rẩy, không dám bước vào.

— Biến hết đi! — Hắn quát, tay đập mạnh xuống bàn, khiến ly rượu cũng rơi theo.

Tiếng đồ đạc va chạm, tiếng kính vỡ vang lên khắp căn phòng.

— Mẹ ép tôi quá rồi…!

Hắn cười lạnh, ánh mắt đỏ lên vì tức giận.

— Muốn tôi cưới người khác khi còn chưa ly hôn? Muốn tôi vứt bỏ Pháp Kiều như một món đồ thừa?

Hắn đấm mạnh vào tường, hơi thở nặng nề.

— Pháp Kiều… em ở đâu?

Hắn nhắm mắt lại, bàn tay siết chặt, cơn giận trong lòng dần chuyển thành bất an.

Bên ngoài cơn mưa bắt đầu rơi…

Trần Đăng Dương đứng giữa căn phòng hỗn loạn, hơi thở gấp gáp. Cơn giận trong hắn vẫn chưa nguôi, nhưng sâu bên trong lại là một cảm giác trống rỗng đến khó chịu.

— Cậu cả… cậu ổn chứ? — Một người hầu run rẩy hỏi nhỏ.

— Cút ra ngoài!

Người hầu giật mình, vội vàng lui ra, không ai dám ở lại.

Hắn đưa tay vò mái tóc, ánh mắt sắc lạnh nhưng trong lòng lại rối bời. Pháp Kiều rời đi rồi… Giữa trời mưa gió như thế, cậu có nơi nào để về không?

Hắn siết chặt nắm tay.

— Để xem… em có thể trốn tôi được bao lâu…

Hắn bước nhanh ra khỏi phòng, không màng đến mớ hỗn độn xung quanh. Cơn giận đã chuyển thành một quyết tâm—tìm bằng được Pháp Kiều.

Bước chân vừa đến cửa, một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng.

— Con định đi đâu?

Trần Đăng Dương khựng lại, bàn tay siết chặt nắm cửa. Hắn hít sâu, cố kiềm chế cơn bực tức đang dâng trào trong lòng, rồi quay lại.

— Mẹ cản con sao?

Bà Trần đứng đó, dáng vẻ vẫn uy nghiêm như mọi khi, ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn.

— Đúng vậy. Từ giờ trở đi, con không được đi tìm Pháp Kiều nữa.

— Mẹ đừng quá đáng! — Hắn gằn giọng.

— Quá đáng? — Bà nhếch môi, từng bước tiến lại gần hắn. — Chính con mới là người không rõ ràng. Nếu đã không yêu nó, vậy để nó đi đi. Đừng làm mất mặt gia đình họ Trần nữa.

— Mẹ chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của con.

— Con không cần tình yêu để sống, nhưng con cần trách nhiệm. Hãy nhớ kỹ, vị trí con đang đứng hôm nay là nhờ ai!

— Con không quan tâm đến vị trí đó nữa.

— Vậy con quan tâm điều gì? Một đứa con trai không có danh phận, không mang lại lợi ích gì cho con sao?

Trần Đăng Dương nắm chặt tay, từng lời bà nói như mũi dao đâm vào lòng hắn.

— Dù mẹ có cấm, con vẫn sẽ tìm Pháp Kiều.

— Nếu con bước ra khỏi cánh cửa này, đừng mong quay về nữa.

Hắn sững lại.

Bà Trần nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt sắc bén, giọng nói đầy uy quyền.

— Chọn đi, Đăng Dương. Gia đình, hay một kẻ chẳng là gì với con?

Không gian chùng xuống, chỉ còn tiếng mưa rơi lộp độp ngoài cửa sổ.

Trần Đăng Dương siết chặt nắm tay, đôi mắt đen sâu thẳm như vực thẳm đối diện với ánh nhìn uy quyền của bà Trần.

— Mẹ nghĩ con sẽ chọn gia đình sao?

— Con không có lựa chọn nào khác.

— Mẹ sai rồi. — Hắn nhếch môi cười lạnh, ánh mắt đầy thách thức. — Lần đầu tiên trong đời, con sẽ làm trái lời mẹ.

Nói rồi, hắn xoay người định mở cửa bước đi.

— Đứng lại!

Giọng bà Trần sắc lạnh, mang theo sự giận dữ.

— Con vừa bước ra khỏi cánh cửa này, thì đừng mong quay về nữa.

Bàn tay đặt trên tay nắm cửa khựng lại trong thoáng chốc. Cổ họng hắn nghẹn lại, nhưng rồi, hắn hạ quyết tâm.

— Từ nhỏ đến giờ, mẹ luôn quyết định mọi thứ thay con… Nhưng lần này, con tự chọn.

Dứt lời, hắn mở cửa, bước ra ngoài.

Bà Trần siết chặt hai tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn theo bóng lưng con trai khuất dần trong màn mưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro