Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

07

Cánh cửa phòng mở ra, bà Trần bước vào với vẻ mặt lạnh lùng, như thường lệ. Trần Đăng Dương ngước mắt lên, đôi mắt mệt mỏi, ánh nhìn hững hờ khi nhận ra người vừa bước vào là mẹ mình.

Bà Trần không cần chào hỏi, chỉ đặt một tờ giấy lên bàn, ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn.

— Mẹ đã sắp xếp rồi, con không cần phải lo.

Trần Đăng Dương nhíu mày, không hiểu ý của bà.

— Sắp xếp gì?

Bà Trần lạnh lùng, giọng nói không chút cảm xúc.

— Mẹ sẽ cho con cưới cô tiểu thư Lý Minh Châu. Cô ấy xứng đáng là vợ của con, không giống như cái cậu ta kia.

Những lời bà Trần nói khiến Trần Đăng Dương sững người, hắn chưa kịp nói gì thì bà Trần đã tiếp tục, giọng điệu lạnh nhạt và đầy sự tính toán:

— Lý Minh Châu đến từ gia đình giàu có, có thể giúp gia đình ta củng cố thêm địa vị trong xã hội. Cô ta vừa dịu dàng lại lễ phép, không như…

Bà không cần nói hết câu, sự khinh miệt trong ánh mắt đã đủ diễn đạt mọi điều.

Trần Đăng Dương đứng im, cảm giác như mọi thứ xung quanh đột nhiên trở nên mờ mịt. Hắn không thể tin được những gì mẹ mình vừa nói. Một lựa chọn vội vàng như thế, một lựa chọn đầy tính toán và không một chút tôn trọng đối với cậu.

— Mẹ… — Trần Đăng Dương cố gắng lên tiếng, nhưng lời nói nghẹn lại trong cổ họng. Hắn không biết phải phản ứng thế nào.

Bà Trần không để hắn kịp nói thêm gì, bà chỉ khẽ thở dài, ánh mắt đầy sự cứng rắn:

— Mẹ không muốn con phải chịu khổ thêm nữa. Cuộc sống hôn nhân không phải là trò đùa, con phải hiểu rằng. Pháp Kiều không xứng đáng với con. Nếu con không thể yêu, ít nhất cũng phải làm tròn trách nhiệm của mình.

Trần Đăng Dương siết chặt tay, nhưng hắn không nói gì thêm. Trong lòng hắn, mọi thứ bắt đầu vỡ vụn. Hắn không muốn làm theo những yêu cầu của bà, nhưng cũng không biết phải làm gì để có thể thay đổi tất cả.

— Lý Minh Châu sẽ đến vào ngày mai. Con hãy chuẩn bị sẵn sàng.

Bà Trần nói xong, không chờ hắn trả lời, quay lưng đi ra ngoài, bỏ lại Trần Đăng Dương trong sự im lặng vây quanh.

Hắn ngồi xuống giường, đôi mắt nhìn vào khoảng không vô định. Mọi thứ giờ đây đều trở nên mờ mịt, không còn rõ ràng. Hắn cảm thấy như mình bị mắc kẹt giữa một lựa chọn mà bản thân không hề muốn, nhưng lại không có cách nào để thoát ra.

Lý Minh Châu... Cô ấy sẽ là người mà hắn phải sống chung cả đời? Những lời bà Trần vừa nói như một đòn giáng mạnh vào tâm trí hắn. Cậu ấy, Pháp Kiều, còn đâu? Còn hy vọng nào cho những gì hắn muốn và cảm thấy trong lòng không?

Hắn không biết, nhưng có một điều hắn chắc chắn — mọi thứ đã quá muộn.

Pháp Kiều không có điểm đến, chỉ một mình lang thang ngoài phố, bước đi vô định. Cậu không biết mình đang đi đâu, chỉ muốn rời xa cái không gian ngột ngạt, nơi mà mỗi bước đi đều như bị kìm hãm bởi sự tủi nhục và đau đớn.

Đôi mắt cậu đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi xuống. Cậu khóc, không phải vì sự nhục nhã khi bị bỏ rơi, mà vì cậu cảm thấy sự vô nghĩa trong cuộc sống này. Những gì cậu đã hy sinh, những gì cậu đã cố gắng giữ gìn, tất cả đều tan vỡ trước mắt cậu. Cậu không còn biết mình làm gì sai, không hiểu vì sao lại phải chịu đựng như thế.

Cậu không thể nào hiểu được, tại sao người mình yêu lại có thể bỏ mặc mình một cách lạnh lùng như vậy. Cậu đã từng hy vọng, đã từng tin rằng tình yêu có thể thay đổi mọi thứ, nhưng giờ thì sao? Mọi thứ đều vỡ vụn, như những mảnh gốm vỡ trong tay cậu.

Những người xung quanh, những ánh nhìn của họ như những lời chỉ trích vô hình đâm vào trái tim cậu. Cậu cảm thấy mình như một kẻ thất bại, không xứng đáng với bất cứ điều gì.

Lững thững bước qua từng con phố, cậu không biết mình đang đi đâu, cũng không muốn biết. Cái cảm giác cô đơn, trống rỗng đang dâng lên trong lòng khiến cậu chỉ muốn chạy trốn khỏi mọi thứ. Cậu không muốn quay về nhà, không muốn đối mặt với bất cứ ai nữa, nhất là Trần Đăng Dương.

Cậu không hiểu vì sao lại yêu hắn, không hiểu tại sao mình lại muốn nắm tay hắn trong một tương lai mà giờ đây chẳng còn chút hy vọng nào. Pháp Kiều tự hỏi liệu có phải mình đã yêu sai người, hay chỉ đơn giản là mình quá yếu đuối, quá dễ dàng tin vào những lời hứa?

Nước mắt vẫn rơi, và cậu cứ đi mãi, như thể muốn chạy trốn khỏi chính mình, khỏi những vết thương lòng mà không thể hàn gắn. Cậu cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy như mình đang đứng trước một bức tường không thể vượt qua.

Chợt, cậu dừng lại trước một ngôi đền nhỏ ven đường, nơi có ánh đèn hiu hắt. Pháp Kiều bước vào, ngồi xuống đất, hai tay ôm mặt, khóc nức nở. Không còn ai ở bên, không còn ai hiểu. Mọi thứ trong cậu giờ đây chỉ còn lại sự trống vắng không thể lấp đầy.

Những tiếng nấc nghẹn ngào vang lên giữa đêm tối, chỉ có sự tĩnh lặng là câu trả lời duy nhất.

Pháp Kiều ngồi trong đền, đôi tay vẫn ôm chặt lấy mặt, như thể muốn che giấu đi tất cả những nỗi đau và sự yếu đuối. Lúc này, cậu không còn quan tâm đến xung quanh nữa, không màng đến ánh mắt của những người qua lại. Cậu chỉ muốn được khóc, khóc thật to để xua đi sự tủi thân đang dâng lên trong lòng.

Một cơn gió lạnh thoảng qua, khiến cậu rùng mình. Cậu vẫn ngồi đó, không động đậy, mặc cho những giọt nước mắt lăn dài trên má. Cậu không muốn nghĩ về Trần Đăng Dương nữa, không muốn nghĩ đến tất cả những lời bà Trần đã nói, nhưng không thể nào ngừng nghĩ về hắn. Cảm giác bị bỏ rơi, bị xem thường ấy, thật sự khiến trái tim cậu vỡ vụn.

Bất chợt, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau, làm Pháp Kiều giật mình. Cậu ngẩng lên và thấy một người đàn ông đứng đó, ánh mắt lo lắng, nhưng không phải Trần Đăng Dương. Đó là người quen cậu đã gặp trong một vài dịp trước, người bạn cũ của mẹ cậu, Đỗ Hải Đăng.

— Kiều, sao lại ngồi một mình ở đây vào giờ này? — Giọng anh đầy sự quan tâm.

Pháp Kiều không nói gì, chỉ lắc đầu, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào. Đỗ Hải Đăng tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh cậu, nhìn thấu sự đau khổ trong đôi mắt kia.

— Cậu có muốn chia sẻ không? Đôi khi, nói ra cũng giúp nhẹ nhõm hơn, — anh nói, giọng ấm áp, nhẹ nhàng.

Pháp Kiều im lặng một lúc, rồi cuối cùng cậu lên tiếng, nhưng giọng nói như nghẹn lại:

— Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Mình yêu hắn, mình muốn làm tất cả vì hắn... nhưng chẳng ai hiểu, chẳng ai thấu nổi cảm giác của mình. Mình chỉ là một cái bóng trong gia đình đó, một cái bóng không thể thoát ra được.

Đỗ Hải Đăng lắng nghe, ánh mắt của anh như hiểu thấu tâm can của cậu. Anh không vội vàng đưa ra lời khuyên hay an ủi. Thay vào đó, anh chỉ ngồi đó, để Pháp Kiều được bộc lộ hết những suy nghĩ, những nỗi đau trong lòng.

Một lúc sau, Pháp Kiều lau nước mắt, cậu hít một hơi thật sâu, như để lấy lại bình tĩnh.

— Cảm ơn anh, — cậu nói, giọng trầm, đầy mệt mỏi.

Đỗ Hải Đăng chỉ cười nhẹ, không nói gì thêm. Anh đứng dậy, vươn tay ra giúp cậu đứng lên.

— Cậu không cần phải chịu đựng một mình. Nếu cần, tôi sẽ luôn ở đây để giúp đỡ.

Pháp Kiều nhìn anh, cảm thấy một chút nhẹ nhõm trong lòng, dù chỉ là một chút. Dẫu sao, ít nhất cũng có một người hiểu và sẵn sàng ở bên cạnh. Cậu không còn phải hoàn toàn cô đơn giữa tất cả những khó khăn này.

Cậu không biết mình sẽ phải làm gì tiếp theo, nhưng ít nhất lúc này, cậu đã có một chút hy vọng nhỏ nhoi, một cái gì đó để níu kéo trong bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro