Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

06

Pháp Kiều vẫn giữ ánh mắt sắc lạnh, không chùn bước trước Đăng Dương. Cậu đứng dậy, từng bước tiến lại gần hắn, từng lời nói như lưỡi dao cứa sâu vào tâm can người đối diện:

- Anh có biết không, từ ngày đầu tiên bước chân vào nhà họ Trần, em đã biết rõ vị trí của mình. Một món đồ trao đổi giữa hai gia đình, không hơn không kém.

Đăng Dương khẽ cau mày, định lên tiếng nhưng Pháp Kiều đã cắt ngang:

- Đừng nói gì cả. Anh nghĩ em không biết sao? Chúng ta cưới nhau vì cái gì? Vì lời hứa năm xưa của cha mẹ em. Vì họ muốn duy trì thứ gọi là giao tình giữa hai gia đình. Nhưng anh chưa bao giờ yêu em, chưa bao giờ!

Giọng cậu nghẹn lại, nhưng ánh mắt vẫn kiên định:

- Em đã cố gắng, Đăng Dương. Em đã hy vọng, ít nhất anh sẽ cho em một chút tôn trọng. Nhưng không. Từ đầu đến cuối, em chỉ là một trách nhiệm mà anh buộc phải gánh vác.

Đăng Dương lặng người, không ngờ rằng những lời trách móc ấy lại đau đớn đến vậy. Hắn muốn phản bác, nhưng rồi lại nhận ra rằng, cậu không nói sai. Hắn chưa bao giờ cho cậu một chút quan tâm hay dịu dàng nào.

- Pháp Kiều... Anh...

- Đừng nói nữa, anh không cần phải giải thích. - Pháp Kiều ngắt lời, giọng cậu trở nên lạnh lẽo. - Anh có biết cảm giác như thế nào khi sống trong một ngôi nhà, nhưng lại như người thừa? Khi nhìn thấy ánh mắt của mẹ anh, em biết bà khinh thường em, coi em là gánh nặng. Còn anh thì sao? Anh chưa bao giờ đứng về phía em.

Đăng Dương siết chặt nắm tay, ánh mắt bối rối.

- Em nghĩ anh không quan tâm sao?

Pháp Kiều bật cười nhạt:

- Anh quan tâm? Quan tâm của anh là gì? Là im lặng khi mẹ anh chỉ trích em? Là làm ngơ khi em cố gắng gần gũi với anh nhưng chỉ nhận lại sự lạnh nhạt? Nếu đó là quan tâm của anh, thì em thà không cần còn hơn.

Căn phòng chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng thở nặng nề của cả hai. Đăng Dương cố gắng tìm lời nói, nhưng mọi thứ như nghẹn lại trong cổ họng.

Pháp Kiều quay mặt đi, ánh mắt nhìn xa xăm ra cửa sổ:

- Em đã nghĩ, dù không có tình yêu, chỉ cần em cố gắng, anh sẽ thấy được nỗ lực của em. Nhưng em sai rồi. Anh vốn dĩ chưa bao giờ nhìn em là một người vợ thực sự.

Cậu quay lại nhìn hắn, ánh mắt chất chứa nỗi đau nhưng cũng đầy quyết tâm:

- Em mệt rồi, Đăng Dương. Em không muốn tiếp tục sống trong địa ngục này nữa.

Những lời nói ấy như một cú đánh trực diện vào lòng Đăng Dương. Hắn đứng đó, bất động, ánh mắt đau đáu nhìn theo bóng dáng Pháp Kiều khi cậu bước qua hắn, rời khỏi căn phòng.

Cánh cửa khép lại, để lại Đăng Dương một mình với sự trống rỗng và những lời trách móc vang vọng trong đầu. Hắn chợt nhận ra, có lẽ lần đầu tiên trong đời, hắn thật sự sợ mất đi một điều gì đó.

Pháp Kiều bước ra khỏi phòng, ánh mắt u ám như màn đêm bao trùm. Cậu không quan tâm ai đang nhìn, không quan tâm lời xì xào ngoài kia. Đã đến lúc cậu phải sống cho chính mình, chứ không phải là cái bóng mờ nhạt trong nhà họ Trần.

Xuống đến phòng khách, cậu nhìn thấy bà Trần đang ngồi uống trà, ánh mắt đầy quyền uy như luôn muốn nhắc nhở rằng, bà chính là người nắm giữ mọi thứ trong căn nhà này. Pháp Kiều bước chậm rãi qua bà, không nói một lời. Nhưng bà Trần đâu dễ dàng để mọi thứ trôi qua.

- Đứng lại! - Giọng bà cất lên, lạnh lẽo và đầy uy lực.

Pháp Kiều dừng bước, quay lại nhìn bà.

- Mẹ muốn nói gì? - Cậu hỏi, giọng bình thản nhưng ánh mắt đã không còn sự sợ hãi như trước.

- Cậu nghĩ rằng cậu có thể bỏ đi dễ dàng như vậy sao? Cậu đã bước chân vào nhà họ Trần thì cả đời là người của nhà này.

Pháp Kiều bật cười nhạt, một nụ cười đầy cay đắng:

- Người của nhà này? Mẹ nghĩ con là người của nhà này sao? Ngay từ ngày đầu bước vào đây, con chưa từng được coi là một phần của gia đình này.

Bà Trần đặt tách trà xuống, ánh mắt lóe lên sự giận dữ:

- Cậu nên biết thân biết phận. Nếu không phải vì lời hứa của cha mẹ cậu, cậu nghĩ cậu đủ tư cách đứng ở đây sao?

- Đúng, con không đủ tư cách. Nhưng con cũng không cần. - Pháp Kiều nhấn mạnh từng chữ, ánh mắt kiên định. - Con đã cố gắng hết sức để giữ gìn cái gọi là "gia đình" này, nhưng tất cả những gì con nhận lại chỉ là sự khinh miệt. Con đã quá mệt mỏi rồi.

Bà Trần định nói thêm, nhưng ánh mắt của cậu khiến bà bất giác khựng lại. Đây không còn là một Pháp Kiều yếu đuối, luôn cúi đầu chấp nhận nữa.

Pháp Kiều quay người, tiếp tục bước đi.

- Nếu con đi, đừng bao giờ quay lại. - Giọng bà Trần vang lên, lạnh như băng.

Cậu dừng lại, nhưng không quay đầu.

- Mẹ yên tâm, con sẽ không quay lại đâu.

Nói rồi, cậu bước ra khỏi cửa, để lại sau lưng một căn nhà lạnh lẽo và những ánh mắt nặng trĩu.

Trong phòng, Trần Đăng Dương vẫn đứng đó, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt. Hắn cảm thấy như vừa mất đi điều gì đó quan trọng, nhưng lại không biết phải làm sao để níu giữ.

Những lời nói của Pháp Kiều vang vọng trong đầu hắn. Từng câu từng chữ đều là sự thật mà hắn không thể chối bỏ.

Hắn ngồi xuống giường, đôi tay ôm đầu, lòng ngổn ngang trăm mối. Hắn biết mình đã sai, nhưng liệu có còn cơ hội để sửa sai? Liệu có còn cơ hội để giữ cậu lại bên mình?

Chưa bao giờ hắn cảm thấy bất lực như lúc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro