05
Sáng hôm sau, khi ánh nắng yếu ớt len qua rèm cửa, Pháp Kiều bước xuống phòng khách, định chuẩn bị bữa sáng như thường lệ. Nhà họ Trần có quy định ngầm: dù là dâu, cậu vẫn phải tự mình làm mọi thứ như một cách chứng tỏ trách nhiệm. Nhưng hôm nay, trong lòng cậu trĩu nặng hơn mọi khi, một cảm giác bất an cứ âm ỉ trong tâm trí.
Trong lúc dọn dẹp, ánh mắt cậu vô tình chạm vào chiếc bình sứ cổ đặt trên tủ trưng bày giữa phòng khách. Đó là món đồ gia truyền mà bà Trần luôn nâng niu, tự hào kể rằng nó đã được truyền qua nhiều thế hệ nhà họ Trần. Bà từng dặn đi dặn lại rằng:
— Chiếc bình này không chỉ là vật gia truyền, mà còn là biểu tượng của danh tiếng và truyền thống gia đình. Làm dâu nhà này, điều đầu tiên cần nhớ là phải tuyệt đối bảo vệ nó.
Cậu khẽ nhíu mày, cố lờ đi những lời nói ấy, nhưng trong lòng vẫn không khỏi căng thẳng mỗi khi nhìn thấy nó.
Pháp Kiều đang lau dọn quanh khu vực tủ thì một âm thanh bất ngờ vang lên từ trên lầu. Là tiếng của bà Trần, lớn và đầy gắt gỏng:
— Cậu Kiều! Lên đây ngay lập tức!
Giật mình, cậu vội vàng quay người lại, chân vô ý đụng vào mép tủ. Trong tích tắc, chiếc bình sứ chao đảo, rồi đổ xuống sàn nhà. Một tiếng "choang" vang lên chát chúa, phá tan bầu không khí yên tĩnh.
Pháp Kiều sững sờ đứng đó, tim đập loạn xạ. Mảnh vỡ của chiếc bình sứ nằm rải rác trên sàn, những họa tiết tinh xảo giờ đây chỉ còn là ký ức. Cậu không kịp nghĩ gì, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt như sụp đổ.
Tiếng bước chân vội vã vang lên từ cầu thang. Bà Trần lao xuống, ánh mắt kinh hoàng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt. Giọng bà gần như hét lên:
— Cậu làm cái gì thế này? Cậu có biết chiếc bình đó quan trọng thế nào không?
Pháp Kiều cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng giọng cậu vẫn run rẩy:
— Con... con xin lỗi. Con không cố ý...
— Không cố ý? – Bà Trần cười khẩy, ánh mắt sắc lạnh như muốn xuyên thấu người cậu. – Cậu không cố ý, nhưng kết quả thì sao? Đó là món đồ gia truyền của nhà tôi, không phải thứ cậu muốn làm vỡ là làm vỡ được!
Pháp Kiều cúi đầu, nắm chặt tay để kiềm chế sự bất lực. Đúng lúc ấy, Trần Đăng Dương từ ngoài cửa bước vào, thấy tình cảnh hỗn loạn, hắn nhíu mày:
— Có chuyện gì vậy?
Bà Trần lập tức quay sang, ánh mắt đầy giận dữ:
— Cậu ta làm vỡ chiếc bình sứ gia truyền! Đăng Dương, con nói xem, một người không biết giữ gìn truyền thống gia đình thì còn xứng làm dâu nhà họ Trần không?
Đăng Dương nhìn lướt qua mảnh vỡ trên sàn, rồi nhìn Pháp Kiều. Hắn im lặng trong vài giây, như đang suy nghĩ điều gì đó. Cuối cùng, hắn thở dài, giọng trầm và lạnh lùng:
— Mẹ, chuyện cũng đã xảy ra rồi. Có trách mắng thì chiếc bình cũng không lành lại được.
— Con nói dễ nghe nhỉ? – Bà Trần gằn giọng. – Đây không phải là chuyện nhỏ!
Pháp Kiều ngẩng đầu lên, ánh mắt gặp Đăng Dương. Nhưng hắn không nhìn cậu, chỉ quay sang mẹ mình:
— Mẹ muốn con làm gì?
— Đuổi cậu ta đi! – Bà Trần thẳng thừng. – Một người vụng về thế này không xứng đáng ở lại nhà họ Trần!
Lời nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào tim Pháp Kiều. Nhưng cậu không khóc, chỉ cười nhạt. Đúng, đây là nhà họ Trần. Một nơi mà cậu luôn chỉ là kẻ thừa thãi.
— Nếu mẹ muốn, con sẽ đi. – Cậu cất lời, giọng bình tĩnh đến lạ. – Nhưng không phải vì con không xứng đáng, mà vì nơi này chưa bao giờ coi trọng con.
Cậu quay người, bước qua những mảnh vỡ trên sàn. Trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm nhận được ánh mắt của Đăng Dương dõi theo mình. Nhưng cậu không quay lại. Nếu hắn thật sự muốn giữ cậu, thì hắn đã không im lặng.
Pháp Kiều bước chậm rãi lên phòng, mỗi bước chân như mang theo cả gánh nặng và nỗi đau âm ỉ trong lòng. Cậu biết mình chẳng có vị trí gì trong căn nhà này, nhưng việc bị đẩy đến bước đường cùng thế này vẫn khiến cậu nghẹn thở.
Vừa đóng cửa lại, cậu tựa lưng vào cánh cửa, đôi mắt đỏ hoe, nhưng không một giọt nước mắt rơi xuống. "Khóc thì sao chứ?" – cậu nghĩ. "Khóc cũng chẳng thay đổi được gì."
Ở dưới nhà, không khí vẫn căng thẳng. Bà Trần ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt nặng nề:
— Đăng Dương, con định cứ để mọi chuyện như thế này mãi sao? Một người như cậu ta… không xứng đáng làm dâu nhà mình.
Trần Đăng Dương không trả lời ngay. Hắn chỉ đứng đó, trầm ngâm nhìn mảnh vỡ trên sàn. Cuối cùng, hắn lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng lạnh lùng:
— Mẹ, con nghĩ mẹ nên bình tĩnh lại. Con sẽ nói chuyện với cậu ấy.
— Nói chuyện? – Bà Trần bật cười nhạt. – Con đã quá dễ dãi với cậu ta rồi. Nếu là người khác, mẹ đã không dung túng đến mức này.
— Mẹ, con biết mẹ không thích cậu ấy, nhưng đây là chuyện giữa con và cậu ấy. Mong mẹ đừng can thiệp quá nhiều.
Ánh mắt bà Trần tối sầm lại, nhưng bà không nói thêm gì, chỉ hậm hực rời khỏi phòng khách.
Trần Đăng Dương bước lên phòng, dừng lại trước cánh cửa gỗ khép hờ. Hắn chần chừ trong giây lát, rồi gõ nhẹ:
— Pháp Kiều, mở cửa đi.
Bên trong, Pháp Kiều vẫn ngồi lặng thinh trên giường, ánh mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ. Nghe tiếng gõ cửa, cậu khẽ nhíu mày, nhưng không buồn đứng dậy.
— Nếu anh đến để trách móc, thì không cần đâu. Em nghe đủ rồi.
Đăng Dương khẽ thở dài, đẩy cửa bước vào. Hắn nhìn thấy dáng vẻ nhỏ bé, cô độc của cậu, lòng chợt dấy lên một cảm giác khó tả.
— Anh không đến để trách em.
Pháp Kiều quay đầu lại đôi mắt ánh lên sự bất cần:
— Vậy anh đến để làm gì? Để bảo vệ mẹ anh? Hay để bảo em đừng làm xấu mặt nhà họ Trần nữa?
Đăng Dương khựng lại trước những lời sắc bén ấy. Hắn hiểu, cậu đã chịu quá nhiều tổn thương, và hắn là một phần nguyên nhân.
— Anh biết em cảm thấy bất công, nhưng… anh không biết phải làm thế nào để thay đổi điều đó.
Pháp Kiều bật cười, tiếng cười trầm khàn đầy chua chát:
— Anh không biết, hay anh không muốn? Đăng Dương, từ đầu đến giờ, em chưa bao giờ đòi hỏi anh phải yêu em. Nhưng ít nhất, em muốn được tôn trọng. Vậy mà cả điều đó, anh cũng không làm được.
Đăng Dương im lặng, ánh mắt rối bời. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc cậu cảm thấy như thế nào trong cuộc hôn nhân này. Hắn chỉ luôn làm theo những gì mình nghĩ là đúng, mà quên mất rằng cậu cũng là con người, cũng có cảm xúc.
— Em muốn rời đi thật sao? – Hắn hỏi, giọng khẽ run.
Pháp Kiều nhìn thẳng vào mắt hắn, đáp lại không chút do dự:
— Nếu anh không cho em một lý do để ở lại, thì đúng, em sẽ đi.
Không gian như ngưng đọng. Trong khoảnh khắc ấy, Đăng Dương nhận ra rằng, nếu để cậu rời đi, có lẽ hắn sẽ không bao giờ có cơ hội sửa chữa sai lầm của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro