Chapter 6
⚠️ :nhân vật bị occ , yếu tố hư cấu không đặt vào thực tế.
Đại từ danh xưng:
Kiều (em/cậu)
Nói chuyện với Dương: tôi/anh; em/anh
Dương (anh/ hắn)
Nói chuyện với Kiều: tôi/cậu; anh/em
Wattpad: fangzie
or Bánh tét
🌟 ⠀ ‹𝟹
.______________.
Kiều An sau khi đến nhà hàng thì có đặt một phòng riêng, dẫu sao cả hai cũng là người nổi tiếng nên vẫn cần một chỗ riêng tư thì sẽ tốt hơn.
Phòng ăn riêng được giành riêng cho khách đặt vip nên dịch vụ tương đối tốt. Sau khi đã đặt món xong xuôi thì Đặng Thành An lại giở chứng;
Thành An:" Kiều oiii, hay tụi mình đi đâu đó chơi đi"
Pháp Kiều:" Đi đâu?"
Thành An:" Tụi mình đi Thụy Sĩ á"
Pháp Kiều:" Bộ khùng hả, khi không đòi đi xa dữ vậy"
Thành An:" Nảy đi ngang qua cái biển quảng cáo thấy Thụy Sĩ cũng cũng"
Pháp Kiều:" Để khi nào rảnh rồi đi"
Thành An:" Yeahh, thiệt hả"
Pháp Kiều:" Ừmm"
Dỗ em bé xong thì món ăn cũng đã được bày lên, Thành An cũng không mè nheo nữa mà ngoan ngoãn dùng bữa. Hai bạn nhỏ vừa ăn vừa cười nói vui vẻ bữa tối nhanh chóng được xử lý xong cả hai thoả mãn xoa bụng nhỏ đi thanh toán;
Sau khi thanh toán cho nhân viên xong, cả hai ra khỏi nhà hàng vừa ra khỏi cửa trước mắt là hai chiếc xe Maybach chờ sẵn. Trần Minh Hiếu đang đứng dựa vào xe sau khi thấy bóng dáng của em bé nhà mình thì nhanh chóng sải bước đi đến. Đăng Dương bên đây đang đứng nói chuyện với một cậu chàng nào đó cũng nhìn về phía này.
Thành An khi thấy Minh Hiếu thì mắt sáng rỡ :" Anh!"
Trần Minh Hiếu nghe giọng nhóc con thì tim muốn lịm, nở nụ cười dịu dàng xoa đầu em nhỏ:" Ơi, anh đưa em về nhé"
Thành An gật đầu nhưng nghĩ nghĩ gì đó quay sang nói với Pháp Kiều:" Kiều ơi An về nha. Mai gặp"
Pháp Kiều nhìn một màn này chỉ biết cười trừ tưởng bị bơ rồi nhưng đứa nhỏ này vẫn còn lương tâm, vẫn còn nhớ tới cậu;
Pháp Kiều:" Mai gặp"
Thành An vào xe của Minh Hiếu để lại Pháp Kiều ngay khi cậu chuẩn bị rời đi thì Đăng Dương đã xuất hiện từ khi nào.
Đăng Dương:" Về nhà với tôi"
Pháp Kiều hoang mang:" Về đâu?"
Đăng Dương:" Ba mẹ đã mua sẵn nhà cho hai chúng ta, nên từ đây đến ngày kết hôn tôi và cậu sẽ ở đó"
Pháp Kiều:" Hả, ê??"
Đăng Dương:" Má cậu đã chuẩn bị hết đồ cho cậu rồi, đồ dùng sinh hoạt của cậu ở nhà cũ đều được chuyển qua rồi. Nếu còn thiếu gì tôi đưa cậu qua đó lấy"
Pháp Kiều:" Gì vậy ba, sao không ai nói với tôi hết vậy?"
Đăng Dương cau mày:" Tôi cũng bị ép thôi, nhanh đi tôi đưa cậu về"
Pháp Kiều chống đối:" Tôi có xe rồi, tôi tự về"
Đăng Dương:" Không cần, tôi đưa cậu về. Xe đó để cậu ta chạy về"
Nói xong cậu trai vừa rồi nói chuyện với hắn bước lên:" Tôi xin phép"
Pháp Kiều khó hiểu nhìn Đăng Dương, hắn lên tiếng giải thích:" Cậu đưa chìa khoá cho cậu ấy"
Cậu cũng hết cách, đành lấy chìa khoá cho cậu trai kia:" Phiền cậu rồi, cảm ơn"
Cậu trai kia cũng mỉm cười:" Không có chi"
Đăng Dương nhìn màn này không hiểu sao hơi ngứa mắt, hắn cọc cằn lên tiếng:" Nhanh lên"
Pháp Kiều bị mắng thì chẳng hiểu sao, đành ngoan ngoãn lên xe với hắn. Chửi thầm:" Tên điên"
Chiếc Maybach chạy êm ả đến nổi Pháp Kiều ngủ quên lúc nào không hay. Trong cơn mơ màng cậu cảm giác cơ thể mình được nhắc bỏng lên nhưng do lười mở mắt nên cậu mặc kệ luôn.
Đăng Dương lái xe cả đoạn đường dài mà chẳng ngáp lấy một cái nhưng người bên cạnh đã ngủ từ khi nào, khi về đến nhà hắn cũng chẳng muốn gọi người nọ dậy đành tự thân mình bế người ta về phòng.
Pháp Kiều không phải quá béo mà cũng không quá gầy, rất vừa tay hắn thân thể mềm mại, thơm tho nằm trong tay làm hắn không muốn buông ra.
Thế là ma xui quỷ khiến thế nào Đăng Dương không bế Pháp Kiều vào căn phòng mà đã chuẩn bị cho cậu mà lại bế thẳng vào phòng của hắn.
Sau khi đặt Pháp Kiều vào giường, cả thân thể trắng nõn mềm mại gương mặt lại xinh đẹp tất cả như phơi bày trước mắt Đăng Dương cảm thấy chính mình đang không được tỉnh táo hắn nhanh chóng vào nhà vệ sinh xói nước thẳng vào mặt mình, tự mắng bản thân 'cầm thú' ba lần rồi trở ra.
Cảm thấy chính mình nên gọi cậu dậy để vệ sinh cá nhân nhưng khi đưa tay đến lại rút về, nhìn đứa nhỏ này ngủ quá ngon hắn không nở;
Sau khi đấu tranh tâm lý 15 phút hắn đành ra tay, lay lay người Pháp Kiều: "Thanh Pháp, cậu dậy vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ nhá"
Bị phá giấc Pháp Kiều giận lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn mở mắt thấy người lay mình là Đăng Dương thì hoảng hốt nhưng một hồi tự trấn tĩnh thì chậm chậm rì rì vào nhà vệ sinh.
Sau 45 phút, Pháp Kiều cũng trở ra. Là bộ quần áo mới, cậu không quen mặc đồ cả ngày đi ngủ, cảm giác không được thoải mái nên cậu tắm thay bộ quần áo khác luôn. Mát mẻ rồi Pháp Kiều yên tâm vào giấc, nửa đêm trên giường lớn bị lún xuống một mảng có một người nằm cạnh cậu. Bàn tay của người đó đặt trên eo cậu;
________end chapter 6______
Tác giả (Fangzie):mới gáy hôm trước, hôm sau ba tim ảnh người khác ☺️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro