Chương 15:Đi hâm nóng tình cảm cùng nhau
Trái tim của Trần Đăng Dương vẫn còn nhớ những cơn sóng gió đã qua, khi những hồi ức về người yêu cũ Thái Sơn không thể hoàn toàn phai nhạt. Nhưng giờ đây, đối diện với tình yêu chân thành và dịu dàng mà Nguyễn Thanh Pháp dành cho anh, Dương đã hiểu rõ hơn bao giờ hết về giá trị của những điều chân thật.
Mặc dù cả hai đã vượt qua những thử thách lớn, đôi khi cảm giác xa cách trong tình yêu khiến anh lo lắng. Cảm giác của Dương lúc này là gì? Có phải tình yêu của anh và Pháp sẽ phai nhạt sau những biến cố, hay chính tình yêu ấy sẽ trở nên mạnh mẽ hơn?
Một chiều cuối tuần, Dương hẹn Pháp ở quán cà phê yêu thích của họ, nơi mà mỗi lần ngồi lại, họ lại cảm thấy như tìm thấy sự bình yên trong cuộc sống.
Pháp bước vào quán, mỉm cười khi nhìn thấy Dương đã ngồi đợi từ lâu. Anh vẫy tay chào, ánh mắt ngập tràn yêu thương. "Cậu đến rồi. Ngồi xuống đi, tôi có điều muốn nói."
Pháp tò mò ngồi xuống đối diện Dương, đôi mắt dịu dàng nhìn anh. "Có chuyện gì vậy Dương? Mặt cậu nghiêm túc thế?"
Dương hơi mím môi, không giấu được sự lo lắng trong ánh mắt. Anh nhẹ nhàng cầm tay Pháp, ánh mắt kiên định. "Cậu biết không, những gì chúng ta đã trải qua trong thời gian qua, những khó khăn và thử thách, đôi khi làm tôi thấy sợ. Sợ rằng chúng ta có thể không còn như trước, sợ rằng tình cảm giữa chúng ta sẽ dần nhạt phai."
Pháp hơi ngạc nhiên, đôi mắt hơi nheo lại như cố hiểu lời Dương. "Dương... cậu không tin chúng ta sao?"
Dương lắc đầu, nhẹ nhàng xoa tay Pháp. "Không phải tôi không tin. Tôi tin vào cậu, tin vào tình yêu của chúng ta. Nhưng đôi khi, chúng ta cần làm gì đó để hâm nóng lại tình cảm, để không đánh mất nhau."
Pháp im lặng, rồi sau một lúc, cậu nhẹ nhàng mỉm cười. "Vậy chúng ta sẽ làm gì?"
Dương suy nghĩ một lát, rồi đưa ra quyết định. "Mình sẽ cùng nhau làm một chuyến đi, một chuyến đi xa, không có lo âu, không có những điều cản trở, chỉ có chúng ta. Hãy để chúng ta tìm lại chính mình, tìm lại những khoảnh khắc yêu thương như ngày đầu."
Ánh mắt của Pháp sáng lên, một nụ cười ngọt ngào nở trên môi. "Tôi đồng ý. Đi cùng cậu là điều tuyệt vời nhất tôi có thể làm."
Hai người quyết định lên kế hoạch cho một chuyến đi dài ngày, nơi họ có thể cùng nhau khám phá những nơi mới, thả mình vào những khoảnh khắc riêng tư, chỉ có tình yêu và những câu chuyện chưa kể.
Ngày lên đường, Dương và Pháp không hề vội vã, họ chỉ muốn tận hưởng từng giây phút bên nhau. Chuyến đi không chỉ là cơ hội để họ khám phá những cảnh đẹp, mà còn là dịp để họ hâm lại tình yêu sau những thời gian khó khăn.
Trên bãi biển vắng, khi hoàng hôn dần buông xuống, Dương và Pháp ngồi trên bờ cát, đôi mắt cùng hướng ra xa. Mọi thứ như chậm lại, chỉ còn lại tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng và hơi thở của họ hòa quyện.
Pháp quay sang Dương, khẽ nắm tay anh. "Cậu biết không, tôi không cần gì ngoài cậu. Tôi chỉ cần chúng ta cùng nhau như thế này."
Dương nhìn Pháp, trái tim anh như ngừng đập trong giây lát. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán Pháp, giọng nói đầy yêu thương. "Tôi cũng vậy, cậu là điều quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, từ khi có cậu, tôi cảm thấy như mình được sống trong yêu thương một lần nữa. Chúng ta sẽ mãi bên nhau."
Cả hai ngồi bên nhau, tận hưởng khoảnh khắc yên bình mà họ đã đánh đổi bao nhiêu nỗ lực để có được. Tình yêu của họ không chỉ là việc vượt qua sóng gió, mà là hành trình cùng nhau, tiếp tục yêu thương và hỗ trợ nhau, dù cho những khó khăn có đến như thế nào.
Tình yêu của Dương và Pháp đã trở lại như thuở ban đầu, đầy ngọt ngào và nồng nàn. Dù cuộc sống có thay đổi thế nào, họ vẫn biết rằng chỉ cần có nhau, tất cả đều sẽ vượt qua. Chuyến đi đã không chỉ là cơ hội để họ hâm nóng tình cảm, mà là bước ngoặt để cả hai cùng nắm tay nhau, bước tiếp vào tương lai.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên của ngày mới lóe lên trên bờ biển, Dương tỉnh dậy và nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảm giác thanh thản, yên bình tràn ngập trong anh. Anh quay sang nhìn Pháp, vẫn đang ngủ say, khuôn mặt thư thái và dễ thương. Dương khẽ cười, nhẹ nhàng vuốt tóc Pháp, rồi thầm thì: "Chuyến đi này sẽ không bao giờ đủ, nhưng tôi muốn dành tất cả thời gian cho cậu."
Pháp thức dậy khi Dương nhẹ nhàng hôn lên trán cậu. Cậu mỉm cười ngọt ngào. "Dương,cậu lại định làm gì nữa đây?"
Dương nhún vai, cười tinh nghịch. "Tối nay chúng ta sẽ đến một nơi khác, để có thể đắm chìm trong vẻ đẹp tự nhiên, không có gì làm phiền. Cậu có muốn đi không?"
Pháp ngồi dậy, ánh mắt lóe lên sự phấn khích. "Tôi muốn lắm! Nhưng chúng ta sẽ đi đâu?"
"Chúng ta sẽ đến một ngọn núi nhỏ gần đây, nơi có một thác nước tuyệt đẹp. Tôi nghe nói nơi đó rất yên bình, không có đông người. Mình sẽ đi bộ lên đó, tận hưởng khung cảnh và những giây phút riêng tư."
Pháp gật đầu ngay lập tức. "Tôi thích đó. Cậu luôn có những kế hoạch thú vị như vậy."
Chuyến đi đến ngọn núi không xa, nhưng cả hai phải đi bộ khá lâu. Dương và Pháp vừa đi vừa trò chuyện, cười đùa như những đứa trẻ. Mỗi bước đi, họ lại cảm nhận thêm tình cảm gắn kết hơn bao giờ hết. Pháp thỉnh thoảng quay sang nhìn Dương, ánh mắt luôn đầy sự yêu thương, như muốn nói rằng cậu thực sự hạnh phúc khi có Dương bên cạnh.
Khi đến nơi, thác nước đập vào mắt họ một cảnh tượng hùng vĩ nhưng cũng rất đỗi yên bình. Nước trong vắt, thả mình xuống những tảng đá trắng mịn. Những tia nước mờ ảo như những dải lụa bay trong không gian, tạo ra một cảm giác rất khác biệt. Cả hai ngồi xuống bãi cỏ mềm mịn, Dương tựa lưng vào thân cây còn Pháp thì ngồi dựa vào anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể người yêu.
"Cậu biết không," Pháp lên tiếng, đôi mắt nhìn về phía thác nước xa xa, "Khi ở đây, tôi cảm thấy như mọi thứ đều tĩnh lặng. Không có gì có thể làm phiền chúng ta."
Dương mỉm cười, vòng tay ôm lấy Pháp từ phía sau, ghé vào tai cậu thì thầm. "Tôi cũng vậy. Tất cả những gì tôi muốn là ở đây, bên cậu. Cùng cậu nhìn thế giới này, cùng cậu sống hết mình."
Pháp quay lại, nụ cười ngọt ngào hiện lên trên môi. "Cậu luôn làm tôi cảm thấy tôi là người quan trọng nhất."
Dương hôn lên trán Pháp, rồi nhẹ nhàng đáp: "Vì cậu chính là điều quan trọng nhất trong cuộc đời tôi."
(Ê nha ê, soft ×2)
Chiều hôm ấy, khi trời dần tắt nắng, họ quyết định dừng lại ở một quán ăn nhỏ nằm ven đường. Bầu không khí thật yên bình, mát mẻ, không có gì vội vã. Pháp cười vui vẻ khi nhìn thấy những món ăn đơn giản nhưng vô cùng ngon miệng. "Cậu đúng là biết chọn nơi ăn uống. Món ăn ở đây không chỉ ngon mà còn có hương vị đặc biệt."
Dương nhìn Pháp, trong ánh mắt có một sự trìu mến không thể diễn tả bằng lời. "Cậu thích là tôi hạnh phúc rồi."
Sau bữa tối, hai người lang thang trên con đường dài ven biển, không ai vội vã, không có lo âu gì. Họ bước đi, tay trong tay, trò chuyện về mọi thứ, từ tương lai đến những câu chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống. Những cuộc trò chuyện này dường như đã trở thành thói quen của họ, và Dương cảm thấy rằng đây chính là thời điểm anh muốn chia sẻ mọi thứ với Pháp.
Khi về đến khách sạn, cả hai ngồi xuống bên cửa sổ, nhìn ra biển đêm mênh mông. Dương nhìn Pháp, đôi mắt của anh đầy cảm xúc. "Tôi không thể tưởng tượng được cuộc sống mà không có cậu bên cạnh. Cậu đã thay đổi tất cả mọi thứ."
Pháp mỉm cười, tựa vào vai Dương. "Cảm ơn cậu vì đã tin tưởng và yêu tôi. Tôi sẽ không bao giờ để cậu phải hối hận."
Dương nhẹ nhàng ôm Pháp vào lòng. "Chúng ta đã trải qua bao nhiêu thử thách, và giờ đây, tôi biết rằng cậu chính là người duy nhất mà tôi cần. Chuyến đi này không chỉ là cơ hội để hâm nóng tình cảm, mà còn là bước ngoặt để chúng ta hiểu nhau hơn, yêu thương nhau hơn."
Ngày hôm sau, Dương và Pháp chuẩn bị rời khỏi nơi này, nhưng chuyến đi đã để lại những dấu ấn không thể nào quên. Họ đã không chỉ tìm lại được tình yêu, mà còn tìm thấy một phần quan trọng trong cuộc sống của mình. Tình yêu giữa Dương và Pháp đã trở nên bền chặt hơn bao giờ hết, và họ biết rằng dù có đi đâu, làm gì, họ sẽ luôn cùng nhau bước tiếp trên con đường phía trước.
Với chuyến đi này, Dương và Pháp không chỉ đơn giản là đi du lịch, mà họ đã cùng nhau xây dựng lại nền tảng tình yêu vững chắc, tạo ra những kỷ niệm đáng nhớ và chuẩn bị sẵn sàng cho mọi thử thách trong tương lai. Cũng như một lời khẳng định, dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, Đăng Dương vẫn mãi là gió Bắc lạnh lùng chỉ thuộc về mỗi Thanh Pháp- nắng Nam ấm áp.
_________________________
Okeee chưa ạa
Nhớ vote cho tôi nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro