
13
Khi nhận ra mọi thứ
Ba ngày sau
Thanh Pháp cứ nghĩ rằng cậu có thể tiếp tục sống mà không cần Dương.
Nhưng rồi cậu nhận ra—cậu sai.
Sai hoàn toàn.
Khoảnh khắc cậu nhận ra điều đó, là khi cậu vô thức rẽ vào con đường quen thuộc dẫn đến căn hộ của Dương.
Cậu đã không nhận ra mình đi về hướng này cho đến khi đứng trước tòa nhà cao tầng đó, ngước mắt nhìn lên.
Tim cậu đập mạnh trong lồng ngực.
Cậu có nên lên không?
Không.
Cậu cắn môi, xoay người định rời đi, nhưng đúng lúc đó, điện thoại rung lên.
Một tin nhắn từ Minh Kha.
"Anh đến studio của em rồi, em đang ở đâu vậy?"
Cậu cau mày.
Từ khi nào Minh Kha lại bắt đầu xuất hiện trong cuộc sống của cậu nhiều như vậy?
Từ khi nào mà những cuộc gặp gỡ của họ không còn là tình cờ nữa?
Từ khi nào mà những lời nói của Minh Kha lại có sức ảnh hưởng đến cảm xúc của cậu như thế?
Pháp nắm chặt điện thoại.
Cậu không thích cảm giác này.
Không thích cái cách mà Minh Kha cứ liên tục nhắc đến chuyện giữa cậu và Dương, cứ như thể anh ta đang cố tình đẩy cậu ra xa Dương hơn.
Không thích cái cách mà anh ta luôn thì thầm vào tai cậu những câu nói khiến cậu dao động, khiến cậu cảm thấy mình thật ngu ngốc khi còn nhớ đến Dương.
Không thích cái cách mà Minh Kha luôn xuất hiện đúng lúc cậu yếu lòng nhất.
Giống như anh ta đã tính toán từ trước.
Ý nghĩ đó khiến cậu rùng mình.
Và rồi, tất cả các mảnh ghép dần dần ghép lại với nhau.
Những lời của Minh Kha, những lần "tình cờ" gặp nhau, cái cách anh ta luôn biết chính xác những gì cậu đang nghĩ.
Không phải tình cờ.
Mà là... sắp đặt.
Anh ta muốn cậu rời xa Dương.
Ngay từ đầu, đó đã là mục đích của anh ta.
⸻
Cùng lúc đó, tại một góc khác trong thành phố
Dương ngồi trong xe, nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình.
Anh muốn gọi cho Pháp.
Anh đã muốn gọi từ lâu.
Nhưng mỗi lần bấm số, anh lại dừng lại.
Nếu Pháp thật sự muốn nghe anh giải thích, cậu ấy đã không lặng im lâu như vậy.
Anh dựa đầu vào ghế, nhắm mắt.
Nhưng ngay lúc đó, điện thoại rung lên.
Một tin nhắn.
Từ Thanh Pháp.
Chỉ vỏn vẹn ba chữ.
"Chúng ta gặp nhau."
Dương mở mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Tim anh bất giác đập nhanh hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro