8
Vài đứa trẻ mặc đồ mùa đông dày như những cục bông mềm mại, nhảy tưng tưng cùng nhau, máy quay theo sát phía sau, đoàn người tiến về phía chợ rau củ.
Biên đạo nữ hỏi Trấn Thành: "Anh thật muốn Đăng Dương theo quay tiếp?"
"Cứ để cậu ấy đi theo đi, quá trình trước cậu ấy đã đi cùng rồi, không thể xử lý cắt ra được, nếu đột ngột cắt bỏ giữa chừng thì lại kì quặc. Tôi đã trao đổi với Nam Phương rồi, để đứa trẻ ấy quay một tập đi. Đây không phải vấn đề lớn... Vấn đề là đứa trẻ Kiều Bảo quá kỳ quái, chốc nữa kêu người dẫn đường dắt bọn trẻ tới quầy đồ ăn vặt một lát, tôi không tin là không thích."
.
Mặt trời buổi trưa ở các thành phố phương Bắc rất đẹp, đường còn tuyết chưa tan, dẫm lên nghe lộp xộp.
Chỉ là đường lớn đã rắc bột làm tan tuyết, vỉa hè cũng được nhân viên vệ sinh dọn sạch sẽ, tuyết mềm mại trong lành còn ở ven đường gần hàng cây xanh.
Không biết ai dẫn đầu, lũ trẻ cứ đi về phía hàng cây bên đường, cố ý dẫm tuyết.
Pháp Kiều rất khinh thường hành động này, thầm nghĩ trong lòng: Trẻ con thật ngây thơ.
Tuy nhiên, cuối cùng qua ngã ba đường cậu nhịn không được cũng bước theo.
"Lộp xộp."
Tiếng dẫm tuyết nghe thật hay, cảm giác chân chìm xuống tuyết mềm mềm cũng rất thích, vô tình cũng nghiện luôn.
Đăng Dương nhìn cục bông mềm cúi đầu, cẩn thận dẫm tuyết, để lại dấu chân nhỏ, cũng không nhịn được tò mò cùng dẫm theo.
Quang Trung đi sau cùng, bĩu môi: Một lũ trẻ con.
Sao đứa trẻ 10 tuổi như cậu ta lại phải đến đây chơi với lũ nhóc này chứ? Lúc đầu không nên nghe bà nội.
Tuy nhiên, dù có bực trong lòng, cuối cùng cậu ta cũng không nhịn được cùng dẫm theo.
Cuối cùng, một nhóm trẻ lung tung nhảy nhót, có trật tự thành một hàng, dẫm trên tuyết trắng xóa, giống một đàn chim cánh cụt non vừa ra khỏi tổ, máy quay quét từng đứa một, hậu kỳ có thể phối thêm nhạc nhẹ vui tươi và hiệu ứng hoạt hình đáng yêu, rất dễ thương.
Chỉ là, lũ trẻ hành động theo nhóm nhanh chóng gặp phải ngã rẽ thứ nhất.
Đó là hàng quầy đồ ăn vặt dài không điểm kết thúc.
Ước tính sơ bộ đã có hơn mười xe bán kẹo bông gòn, cô bé 5 tuổi tự xưng Tlinh liền bị thu hút, nhảy tưng tưng háo hứt muốn đưa hết 20 đồng cho ông chủ.
Phú Quí rất anh hùng cản cô bé lại, kiên nhẫn giải thích trước ống kính không thể chi tiêu lung tung như vậy.
Quyền chi phối tài chính nhà họ Nguyễn nằm trong tay Quang Trung, Pháp Kiều lo anh trai mới 10 tuổi không biết tiết chế, lo lắng nhìn sang.
Kết quả đối phương bắt gặp ánh mắt chớp chớp của Kiều Bảo, hiểu nhầm: "Đừng mơ, không mua kẹo hồ lô."
Pháp Kiều: "..."
Quang Anh rất hào phóng nhảy ra: "Kiều Bảo, gọi anh trai một tiếng, anh sẽ mua cho em."
Pháp Kiều: "..."
Trời ơi, tại sao một show trẻ con đơn giản lại có thể thu thập toàn diện hai đứa cậu ghét nhất đời?
"...Không cần đâu." Khóe miệng Pháp Kiều giật giật, đi nhanh hơn.
Tiếc là quá thấp không thể bỏ đi oai vệ, trông chỉ như đứa trẻ tức giận vì không được ăn kẹo bông gòn, tuyệt vọng vận động đôi chân ngắn ngủn.
Đăng Dương theo sau một bước, lặng lẽ hỏi giá một cây, ghi nhớ kĩ trong đầu rồi mới đi theo.
Trong nhóm trẻ, chỉ có Quang Trung, Pháp Kiều và Đăng Dương là thành công dữ chặt ví tiền, vượt qua khu ăn vặt, đem nguyên vẹn 20 đồng đến chợ rau củ.
Loại chợ ngoài trời đậm chất bình dân này 20 năm sau sẽ hiếm thấy ở các thành phố lớn - ngay cả khi còn, cũng không phải nơi tiểu Kiều tổng hay lui tới.
Vì vậy Kiều Bảo thực sự hứng thú.
Cậu như một đứa trẻ 4 tuổi thực thụ, đôi mắt đen láy lấp lánh tò mò, vì chiều cao nên phải ngước đầu tròn xoe nhìn ngó, đôi tai gấu trên mũ len nâu cứ lắc lư theo động tác của cậu.
Các chủ sạp chợ có lẽ đã được thông báo trước sẽ có đoàn làm phim quay, thấy máy quay cũng không ngạc nhiên, còn chào mời nhiệt tình: "Mời xem bắp cải/đậu que/cà tím/khoai tây... của tôi này!"
Thậm chí còn bán cá sống.
Dưới bể cá khổng lồ đốt lửa nhỏ, Pháp Kiều tò mò nhón chân xem cá có bị luộc chín không, kết quả một con cá chép to quẫy đuôi suýt nhảy ra, làm Kiều Bảo giật mình mất thăng bằng, mông đập xuống đất rầm một cái.
May mặc đồ mùa đông dày nên không đau, chỉ hơi xấu hổ.
"Không sao, trời lạnh đường trơn, té ngã bình thường, không ai chú ý mình bị cá dọa."
Pháp Kiều làm bộ bình thường, dùng găng tay đỡ mình đứng dậy, rồi vì trơn trượt, ngã mông một lần nữa.
"... "
Lần này hơi đau và càng xấu hổ hơn.
Tiểu Kiều tổng chưa dám thử đứng lên nữa, cúi đầu làm nấm một lúc, rồi liếc thấy một bóng người đi tới, dừng lại trước mặt cậu hơi do dự.
Lúc này còn ai quan tâm cậu ngoài anh trai?
Mắt Pháp Kiều sáng lên, theo thói quen đưa tay ra: "Anh giúp em!"
Quang Trung: "..."
Quang Trung ban đầu thấy em trai ngốc nghếch của mình ngã hai lần, hơi không đành lòng, do dự có nên giúp không, nhưng khi nghe thấy tiếng "anh trai" đầy nhiệt tình như vậy.
Giọng điệu, thái độ thân mật đó, chắc chắn không phải gọi mình.
Quang Trung đột nhiên trả nên lạnh lùng: "Anh trai Đăng Dương của cậu đâu rồi, gọi nhầm người rồi. " Rồi lướt qua bên cạnh Pháp Kiều, không quên đâm thêm dao: "Một con cá cũng sợ như thế này, ngốc thật."
Pháp Kiều: "..." Vì hòa bình gia đình, tôi nhịn.
Cậu đổi nỗi buồn giận thành sức mạnh, cẩn thận đứng dậy lần thứ ba.
Quang Trung đứng bên cạnh, khoanh tay xem trò vui: "Gan nhỏ thế, không biết chắc tưởng cậu là em gái tôi."
Pháp Kiều: "..." Không thể chịu đựng thêm, không cần nhịn nữa!
Kiều Bảo chậm rãi đứng dậy thành công, rồi nhanh như chớp giẫm mạnh lên giày trắng hàng hiệu phiên bản giới hạn của Quang Trung, rồi chạy mất.
Quang Trung: "..." Cái gì vừa chạy qua trước mặt cậu ta? Còn giẫm lên chân cậu ta?
Quang Trung nhìn đôi giày trắng ba mua bị giẫm đen, tức giận muốn đánh thằng nhóc kia một trận.
Cậu ta vội vàng đuổi theo.
Tình cảm anh em đôi khi thật kỳ diệu, Pháp Kiều không cần quay lại cũng biết anh trai đang hết sức truy đuổi và giận dữ, cậu chạy nhanh hơn.
Thật đáng tiếc Kiều Bảo đánh giá cao khả năng giữ thăng bằng của mình, tốc độ tăng cao, chân trượt một cái, suýt ngã.
Pháp Kiều tuyệt vọng che cái mông tai họa bất hạnh của mình, nhưng không ngã xuống đất, mà rơi vào một vòng tay ấm áp.
Hả?
Pháp Kiều muốn ngẩng đầu lên, thì cảm nhận đầu bị xoa xoa, giọng Đăng Dương dịu dàng vang lên bên tai: "Lần sau đừng chạy nhanh thế, nguy hiểm lắm."
Rồi giọng nói tức giận của anh trai truyền đến: "Tiểu Kiều! Mày trở lại đây!"
"..." Không có so sánh thì không có đau thương, Quang Trung thậm chí khiến người nghe khó chịu hơn. Và Đăng Dương sao lại dịu dàng thế? Pháp Kiều nhớ rõ đời trước Trần Tổng lạnh lùng, tính khí thất thường, nổi tiếng khó gần trong giới.
Nếu không chắc chắn dì Quế là "kẻ buôn người" đó, nếu Đăng Dương không giống Trần Đăng Dương sau này như đúc, cậu đã nghi ngờ cậu nhầm người mất rồi.
... Dù sao, Pháp Kiều thành thục trốn sau lưng Đăng Dương, cậu rút người, co ro như cục bông sặc sỡ, nghe anh Đăng Dương nói những lời không thể cãi bằng giọng trẻ con: "Đừng ầm ĩ ngoài đường, anh muốn đánh trẻ con trước mặt khán giả cả nước à?"
Lập luận thuyết phục!
Pháp Kiều khen trong lòng, đúng là Trần Tổng! Chưa đầy 7 tuổi đã biết điểm yếu, một câu nói hạ gục đối phương!
Quang Trung thật sự như con rắn bị bấu vào điểm yếu, im bặt.
-- Bà nội dặn dò cậu ta khi lên show, đặc biệt nhắc nhở làm mẹ con Đinh Nam Phương xấu hổ, nhưng không được làm mất mặt nhà họ Nguyễn.
"Tôi đã đi quanh các quầy hàng xem giá, 20 đồng thực ra có thể mua khá nhiều rau." Đăng Dương nói sơ qua rồi nhanh chóng chuyển đề tài.
Quang Trung: "... Không phải mua mì gói à? Cậu không biết dì Phương không thể nấu ăn sao."
Đăng Dương: "Không sao, tôi biết nấu."
.
Chưa phát hành trailer, chỉ mới thông báo khởi quay mà bình luận trên mạng đã ngập tràn -- ban đầu dàn khách mời hết thời của show "Bảo Bối Đến Rồi" không gây được tiếng vang nào cả.
Ai ngờ, bỗng có tin đồn lan truyền: Cựu nữ thần Đinh Nam Phương hôn nhân đổ vỡ! Hẹn đưa hai con lên show nhưng cố ý bỏ con riêng ở nhà một mình! Có ảnh thật!
Ảnh còn là chiếc xe đón Quang Trung của đoàn phim, chụp được vẻ mặt khó chịu của Quang Trung.
"Đối xử tệ với trẻ con như vậy, nữ quái vô tình!"
"Chỉ có tôi không thích Đinh Nam Phương à? Từ khi cô ấy ra mắt đã không ưa."
"Bình thường thôi, phụ nữ xinh đẹp đều hám tiền và tàn nhẫn, nếu không sao lấy được người giàu?"
"Tôi nhất định xem show này! Hấp dẫn quá! Bao giờ phát sóng?"
"Hai đứa trẻ ghét nhau đến thế, chắc chắn sẽ đánh nhau! Người lớn có thể giả vờ, nhưng trẻ con thì không! Đinh Nam Phương tự nhận mình vụng về mà, làm sao chăm sóc hai đứa? Chắc sẽ rối tung lên... Mong chờ quá!"
...
Đám trẻ vui vẻ ở chợ không biết gió thanh mưa máu trên mạng, còn dân mạng không biết cảnh "rối tung" họ mong đợi hoàn toàn lệch hướng --
Đăng Dương với kỹ năng mặc cả và kỹ năng sóng vượt trội so với đồng trang lứa thậm chí một số người lớn, đã trở thành đội trưởng mới của "đội những đứa trẻ nhà họ Đinh ".
Quang Trung theo sau cậu trả tiền, nhìn đống túi nilon đựng rau củ các loại càng lúc càng nhiều trên tay Đăng Dương, gương mặt khó chịu dần biến thành cảm phục.
Đăng Dương mặc cả với các bác bán rau một cách dễ dàng, mua một củ cải thì tặng thêm một nhúm hẹ, kèm theo vài nhánh rau mùi, thậm chí còn táo tợn kéo Pháp Kiều ra làm vài động tác bán manh, khi chủ sạp mất hết lý trí trước vẻ đẹp của trẻ con, lại nhân cơ hội xin thêm một nhúm tỏi tươi.
Cuối cùng, Quang Trung nhìn chiến lợi phẩm đầy tay, ngơ ra: "Mua đủ cả rồi, còn dư 3 đồng!"
Theo hiểu biết của cậu ta, 20 đồng chỉ đủ mua hai que kem, còn với Đăng Dương, sức mua tăng gấp đôi!
Pháp Kiều càng shock, đôi mắt to tràn ngập ngưỡng mộ, mi dài chớp chớp, giọng sữa nhỏ kêu lên: "Anh giỏi quá! Hơn anh trai của em nhiều!"
Quang Trung: "..."
Kiều Bảo nhảy tưng tưng: "Còn dư 3 đồng, còn mua được gì nữa không? Chúng ta còn xách nổi không? Anh thật sự biết nấu ăn à?"
"Xách nổi. " Đăng Dương kiên nhẫn nói, tránh né bàn tay nhỏ bé của Kiều Bảo, "...Không, đừng giúp anh xách, mua thêm nữa thì em cầm."
"Được!"
"Muốn ăn kẹo hồ lô đúng không? Về mua nhé."
"Được -- hả?"
Tôi có nói muốn ăn đâu?
Đăng Dương đầy ẩn ý nhìn Quang Trung, " Món Kiều Bảo muốn, anh trai sẽ mua."
Quang Trung: "..."
Ánh mắt này, sao giống hệt ánh mắt cậu ta liếc Đăng Dương sáng nay, ngụ ý bảo cậu ta là người ngoài? Quang Trung chợt nhớ từ mới ở lớp văn: có thù tất báo.
... Nhỏ nhen!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro