7
Bại lộ nhanh hơn dự kiến.
Khi Đăng Dương buồn bã nói "Con không có ba", ekip chương trình cuối cùng cũng nhận ra họ đã tìm nhầm người!
Trấn Thành trực tiếp hỏi Pháp Kiều: "Vậy tại sao con gọi cậu ấy là anh trai?"
Pháp Kiều thuần thục giả vờ ngây thơ, mút ngón tay nói: "anh Đăng Dương hơn con hai tuổi, tất nhiên phải gọi anh trai rồi."
Đạo diễn: "..."
Cuộc phỏng vấn buộc phải tạm dừng, đoàn làm phim vội vã cử xe đến nhà Nam Phương để đón Quang Trung.
Tuy nhiên, lúc này đang là giờ cao điểm buổi sáng, việc đi và về ước tính mất cả buổi sáng do bị kẹt xe, trong khi chờ Quang Trung quay lại, các khách mời nhí khác cũng lần lượt đến địa điểm quay.
Theo kịch bản, các bạn nhỏ nên dần dần làm quen với nhau khi không có phụ huynh, rồi cùng thực hiện nhiệm vụ, đoàn làm phim mong rằng "Bảo bối đến rồi" không gặp rắc rối nên Đăng Dương tạm thời rời khỏi khung hình.
Tuy nhiên, Pháp Kiều giống như một miếng bánh nếp nhỏ, Đăng Dương đi đâu là cậu theo đó, chỉ cần anh Đăng Dương cách xa cậu quá 30cm, cậu sẽ khóc lớn.
Đạo diễn Hoàng gần như bứt tóc: "Tôi sẽ không làm show trẻ em nữa, trẻ con thật khó xử lý, trẻ càng dễ thương càng khó chiều..."
Không còn cách nào, cuối cùng đành tạm thời chiều theo ý Kiều bé con.
Nhưng điều khiến người ta đau đầu là Kiều Bảo không chỉ dừng lại ở đó, cậu không chỉ đi theo Đăng Dương như một cái đuôi nhỏ, mà còn thích tụ tập, khiến đoàn làm phim không thể cắt bỏ Đăng Dương trong quá trình chỉnh sửa hậu kỳ.
Hiện tại chương trình có các gia đình nổi tiếng như: con trai của diễn viên Dịu Nhi là Quang Anh (6 tuổi), con gái của nam diễn viên đình đám là Thảo Linh (5 tuổi), ngôi sao nhí từng đóng nhiều vai nam chính nhí là Phú Quí (7 tuổi).
Trẻ con dễ dàng hòa nhập hơn dự kiến, khi đoàn làm phim mới quay lại biệt thự đón Quang Trung thì nhóm trẻ đã phần nào quen nhau, cùng nhau đi cho cừu ăn.
Một nhóm trẻ con xúm quanh chuồng cừu của đoàn làm phim, Pháp Kiều nhỏ tuổi và thấp nhất, phải nhón chân mới có thể cho cừu ăn cỏ, Quang Anh vừa chế nhạo cậu thấp, vừa cố ép cừu cúi đầu ăn cỏ của Kiều Bảo; Phú Quí xứng đáng là diễn viên nhí, trưởng thành hơn các bạn, nhăn mặt đứng xa, nghiêm túc nhắc việc này nguy hiểm, nhưng không ai để ý cậu ta; Đăng Dương biết mình không được hoan nghênh nên im lặng trước ống kính, nhưng luôn dùng tay bảo vệ, phòng con cừu vùng vẫy làm tổn thương Kiều Bảo; trong khi Thảo Linh như cái loa, dù mới quen biết chưa đầy tiếng đồng hồ đã thay đổi cách xưng hô trở thành "Kiều Bảo em trai, chị Thảo Linh sẽ giúp em."
Tóm lại, tiếng ồn ào khắp nơi, não Pháp Kiều ong ong đến mức muốn điếc tại chỗ.
Tại sao trẻ con ồn ào thế này!
Cậu thậm chí bắt đầu nhớ Quang Trung, ít nhất anh ta không để ý cậu.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, giữa lúc ồn ào cho cừu ăn, xe đón Quang Trung đến muộn,Trung thiếu gia lộ vẻ mặt khó chịu, bực bội đi tới chuồng cừu dưới sự hộ tống của đoàn làm phim.
-Nếu cảm xúc có thể nhìn thấy, bây giờ đầu Quang Trung chắc chắn đang bốc khói.
Trong lòng Pháp Kiều cười thầm, định thở dài: Vẻ mặt lạnh lùng của An lão đại thật có chút khí thế đại ca, còn đáng sợ hơn khi trưởng thành, không đùa được.
Nhưng cậu cảm thấy mặt mình đau nhói, Quang Trung đã nhéo má cậu hung dữ: "Tại sao sáng nay không gọi tao dậy? Cố ý phải không?"
"..." Thả tay ra, đau quá QAQ!
Đăng Dương theo phản xạ đứng lên, nhưng cậu ta đứng cách xa, bạn nhỏ Thảo Linh và Quang Anh nhanh hơn một bước.
"Này Trung Lão Đại, đừng bắt nạt Kiều Bảo nữa!"
"Không được bắt nạt em trai Kiều Bảo của chị tlinh (Thảo Linh)!"
Quang Trung là trẻ lớn nhất ở đây, về cả sức mạnh lẫn chiều cao đều hơn hai đứa trẻ kia, nhưng cậu ta không thể bắt nạt con gái, chỉ có thể tạm thời buông tay Kiều Bảo, hung hăng: "Tôi dạy dỗ em trai, liên quan gì đến các cậu?"
Ánh mắt lướt qua Đăng Dương, cố ý thêm một câu: "Cho dù tôi thích hay không thích nó, tôi mới là anh trai của nó... Các cậu là cái quái gì với Pháp Kiều?"
Đăng Dương dừng bước, vẻ mặt hung dữ bảo vệ Kiều Bảo ban nãy giờ biến mất, thay bằng sự lúng túng bất lực.
Cậu ta đã quen quan sát lời nói và cảm xúc, tất nhiên hiểu ý của Quang Trung.
"Tôi cũng là anh trai của em ấy! Mẹ tôi nói bà ấy và dì Phương là bạn thân, vì vậy Kiều Bảo cũng là em trai tôi!" Quang Anh nói hết sức tự nhiên.
Đăng Dương vẫn đứng yên, nhìn Quang Anh với ánh mắt hơi ganh tỵ.
Thật ra không cần Quang Trung nói, nghe nhân viên nói chuyện với nhau, cậu cũng hiểu, những đứa trẻ ăn mặc rạng rỡ này phần lớn là con nhà giàu sang như Kiều Bảo, còn cậu là người lạc loài.
Ngay cả các chú và dì trong đoàn phim cũng muốn cậu tránh xa Kiều Bảo, sợ vô tình lọt vào khung hình gây rắc rối cho người khác.
Vì vậy, khi đã có người bênh vực Kiều Bảo, cậu ta không cần phải tiến lên nữa.
Mặc dù trong lòng rất buồn, Đăng Dương trên mặt cũng không thể hiện ra - cậu ta biết rằng giải vờ đáng thương cũng vô dụng, cậu ta quen che giấu tâm sự.
"Cậu cũng nghe thấy rồi. " Phú Quí liếc xung quanh che mic rồi nói với Đăng Dương, "Mọi người đều thích Kiều Bảo, những đứa trẻ này chỉ nhỏ tuổi chứ không ngốc, tất nhiên thích em bé đẹp nhất."
"Ngay cả máy quay cũng tập trung vào cậu ấy."
"..." Đăng Dương giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, không trả lời. Dù Phú Quí là đứa trẻ duy nhất không vây quanh Kiều Bảo, nhưng Đăng Dương không thích cậu ta.
Phú Quí có vẻ kinh nghiệm: "Không sao, tôi đã tắt micro rồi, muốn nói gì cũng được, nghe nói cậu là con của bảo mẫu nhà cậu ấy?"
Đăng Dương nhỏ hơn Phú Quí nửa tuổi nhưng cao hơn, cúi đầu nhìn xuống cậu ta: "Đúng."
Phú Quí giống như một người lớn, nói chuyện uyển chuyển: "Chỉ có hai chúng ta không phải con nhà nòi, chúng ta giống nhau, chúng ta nên thành lập liên minh. Trong chương trình, chúng ta sẽ cùng chơi, tôi sẽ dạy cậu cách "diễn xuất", cậu cũng sẽ nổi tiếng thôi, thực ra không cần phải chăm sóc Pháp Kiều như người hầu, chúng ta chỉ cần để cậu ấy theo sau là được, đứa trẻ lớn như vậy mà còn ngốc nghếch, rất dễ..."
"...Sao lại nhìn tôi kiểu đó?" Phú Quí bị ánh mắt của cậu ta dọa, giọng cũng nhỏ đi.
"Tôi thích chăm sóc em ấy." Đăng Dương đẩy Phú Quí ra, lạnh lùng nói, "Không cần cậu quan tâm."
Phú Quí không ngờ Đăng Dương gầy gò nhưng lại có nhiều sức lực đến như vậy, suýt nữa bị đẩy ngã, hơi tủi thân đứng lại lẩm bẩm: "Cần phải làm vậy sao, máy quay cũng không quay mà, giả vờ làm gì?"
Nhưng Phú Quí không dám đứng sững quá lâu, cắn răng, tiến lại.
Dù sao, có Pháp Kiều ở đâu thì máy quay cũng sẽ ở đó. Và ba mẹ cậu ta căn dặn không biết bao nhiêu lần, may mắn mới có được lời mời này, cậu ta phải xuất hiện nhiều trên sóng để quảng bá mình.
.
Pháp Kiều bị đám trẻ làm phiền đến mức chịu hết nổi, chỉ nghe thấy tiếng trẻ con hót líu lo, đôi lúc bị cô bé tự xưng Tlinh ôm ấp, đôi lúc bị thằng nhóc phiền phức Quang Anh đẩy ra sau, còn phải đối mặt với lời buộc tội của anh trai.
Cậu cảm thấy mệt mỏi quá.
Bây giờ tiểu Kiều tổng không cảm thấy hối tiếc vì kiếp trước không yêu đương.
Độc thân mới là sự lựa chọn khôn ngoan!
Thật khó để cậu tưởng tượng sau này cưới vợ, có đứa con ồn ào, cuộc sống sẽ ra sao, bỗng cảm thấy làm chó độc thân cũng không tệ.
Lúc này, Pháp Kiều liếc thấy Đăng Dương nhìn cậu từ xa.
Đăng Dương đi được nửa đường, nhìn thấy Kiều Bảo đáng yêu bị vài đứa trẻ tranh giành, lại im lặng dừng lại. Giống như Phú Quí nói, Pháp Kiều rất được hoan nghênh.
Kiều Bảo xinh đẹp, bố là doanh nhân, mẹ là nghệ sĩ, giống như hoàng tử nhỏ trong truyện cổ tích, vốn phải chơi cùng những đứa trẻ sinh ra ở vạch đích.
Cậu chỉ là một ngoại lệ.
Đăng Dương hạ mi mắt, nghe lời đứng ngoài tầm máy quay.
Tuy nhiên, Pháp Kiều như quả pháo nhỏ lao tới, ôm chặt lấy Đăng Dương: "Anh ơi cứu em!"
Quả pháo nhỏ mềm mềm, ôm vào như bông gòn, không chỉ ngọt ngào mà còn dính người, khuôn mặt béo ú của Kiều Bảo cọ cọ vào ngực Đăng Dương.
Đăng Dương đông cứng người.
Pháp Kiều tức giận hết lên: "Cứu em, bọn họ sờ... soạng em... đuổi theo em!"
Quả nhiên, cô bé Tlinh cười khúc khích chạy tới, hai tay vẫn làm động tác gãi ngứa, rõ ràng đang vui đùa, phía sau Quang Anh cũng "mở móng vuốt" cường điệu, Quang Trung vẻ mặt "tôi không muốn chơi với đồ ngốc, tôi muốn về nhà".
Không khí vui vẻ dường như có sức lan tỏa, Kiều Bảo tự dính lên cậu ta như viên kẹo, không nói hai lời đã rắc vụn hạnh phúc lên cậu, xua tan nỗi cay đắng nhỏ nhoi trong lòng Đăng Dương mà người ngoài không thấy.
"..." Đăng Dương bế Pháp Kiều lên: "Được, anh trai sẽ cùng em chạy trốn!"
Là tư thế bế trẻ con tiêu chuẩn, hai tay nâng mông mềm mại của Kiều Bảo, rồi phóng như bay.
Ê-kíp hoảng hốt, sợ Đăng Dương ôm không nổi hai đứa trẻ sẽ cùng nhau ngã nhào, gây tai nạn trên sóng.
Nhưng Đăng Dương chạy nhanh và vững vàng, chú quay phim gần như đuổi không kịp.
Pháp Kiều cảm nhận gió thổi ào ào, còn hào hứng hơn cưỡi ngựa trên cổ ba, vội vàng ôm chặt Đăng Dương.
Một nhóm trẻ con đuổi theo sau nhưng không đuổi được, Đăng Dương chỉ một mình đã làm cạn kiệt sức lực của chúng, dừng lại vẫn ôm Kiều Bảo trong tay che chở, mấy đứa trẻ cười đùa thỏa thích.
Đăng Dương thường ngày như một đứa trẻ trưởng thành, đây là lần đầu Pháp Kiều thấy cậu ta hồn nhiên như vậy.
Tiểu Kiều tổng rất hài lòng, dùng bàn tay nhỏ bé chọc chọc má Đăng Dương, cười ngốc ngếch hơn anh trai: "Đúng rồi đấy!" Sau này cũng phải vui vẻ như thế này, có bổn đại gia ở đây, đời này sẽ cho anh một tuổi thơ hạnh phúc.
Đạo diễn lợi dụng cơ hội ra lệnh: "Các bạn nhỏ im lặng! Bây giờ tất cả đã tập hợp, chúng ta bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên, hoàn thành nhiệm vụ sẽ được gặp ba mẹ nhé!"
"Nội dung nhiệm vụ là --"
"Mỗi nhóm 20 đồng, đi chợ mua rau, mua xong có thể gặp ba mẹ. Nhưng chú ý, các con mua gì thì tối nay sẽ ăn nấy, vì vậy nhất định phải cân nhắc kỹ càng nhé!"
Trấn Thành khá tự hào, nói ra thông báo như thế, trong lòng đã tưởng tượng ra hiệu ứng chương trình: Những đứa nhỏ này hiểu gì chứ? Chúng có khái niệm gì về tiền bạc?
Đó là chợ tổng hợp, ngoài bán rau củ, còn bán đồ ăn vặt đồ chơi, chắc chắn các bạn nhỏ sẽ dùng tiền để mua đồ ăn vặt! Hoặc mua mớ rau quả đắt tiền khó xử lý... Đặc biệt là nhà Nam Phương, hai đứa trẻ, à không, bây giờ là ba - chắc chắn Kiều Bảo sẽ không để Đăng Dương đi - chia 20 đồng, độ khó địa ngục, những đứa nhỏ này sẽ xử lý thế nào? Khi mua rau có lẽ chưa ý thức được, đến bữa tối thiếu thức ăn sẽ khóc lóc!
Không ngờ, Kiều Bảo đã bắt đầu lo lắng sớm.
Cậu nhìn 20 đồng trên tay anh trai, khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại, như bánh bao chiều, than thở: "Chắc không phải để mẹ nấu ăn..."
Quang Trung vẻ mặt còn u ám hơn: "Nên như vậy."
Đăng Dương không hiểu, nhìn hai anh em im lặng rồi cùng thở dài.
"..." Người ngoài tưởng hai đứa sắp đi lên núi đao biển lửa chứ không phải chợ, mua rau mà khó đến thế à? Đăng Dương định tình nguyện, nói cậu có kinh nghiệm mặc cả phong phú, nhưng Kiều Bảo liên tiếng đập vỡ vụn ý tưởng: "Mua mì gói đi! 20 đồng đủ mua 4 gói phải không?" Mì gói thì không thể sai!
Mà anh trai cùng cha khác mẹ vốn không đoái hoài tới cậu, Quang Trung, lại gật đầu quyết đoán: "Được".
Pháp Kiều giọng trẻ con nhưng kiên định: "Đi thôi."
Trấn Thành: "?" Gì cơ? Các con giải quyết xong vấn đề khó của ta?
Tại sao lúc nên im lặng thì các bé lại phá phách, đến lúc phá phách lại hành xử quá khôn ngoan vậy?
Đạo diễn Hoàng tuyệt vọng nắm tóc, show trẻ em quá khó quay, tôi thật là miệng quạ, nói là trúng: Trẻ càng dễ thương càng khó xử lý!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro