6
Đăng Dương cảm thấy có điều không đúng, nói với nhân viên: "Chú ơi, nhà còn có..."
Pháp Kiều ngắt lời cậu ta: "Anh trai! Em ngồi không thoải mái, anh có thể nắm tay em được không?"
Cậu bị nhét vào ghế an toàn cho trẻ em trong xe, hai chân lơ lửng, không thể di chuyển. Đăng Dương tin là thật, bị đánh lạc hướng thành công.
"Anh ơi, em buồn ngủ quá, anh có thể kể chuyện cho em nghe được không?" Miệng nhỏ nhắn của Pháp Kiều không ngừng chuyển hướng sự chú ý của cậu ta, anh trai Đăng Dương bị lạc lối, dùng giọng trẻ con non nớt, kể chuyện cổ tích cho em trai xinh đẹp.
Đoàn làm phim ghi lại khoảnh khắc ấm áp này, "Hai anh em" trông đều rất dễ nhìn, đặc biệt là Kiều Bảo, kế thừa hoàn hảo gương mặt thần tiên của mẹ, đáng yêu không gì sánh được, máy quay gần như áp sát mặt.
Lớn lên, Pháp Kiều là chàng trai đẹp trai phong cách mạnh mẽ, bây giờ ở dạng bé nhỏ, đường nét khuôn mặt và ngũ quan tinh tế đều mềm đi, tròn tròn dẻo dẻo, chỉ còn đôi mắt to tròn vo như nho đen nổi bật.
Đáng yêu đến mức đoàn làm phim tan chảy hết cả tim.
Không ai biết bé cưng giống thiên thần xinh đẹp, trong lòng đang mưu tính điều gì.
Pháp Kiều để Đăng Dương nắm tay mình, nghe chuyện, làm hai việc cùng lúc, lên kế hoạch: mấy ngày nay cậu cứ nghĩ, làm thế nào mới có thể giúp Đăng Dương thoát khỏi dì Quế, bây giờ tình cờ mang Đăng Dương lên chương trình, có lẽ là cơ hội.
Không cần nhiều, chỉ cần để lại vài cảnh quay thôi là được.
Chương trình này chắc chắn sẽ thành hot, để lại vài cảnh quay, sẽ có đủ độ nóng để bàn tán. Bây giờ cậu chỉ là học sinh mẫu giáo chưa tốt nghiệp, thật sự không có nhiều khả năng, cho dù nói ra cũng không ai tin, sử dụng dư luận là cách nhanh nhất.
Cơ hội đến trước mắt, tại sao không dùng?
Hơn nữa, Kiều Bảo mím môi không nhịn được nụ cười quỷ quyệt: không biết Quang Trung tỉnh dậy, phát hiện mình bị bỏ lại, có khóc không nhỉ?
Làm cho anh cả rẻ tiền đó phải đánh rắm thật sự nghĩ cũng vui.
Khuôn mặt béo ngậy của cậu bé 4 tuổi rưỡi, xuất hiện biểu cảm "quỷ quyệt", không hiểu vì sao khiến người ta muốn đánh, Đăng Dương không nhịn được, bóp má sữa của cậu.
Pháp Kiều: "?".
Đăng Dương bình thản bịa lý do: "Kể chuyện mà em không nghe, không được suy nghĩ lung tung đâu.".
Hoàn toàn là giọng điệu của anh trai, Pháp Kiều hơi cảm động: Đăng Dương dần dần tháo bỏ phòng vệ trước mặt mình, dám nói dám cười, bây giờ thậm chí dám quản cậu nữa, cảm giác khoảng cách đã rút ngắn đi nhiều.
"Em không suy nghĩ lung tung mà anh." Pháp Kiều biện bạch ngọt ngào.
Đăng Dương: "Vậy anh vừa kể đến Lọ Lem bị mẹ kế nhốt trong phòng củi, sao em không phản ứng?".
Mặc dù không nghe nhưng cổ tích thiếu nhi bạc bẽo này, Pháp Kiều đã nằm lòng từ lâu, buộc miệng nói: "Vì mẹ kế cũng khá đáng thương.".
Đăng Dương: "?".
Đoàn làm phim: "?".
Pháp Kiều thở dài, giọng sữa toát ra chút cảm giác nhìn thấu tất cả: "Trước khi làm mẹ kế, mẹ kế cũng từng là cô gái nhỏ yếu ớt, nuôi hai đứa con gái ồn ào, đã rất mệt mỏi rồi, con riêng lại cứ nói chuyện với chuột suốt ngày, đặt vào ai cũng phát điên mất.".
Quả nhiên cổ tích chỉ dành cho trẻ con, người lớn trưởng thành như cậu, mới có thể thoáng nhìn được sự cay đắng đằng sau câu chuyện, cảm nhận được khó khăn của người lớn!
Xe yên lặng một lúc, Pháp Kiều nghi ngờ phải chăng mình nói quá sâu sắc, hay nên bịa thêm gì đó thì mọi người bật cười.
Một biên tập nữ nói: "Trẻ con nói chuyện thật đáng yêu.".
Pháp Kiều: "...Đừng cười nữa, rất sâu sắc đấy.".
.
Điểm đến là một trang trại ngoại ô thành phố, có một đồng cỏ nhỏ, qua khe hàng rào có thể thấy vài con cừu non ló đầu ra nhòm ngó, lúc này đông đã rạng sáng, không khí lạnh và khô.
Pháp Kiều và Đăng Dương không phải nhóm trẻ đầu tiên đến, vừa bước vào trong đã thấy một bé trai 6, 7 tuổi đang được phỏng vấn.
Pháp Kiều đi gần hơn, nhìn rõ khuôn mặt cậu bé, lập tức kéo Đăng Dương đi xa.
Đăng Dương không hiểu ra sao, quay đầu nhìn lại, phát hiện cậu bé dường như rất phấn khích, đứng dậy rồi lại bị nhân viên ấn xuống, dỗ dành tiếp tục phỏng vấn.
Đăng Dương không nhịn được hỏi: "Em biết cậu ấy à?".
Thấy Quang Anh, Pháp Kiều lại đau đầu: "Biết.".
Không chỉ biết, Quang Anh đúng là kẻ thù truyền kiếp của Pháp Kiều. Mẹ Quang Anh là Diệu Nhi cùng thời với Đinh Nam Phương, hai người là diễn viên nữ phiên một và diễn viên nữ phiên ba trong cùng bộ phim cổ trang, Đinh Nam Phương vai nữ phiên một thành công lớn, Diệu Nhi cũng không kém cạnh, cả hai phát triển khá tốt.
Hồi đó thường bị đại chúng so sánh, truyền thông vui vẻ tạo scandal, mở đầu bằng một bức ảnh, nội dung hoàn toàn bịa chuyện, hoặc miêu tả người này lấn át người kia, hoặc người kia hạ bệ người này, sau nhiều nỗ lực của các bên, mọi người đều tin chắc hai người là kẻ thù không đội trời chung.
Thật ra, Diệu Nhi và Đinh Nam Phương ngoài đời mối quan hệ khá tốt.
Nhưng Quang Anh thì khác, cậu đúng là ác mộng thời thơ ấu của Pháp Kiều. Mỗi đứa trẻ đều có cái bóng "con nhà người ta" trong tuổi thơ, Quang Anh chính là đứa trẻ xui xẻo đó.
Pháp Kiều nói một cách không yêu thương: "Quang Anh rất thích đến chơi nhà, lần nào cũng khoe với em cậu ấy học được kĩ năng mới. Rồi mẹ em lại cạnh tranh, cho em ghi danh học đủ thứ.".
Đăng Dương bắt trọng điểm giỏi: "Vậy cậu ấy rất thích chơi với em à?".
Pháp Kiều: "...".
"Ọc".
Bụng đột nhiên kêu lên, Pháp Kiều vuốt bụng nhỏ, đổi chủ đề: "Đói rồi.".
Từ sáng tới giờ vẫn chưa ăn gì, Đăng Dương nhìn xung quanh, cầm tay Kiều Bảo, hỏi phóng viên: "Chú ơi, có gì ăn không ạ? Em trai con đói rồi.".
Đoàn làm phim chuẩn bị sẵn bữa sáng, trong đó một phần kiểm tra xem các bé có dám nhờ người lạ giúp đỡ không, không ngờ cậu "anh trai" này đáng tin cậy đến thế, đã vượt qua thử thách ngay.
May là vẫn còn thử thách thứ hai.
"Có bữa sáng, nhưng phải tự lấy nhé."
Đăng Dương dưới sự chỉ dẫn của nhân viên, dắt Pháp Kiều đi vào phòng bếp.
Là một người lớn có nhiều kinh nghiệm sống, tiểu Kiều tổng luôn dễ dàng đoán ra ý đồ của đoàn làm phim: chẳng qua là trứng nóng phải bóc vỏ, tự mình gắp cơm vân vân, độ tuổi này đa phần các bé ở nhà ăn mặc không cần tự lo, quay lại cảnh lúng túng của con trẻ chắc chắn hấp dẫn, là cảnh quay hiệu quả.
Những chuyện nhỏ này hoàn toàn không khó với cậu.
Tiểu Kiều tổng lê bước không hứng thú, bước bằng đôi chân ngắn theo sát Đăng Dương, lười biếng chuẩn bị khoe tài, rồi phát hiện... cậu không đủ cao.
Với tầm nhìn của cậu, chỉ có thể nhìn thấy rìa bếp, không với tới được gì!
Đăng Dương hỏi: "Kiều Bảo muốn ăn gì?".
Pháp Kiều hơi tủi thân: "...Không nhìn thấy.".
Đăng Dương cười khẽ, xoa đầu Kiều Bảo, lần lượt mở từng ngăn kéo, đọc tên món: "Bánh bao, cháo trắng, bí ngô hấp, khoai lang luộc, trứng luộc, sữa đậu nành, sữa bột.".
Tiểu lùn Pháp Kiều cố hết sức nhón chân, ngước mặt nhỏ bé mập mạp lên nhưng vẫn không nhìn thấy gì, thất vọng nói: "Muốn uống sữa.".
Dì biên tập nhắc nhở: "Uống sữa phải tự pha đấy!".
Thật ra trẻ 4 tuổi đã có thể uống sữa bò rồi, nhưng sữa bột này là của nhà tài trợ sản xuất, không thể bỏ qua cảnh quay, nhân viên vội vàng lao lên dạy các bé cách pha sữa.
Kết quả là Đăng Dương thành thạo hơn cả vú nuôi chăm sóc trẻ 10 năm kinh nghiệm.
Pháp Kiều nhỏ bé theo sau mông cậu như một cái đuôi nhỏ, hai tay nhỏ bé nắm mép bàn, mũ len hình gấu cậu đội hôm nay chỉ lộ ra đôi tai nhỏ trên mép bàn, cứ mỗi phút không có chuyện gì lại hỏi: "Anh trai ơi, xong chưa?".
Không phải cậu vội, Pháp Kiều chỉ muốn tương tác càng nhiều với Đăng Dương càng tốt trước khi đoàn phim phát hiện nhầm người, để giữ lại càng nhiều cảnh cậu ta xuất hiện.
Đăng Dương không biết ý định của cậu, vô cùng kiên nhẫn trấn an: "Kiều Bảo đừng vội, sắp xong rồi.".
Cảnh anh trai lớn dỗ em bé thật ấm áp đáng yêu, bốn năm máy quay luân phiên quay lại cảnh này, đạo diễn muốn giữ lại từng khoảnh khắc, khi dựng phim sẽ đầy đủ hơn.
.
Quang Anh kết thúc phỏng vấn, cậu ta bước vào bếp thấy cảnh như này: Pháp Kiều hai tay nhỏ bé ôm bình sữa, nằm ngửa trên ghế bập bênh mút sữa. Đăng Dương ngồi bên bàn nhỏ gần đó, nhanh như chớp dọn ra bữa sáng đầy ấp.
Quang Anh bị lượng thức ăn của Đăng Dương làm cho sửng sốt, rồi lao thẳng tới ghế bập bênh, không khách khí bóp hai má Pháp Kiều, quen thuộc chế giễu: "Tiểu tí hon! Thấy anh là chạy? Thật xấu hổ, lớn rồi còn uống sữa như vậy!".
Pháp Kiều bị bóp suýt nghẹn sữa, mím môi vùng vẫy: Anh biết gì chứ! Khi còn nhỏ nên uống nhiều sữa thì có thể cao hơn, kiếp trước cậu hối hận biết bao nhiêu vì không uống sữa tốt khi còn nhỏ, kiếp này nhất định phải bù đắp lại.
Quang Anh: "Chưa cai sữa à! Ngượng thật!".
... Tên Quang Anh này đáng ghét từ nhỏ rồi!
Tiếc là cậu ôm bình sữa không rảnh tay đánh trả, hiện tại chỉ có thể để Quang Anh bóp méo cậu, giống như cơm nắm bất lực.
"Buông ra!" Đột nhiên, Pháp Kiều cảm thấy như được bóng râm che phủ lấy, một bàn tay còn non nớt nhưng mạnh mẽ, bất ngờ túm lấy bàn tay quỷ dị của Quang Anh, giật nó ra, giải cứu khuôn mặt bị nhào nặng của Kiều Bảo.
Đăng Dương lạnh lùng nói: "Không được bắt nạt cậu ấy.".
Quang Anh vùng vẫy nhưng không thoát được: "Anh là ai?!".
Tệ thật, Quang Anh quen Quang Trung mà. Pháp Kiều sợ lộ nên nảy ra ý tưởng, lập tức phun sữa vào mặt Quang Anh.
Quang Anh: "...".
"Không liên quan anh!". Pháp Kiều muốn nhảy khỏi ghế bập bênh một cách oai vệ, nhưng chân quá ngắn, cuối cùng phải lùi bằng cách "mông xuống trước", thành công rời khỏi ghế, cậu trốn sau lưng Đăng Dương, hung hăng làm mặt quỷ với Quang Anh.
Rồi kéo Đăng Dương nói: "Anh ơi, chúng ta đi!".
"Khoan, cậu ...". Cậu gọi ai là anh trai vậy?
Quang Anh xoa tay hơi tủi thân: đau quá, sao Kiều Bảo gọi thằng nhóc man rợ xa lạ kia bằng anh? Mỗi lần học nhạc cụ mới cậu ta điều biểu diễn cho Kiều Bảo nghe, mà cậu không chịu gọi cậu ta bằng anh trai!
.
Dù biết sớm muộn gì cũng bị lộ nhưng càng kéo dài càng tốt, Pháp Kiều chỉ nghĩ đến việc này, ra khỏi cái bếp ấm áp, mới nhớ ra và hỏi: "Anh ơi, anh chưa ăn no à?".
Nhưng Đăng Dương lại hỏi: "Em không thích Quang Anh à?". Không hiểu sao, thấy Quang Anh bóp má Kiều Bảo quen thuộc như vậy, trong lòng cậu rất khó chịu, còn tưởng Kiều Bảo chỉ là của riêng mình, trước đó thì có Quang Trung, bây giờ lại thêm Quang Anh.
Ngũ quan xinh đẹp của Pháp Kiều nhăn lại thành một đống, giống cái bánh bao buồn phiền, nhưng Quang Anh tuy đáng ghét nhưng cũng không tệ, sau này khi tiểu Kiều tổng mới ra trường nắm quyền chi nhánh, cần giúp đỡ, cậu ta vẫn nhiệt tình không từ chối.
Vì vậy, Pháp Kiều không muốn vạch trần nhược điểm của bạn mình trên sóng truyền hình, quyết định để lại chút thể diện cho cậu ta.
Cậu làm động tác nghiêng người, cố gắng kiễng chân, dùng tay nhỏ để che miệng.
Đăng Dương phối hợp cúi xuống.
Nghe thấy tiếng thì thầm với mùi sữa: "Không thích anh ấy, anh trai em thích chỉ có anh thôi.".
Trái tim Đăng Dương lập tức mềm nhũn, cả người như rơi vào kẹo bông gòn mềm mại thơm ngọt, khiến cậu ta cũng không kiềm chế được, muốn bắt chước Quang Anh, xoa xoa cái bánh bao ngọt ngào.
Đúng lúc đó, đạo diễn can thiệp, cắt đứt ý nghĩ "độc ác" của cậu ta: "Các con ăn xong chưa? Đến phỏng vấn đi.".
Điều tất yếu đã đến, cảm giác sắp bị lộ ngày càng rõ, Kiều Bảo tinh thần, quyết định cược một phát cuối, dính chặt lấy Đăng Dương, nhất quyết phỏng vấn cùng nhau.
Đoàn làm phim đành chiều theo, nhưng vẫn nhắc nhở: "Có một số câu hỏi khó trả lời, tốt nhất là phỏng vấn riêng, Kiều Bảo, hay là thử trước đi, nếu có câu gì khó nói trước mặt anh trai thì phỏng vấn riêng sau?".
Pháp Kiều nghi ngờ: câu hỏi dành cho trẻ con mà khó à? Đừng nói là dưới danh nghĩa phỏng vấn, thực chất hỏi về bí mật gia đình của người nổi tiếng!
Nếu vậy, càng phải phỏng vấn cùng nhau! Tiểu Kiều tổng huy động 120% tinh thần, mắt to như chuông đồng.
Rồi nghe chú trong tổ chương trình hỏi: "Các con thích ba hay thích mẹ hơn?".
Pháp Kiều: "?".
"Ba các con yêu ai nhiều hơn?".
Pháp Kiều: "...".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro