Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5

Vài ngày sau, đài Hà Mã đã chính thức công bố danh sách khách mời.

Tổng cộng có 5 gia đình, ngoài một ngôi sao nhí có chút tiếng tăm, phần còn lại là các bậc phụ huynh từng là ngôi sao nổi tiếng, trong số các bậc phụ huynh lỗi thời Đinh Nam Phương là người có độ nổi tiếng cao nhất, vì vậy mức độ thảo luận cũng cao.

Những năm gần đây bà luôn ở trạng thái ở ẩn, đột nhiên quay trở lại làm việc, không thể không hồi hộp phấn khích, bà không kiềm chế được việc tìm kiếm các từ khóa liên quan đến mình, bà lo lắng mình không có nhiệt độ tìm kiếm, lại sợ bắt gặp tin tiêu cực.

Quả nhiên, định luật Murphy* không lừa dối bà:

*Những điều xấu có thể xảy ra, nó luôn có thể xảy ra.

Hầu hết các từ khóa là "Đinh Nam Phương lấy một người đàn ông giàu có, quan hệ gia đình căng thẳng", "làm mẹ kế khó khăn, nữ thần và con riêng khắc khẩu".

Đinh Nam Phương: "............"

Nhấp vào từ khóa, nội dung phong phú hơn, sống động hơn: "Chồng giàu có của Đinh Nam Phương là Chủ tịch tập đoàn Vanh Thắng, mặc dù công ty được Trường Sinh phát triển, nhưng người sáng lập là cha anh ta, ông lão đã qua đời, nhưng bà lão vẫn còn cổ phần, tất nhiên là có tiếng nói, Đinh Nam Phương kết hôn phải cúi đầu trước người khác."

"Gia tộc giàu có coi thường nữ diễn viên, nghe nói điều kiện kết hôn của Đinh Nam Phương là phải rời showbiz. Giờ lại quay lại kiếm tiền, không lẽ đã ly hôn?"

"Gia tộc Nguyễn cũng gọi là gia tộc giàu có sao? Tôi nghĩ gia tộc giàu có nhất phải lên Forbes, Vanh Thắng thậm chí chưa lên sàn?"

"Kiến thức nóng: công ty công nghệ của người giàu nhất còn chưa lên sàn, Trường Sinh có tài sản hơn trăm triệu, thậm chí còn không được coi trọng, không biết giá trị của bản thân là bao nhiêu?"

"Từ trước không thích Đinh Nam Phương, quả nhiên là mẹ kế độc ác, đau lòng đứa con riêng."

"Bỏ đại tiểu thư thừa kế tập đoàn mà cưới bình hoa làng giải trí, chẳng trách mẹ chồng không thích."

"Viết huyết thư, cầu mang con riêng lên show!"

"Cô ta chắc chắn không dám đưa lên, nhưng vẫn rất mong chờ, trước ống kính thể hiện cảnh phim cung đấu của gia tộc giàu có, đánh nhau đi, đánh nhau đi [hehe]."

Đinh Nam Phương đóng trang web lại.

Những tin đồn nửa thật nửa giả này, cùng với sự ác ý vô cớ, cùng ập tới, hòa thành cảm giác ngột ngạt quen thuộc, đau khổ, nhưng vẫn không kiềm chế được sự hồi hộp, những lời chỉ trích xấu này dường như lập tức đưa bà quay trở lại trạng thái công việc trước đây.

Tinh thần cống hiến cho sự nghiệp đã bị cuộc sống tầm thường mài mòn của Đinh Nam Phương bỗng nhiên hồi sinh, lập tức tinh thần chiến đấu dâng cao.

Chỉ có một điều vẫn còn do dự: Kiều Bảo thì sao? Tâm can bảo bối của bà sẽ bị suy đoán độc ác đeo bám sao?

Trường Sinh khuyên nhủ như thế này: "Em đừng lo lắng quá nhiều, Kiều Bảo muốn đi thì cứ đi, đừng có gánh nặng tâm lý. Sợ gì lời bình luận lung tung cư của dân mạng? Nó cũng không đọc được, nó chỉ mới biết được mấy chữ?"

Đinh Nam Phương: "..."

Mặc dù góc độ an ủi khá lạ, nhưng phù hợp một cách đáng ngạc nhiên.

"Đến lúc nó lớn, chương trình này đã bị mọi người quên từ lâu. Hơn nữa, những điều trên mạng có thể tin được sao? Nói anh ép em rời nghiệp diễn ?" Trường Sinh phẫn nộ nói, "Anh có phải là tàn dư chế độ phong kiến đâu? Gia đình mình làm gì có ngai vàng gì để thừa kế!"

Trường Sinh thật sự không phải là tàn dư chế độ phong kiến, tuy nhiên có người ý đồ xúi giục bà nội làm "Nguyễn thái hậu".

Anh trai cả của Trường Sinh, Tuấn Kiệt đọc từng chữ một những bình luận trên mạng cho bà nội nghe: "Nghe thấy là thấy giả, bây giờ truyền thông vô lương tâm nói Đinh Nam Phương là mẹ kế độc ác, ai biết đâu mối quan hệ mẫu tử của họ rất tốt! Nói xấu lan truyền 500 lần sẽ đi tù!"

Bà nội được bảo dưỡng tốt, gần 70 tuổi nhưng trông chỉ hơn 50, chỉ có đường nhăn ở khóe mắt hơi sâu, nhìn có vẻ khắt khe, bà cắt ngang lời Tuấn Kiệt, "Nói với Trường Sinh, không phải bảo đưa con lên TV à? Không thể thiên vị, phải đưa cả Quang Trung lên nữa!"

Tuấn Kiệt bất đắc dĩ nói: "Mẹ à, tính cách của em 3 mẹ biết mà, quá chiều vợ nó, con không dám nói đâu!"

Điều này thì đúng thật, hiện tại tập đoàn do Trường Sinh quyết định tất cả, họ hàng xa gần nhờ Trường Sinh mà ăn, hoàn toàn không dám chọc giận ông, chỉ dám làm vài chiêu trò sau lưng.

Dù sao, một nét bút không thể viết ra chữ "Nguyễn", nếu gia đình Trường Sinh không hòa thuận, hai đứa trẻ đấu tranh nội bộ, con cháu bên họ hàng có thể có phần để hưởng phúc.

Bà nội hoàn toàn không biết tâm tư hoa mỹ của các con trai, chỉ đơn thuần không thích dâu thứ ba Đinh Nam Phương, không vui nói: "Con là anh cả mà chuyện nhỏ nhặt còn không dám nói à?"

Nói thế nhưng Bà nội cũng không dám trực tiếp ra lệnh cho Trường Sinh, mà gọi điện cho cháu nội Quang Trung.

Bà biết Quang Trung và Đinh Nam Phương quan hệ căng thẳng, vì vậy rất sẵn lòng để công chúng thấy Đinh Nam Phương là mẹ kế độc ác đến thế nào.

Những ngày này Đinh Nam Phương có mục tiêu mới, nên việc dạy con với phương pháp nhồi nhét cũng nới lỏng không ít, tập trung toàn tâm toàn ý chuẩn bị hành lý cho chuyến công tác.

Đây là lần đầu tiên bà chính thức nhận công việc sau vài năm im ắng, nói không hồi hộp là giả.

"Son, kem nền, kem dưỡng ẩm đều có, quần áo... phải mang kem chống nắng cho trẻ em nữa chứ?"

Trường Sinh ôm máy tính xách tay đi ngang qua bên bà, lẩm bẩm: "Địa điểm quay phim là ở thành phố này, bên đó là mùa đông rồi, mang kem chống nắng làm gì?"

"Không được! Da Kiều Bảo nhạy cảm lắm!" Đinh Nam Phương ra hiệu cho con trai mình, "Con có muốn thoa kem chống nắng không?"

Pháp Kiều đứng bên cạnh xem náo nhiệt, lê đuôi Pikachu: "?"

Trường Sinh không đồng ý: "Con trai mà, thoa cái gì kem chống nắng, Kiều Bảo con nghĩ sao?"

"..." Pháp Kiều cân nhắc một lúc, quyết định sử dụng chiêu thức hoàn hảo của em bé loài người ------ giả ngu.

Cậu chớp chớp đôi mắt to, sau đó nhắm vào Đăng Dương bên cạnh, bay lên: "Pikachu Pikachu! Da Da Da!"

Đăng Dương là đứa trẻ rất thông minh, tự động theo sau mông của Pháp Kiều dọn đồ chơi, bây giờ tay vẫn cầm một nắm Lego, bất ngờ bị tấn công, Lego rơi tung tóe, nhưng cậu ta vô thức ôm cục bột nhỏ, theo phản xạ hỏi với vẻ lo lắng: "Có va trúng gì không?"

Pháp Kiều nhảy rất khéo léo, ai cũng không bị thương, nghe vậy chỉ là cười tiếp tục giả ngốc.

Dự định lẩn tránh câu hỏi của ba mẹ bằng mọi giá!

------Chuyện tán tỉnh của hai người họ, cậu không quan tâm !

Quang Trung từ cầu thang gỗ xoắn ốc đi xuống, nhìn thấy cảnh tượng: em trai mình mặc như một con chuột vàng, nhấc mông leo vào lòng Đăng Dương, cười rất vui vẻ.

Quang Trung khó chịu ngẩng đầu lên, như một con thiên nga kiêu ngạo, liếc mắt đi ngang qua Pháp Kiều, đi thẳng tới trước mặt mẹ kế, nói: "Dì Phương, dì sắp đi ghi hình chương trình à?"

Đinh Nam Phương không tự tin lắm, chỉ chỉ vào mình: "Nói chuyện với dì à?"

Phải biết rằng, đại thiếu gia này luôn coi bà như người vô hình, cho dù nhiều năm qua Đinh Nam Phương cố gắng thế nào, cũng chỉ là nịnh nọt vô ích, khiến bà dần dần từ bỏ giao tiếp.

"Không phải sao?" Biểu cảm của tiểu Quang Trung khá đáng ghét.

Đinh Nam Phương âm thầm niệm mười lần "Tôi là mẹ kế, tôi không được đánh.", mới ép ra nụ cười: "Quang Trung có chuyện gì à?"

Đại thiếu gia không thoải mái, cứng nhắc ra lệnh: "Nếu dì đi ghi hình, tôi cũng phải đi."

Nói xong, cậu ta quay người bỏ đi, không cho Đinh Nam Phương cơ hội từ chối, chạy nhanh lên lầu.

Để lại một phòng mọi người nhìn nhau.

Pháp Kiều hoàn toàn không biết gió tanh mưa máu trên mạng, cũng không đoán ra anh trai ruột bị cái gì, lén lén lút lút nói với Đăng Dương: "Anh có thấy anh ấy giống chuột chũi không? Ló đầu ra nói một câu, rồi lại chui vào cái hang kín đáo của mình, không bao giờ thấy ánh sáng."

"Mẹ thấy con mới giống chuột chũi!" Chưa kịp Đăng Dương phản ứng, Đinh Nam Phương đã túm lấy cổ áo chuột vàng của Pháp Kiều, "Không được nói về anh trai như vậy, mau đến đây giúp mẹ chọn quần áo cho anh con!"

"Ô chao, thả con xuống!" Các chi ngắn ngủn của Pháp Kiều vẫy vẫy trên không, lắc ra 2 dư ảnh màu vàng. Trường Sinh vội vàng ôm con trai lại: "Em thật sự định đưa Quang Trung đi à? Anh có thể nói chuyện lại với con mà."

Trường Sinh đoán ra có điều gì đó không đúng khi con trai lớn đề nghị như vậy, nghi ngờ chuyện này liên quan tới những người thân trong nhà họ Nguyễn, nhưng nói rõ ràng trước mặt bọn trẻ không tốt.

Nhưng Đinh Nam Phương lại nói: "Không sao, con nó hiếm khi chủ động giao tiếp với em, em có thể ứng phó được."

Trường Sinh không chắc chắn: "Thật sự có thể à?"

Sao ông cảm thấy, từ khi vợ nhận ghi hình, hào quanh của bà đột nhiên mạnh mẽ hẳn lên, giống như có lại sự tự tin khi họ mới quen nhau.

Đây là sức hấp dẫn của phụ nữ có sự nghiệp?

Một tuần sau.

Lúc 5 giờ sáng, ekip chương trình khiêng theo máy quay phim và thiết bị thu âm, uy phong lừng lẫy tiến vào biệt thự nhà họ Nguyễn.

Đinh Nam Phương đã chuẩn bị xong xuôi, lặng lẽ ra ngoài nhận một cuộc phỏng vấn ngắn, sau đó lên xe đến địa điểm quay phim trước - đây là thử thách đầu tiên mà đoàn phim "Bảo bối đến rồi" dành cho các bé.

Nếu tỉnh dậy, mọi người trong nhà đều biến mất, phản ứng của các bé sẽ như thế nào?

Vì vậy không chỉ có Đinh Nam Phương rời đi, Trường Sinh cũng như bảo mẫu Quế đều cùng phối hợp biến mất.

Pháp Kiều lúc mơ màng tỉnh dậy vì mắc tiểu, mở mắt ra liền chạm phải một ống kính đen thui của máy quay, cùng một phòng đầy những bóng người tối om.

Kiều Bảo hoảng sợ la lên một tiếng rồi ngã vào lòng Đăng Dương.

Đúng vậy, Đăng Dương cũng ngủ trong phòng trẻ em này, từ khi Pháp Kiều phát hiện Đăng Dương ở chung phòng với dì Quế lại bị đánh, cậu đã bắt cậu ta dọn ra khỏi phòng bảo mẫu, cùng mình ở chung.

Đăng Dương bất ngờ bị đánh thức, bừng tỉnh, phản ứng cũng rất nhanh, cậu ta lập tức tỉnh táo, một tay ôm Kiều Bảo vào lòng, đẩy máy quay ra, hung dữ hỏi: "Các người là ai?"

Trong xe bảo mẫu, đạo diễn Trung đang xem màn hình giám sát khen: "Thằng nhỏ rất mạnh mẽ! Cảnh này hay đấy! Cắt vào đoạn giới thiệu."

Các nhân viên trong xe bình luận: "Hơi liều lĩnh, sức trẻ con mà lớn thế, làm máy quay lệch hết cả rồi. ... Đây là con riêng của Đinh Nam Phương phải không?"

Trong phòng trẻ em.

Nghe các chú quay phim giới thiệu, Pháp Kiều bình tĩnh lại, nhảy xuống giường đi vệ sinh, còn nhớ cảnh cáo giọng trẻ con trước khi đóng cửa: "Không được quay lén!"

Cậu biết việc đồng ý tham gia chương trình, chắc chắn sẽ để lại một vài lịch sử đen tối thời thơ ấu, nhưng quay trộm thì khác, Pháp Kiều cũng không muốn sau này xem được cảnh cởϊ qυầи đi vệ sinh riêng tư của mình trên mạng.

Cậu thành thục kéo ghế nhỏ lại, đứng lên, tự tạo thêm chiều cao rồi mới cởϊ qυầи, lấy ra tiểu Kiều Bảo, nhắm vào bồn cầu.

Trong khi đó, ở cửa nhà vệ sinh, Đăng Dương đứng như một vệ sĩ nhỏ chu đáo, tạo ra khí thế một người giữ cửa, kiên quyết không cho phép các chú mang máy quay tới gần.

Điều này khiến các nhân viên quay phim cảm thấy dễ thương chết đi được - hai đứa trẻ bé bỏng, không khóc không la, còn hành xử như người lớn, dễ thương quá đi!

Lúc này mới hơn 6 giờ sáng, vẫn chưa đến giờ thức dậy bình thường của lũ nhóc, Pháp Kiều bị đánh thức do đêm qua uống sữa nhiều quá, đây là sự cố ngoài ý muốn, lúc này Quang Trung ở trên lầu vẫn đang chìm trong giấc ngủ ngon lành, hoàn toàn không hay biết gì.

Vài máy quay chu đáo ghi lại cảnh Đăng Dương dịu dàng giúp Pháp Kiều mặc đồ, Pháp Kiều nói nhỏ: "Cám ơn anh trai."

Đăng Dương xoa đầu cậu, có chút không nỡ nói: "Chắc phải đi rồi nhỉ?"

Chú quay phim: "Đúng vậy, đi thôi." Địa điểm quay ở ngoại ô, bây giờ khởi hành có thể tránh được giờ cao điểm buổi sáng.

Đạo diễn Trung cũng ngạc nhiên mối quan hệ hai đứa bé này thân thiết đến thế, hoàn toàn trái ngược với lời đồn ngoài xã hội! Mở tai nghe ra lệnh: "Bảo hai đứa nhỏ cầm tay nhau, quay vài cảnh xa."

Vì vậy, khi Đăng Dương được người lớn dẫn ra khỏi biệt thự, cậu chỉ tay vào mình, ngạc nhiên hỏi: "Con cũng đi à?"

"Tất nhiên!" Nghe Pháp Kiều gọi cậu bằng anh, các nhân viên hoàn toàn không nhận ra mình đã hiểu lầm, khẳng định nói: "Tất cả các bạn nhỏ đều đi cả!"

"Đi thôi, lên xe nhanh lên, ngoài trời lạnh lắm."

Họ vội vã đẩy hai đứa trẻ lên xe bảo mẫu ấm áp, xe vững vàng lăn bánh, để lại một làn khói thải vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro