Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4

Trường Sinh biết con trai trưởng của mình luôn không hợp với Kiều Bảo, hễ gặp mặt là hai đứa sẽ đánh nhau, không ngờ Kiều Bảo trực tiếp tránh đi, thành công né tránh giao chiến.

Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm.

Ông sờ đầu Quang Trung: "Con trai, thay đồ đi, trong nhà nóng, ra mồ hôi sẽ cảm lạnh."

Nhưng Quang Trung không ngoan ngoãn cởϊ áσ khoác, mà nhìn Đăng Dương mặc quần áo cho Pháp Kiều một cách khéo léo, nhìn hai đứa nhỏ chạy ra sân.

Cửa sổ kính được bao quanh bởi lớp sương trắng, nhìn ra bên ngoài, có thể thấy cây trước sân biệt thự cũng đeo đầy tinh thể băng, tuyết đang rơi, giống như thế giới cổ tích, hai đứa trẻ đắp người tuyết dưới gốc cây trông rất tình cảm, trìu mến.

Trường Sinh chờ mãi không thấy con trai lớn trả lời bèn hỏi thăm dò: "Sao con không chơi với hai đứa nó?"

Quang Trung lập tức quay đầu, không coi trọng nói: "Con sẽ không chơi với nó."

Cậu ta giả vờ thản nhiên hỏi: "Thằng nhóc đó là ai? Sao Kiều gọi nó bằng anh trai?"

Trường Sinh nói ngắn gọn về thân phận và hoàn cảnh của Đăng Dương, "Đăng Dương là đứa trẻ cực khổ, chịu khó, nhạy cảm, EQ cao, con nên chơi với những đứa trẻ như vậy."

Một nửa khen ngợi xuất phát từ chân tình và một nửa là tìm lý do xoa dịu mối quan hệ giữa hai con.

Đinh Nam Phương đã kết hôn với ông được 5, 6 năm, Quang Trung vẫn như nước với lửa với bà, kéo theo ghét cả em trai mình, khiến ông làm ba rất đau đầu.

Kết quả Quang Trung lạnh nhạt cười một tiếng: "Con trai của bảo mẫu, chơi với nó có gì hay. Chỉ có Pháp Kiều ngốc nhếch, ai cũng gọi bằng anh, chẳng trách bà nội nói nó là..."

Quang Trung 10 tuổi nhưng tâm trí lớn hơn tuổi, biết vảy ngược của ba không được chọc tới, nuốt lại ba chữ "Diễn viên con", lộ ra vẻ mặt khinh thường, đi thẳng về phòng mình, coi lời dặn dò của ba "chào dì Phương một tiếng" như gió thoảng.

.

Đinh Nam Phương nghe được tin con riêng đã về sớm, để tránh cậu ta xung đột với Kiều Bảo lần nữa, bà không gọi Pháp Kiều vào học, để hai đứa nhỏ chơi trong sân tới khi trời tối.

Nhưng vẫn phải ăn chung bữa tối gia đình.

Để chào đón Quang Trung về nhà, Trường Sinh đặc biệt mời đầu bếp mang nguyên liệu tới nấu ăn tại nhà, làm một bàn tiệc thịnh soạn, cả nhà ngồi quây quần, bề ngoài hài hòa ấm cúng, nhưng Trường Sinh và Đinh Nam Phương đều tỏ ra cảnh giác.

------ Mỗi lần Quang Trung về nhà, cậu ta đều đánh nhau với Pháp Kiều vì nhiều lý do, Quang Trung đương nhiên không thích em trai rẻ tiền của mình, còn Pháp Kiều tuy nhỏ bé nhưng rất khéo chọc tức anh trai, từ khi biết nói đã học cách khıêυ khí©h anh, lại rất thích ganh đua, muốn thắng anh trai trong mọi thứ.

Tóm lại, hai anh em đều không dễ chịu, gặp mặt là phải ầm ĩ.

Cặp vợ chồng đã sẵn sàng chiến đấu, nhưng hai đứa trẻ không làm ầm ĩ.

Pháp Kiều ngồi ngoan ngoãn trên ghế trẻ em, ăn cơm của mình, không để ý anh trai Quang Trung ngồi bên tay phải, cậu gọi Đăng Dương ngồi bên trái bằng "anh trai".

Đăng Dương gắp rau cho cậu, Pháp Kiều ngọt ngào nói: "Cảm ơn anh trai."

Đăng Dương bóc vỏ tôm cho cậu, Pháp Kiều ngoan ngoãn: "Anh trai đừng lo cho em, tự ăn đi."

Đăng Dương thổi nguội canh, đút tới miệng, Pháp Kiều há miệng đón lấy: "Aaaa!"

......

Quang Trung đặt đũa xuống: "Pháp Kiều, mày không biết tự ăn à?"

Pháp Kiều nhìn sang, ngạc nhiên: "?"

Đối mặt với đôi mắt trong veo của đứa em, Quang Trung bỗng thấy càng bực hơn: "Nhìn cái gì, mày không có tay à?"

Pháp Kiều: "..."

Trời đất làm chứng! Mình chẳng làm gì cả! Anh cả tự dưng giận cái gì?

Hóa ra Quang Trung đã thích làm khó người khác từ nhỏ à? Tiểu Kiều bỗng nhớ ra, hai mươi năm sau anh cả đeo kính gọng vàng, xúi giục cổ đông phá rối, cố tình gây khó dễ cho mình.

Vậy là xấu từ bé rồi sao?

Tiểu Kiều tổng tức giận, đặt thìa xuống bàn, phát ra tiếng "bốp!" nhẹ.

Trường Sinh và Đinh Nam Phương đưa mắt nhìn nhau: Cuối cùng cũng đến rồi! Hai đứa sắp đánh nhau!

"Ăn uống cho tử tế!" Trường Sinh quát lên nhưng biết mình la cũng vô dụng.

Không còn cách nào, ông luôn cảm thấy tái hôn là phụ lòng con trai cả, lại thấy con út vô tội, nên rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan, áy náy với cả hai, không thể thật sự nghiêm khắc với bất cứ đứa nào, gián tiếp nuông chiều xung đột nội bộ của hai con.

Tuy nhiên, lần này Kiều Bảo thật sự nghe lời ông, không cãi lại.

Khi Pháp Kiều nhìn thấy ba mình lại nhớ tới kiếp trước, ba của cậu tức giận vì xung đột của hai anh em mà bị tai nạn xe hơi, lập tức nguôi giận, cố nén ham muốn cãi vã với anh cả rẻ tiền, định lấy thìa, lại gặp Quang Trung châm thêm một câu mang ý khinh thường: "Sao? Ném thìa chỉ vì thích có tiếng à?", Pháp Kiều cảm thấy nếu không làm gì sẽ mất mặt, cầm đũa lên, bù đắp: "Trẻ con mới dùng thìa, em dùng đũa!"

Quang Trung: "..."

Quang Trung: "Hừ."

Pháp Kiều mới phản ứng, đó là đũa tập dùng cho trẻ em, hai cây nối liền nhau, mỗi chiếc đều có một vòng cao su mềm mại, phía trên là một con gấu nhỏ, rất đáng yêu, rất mất thể diện.

Pháp Kiều: "..." Giả vờ ngầu thất bại.

Nhưng vì hòa khí gia đình, cậu có thể nhịn. Trong lòng tự nhủ: "Anh cả bây giờ mới 10 tuổi, mình là người trưởng thành, không cãi nhau với anh ta."

Kiều Bảo chuyển cơn giận thành thức ăn, nhét cả một viên tôm vào miệng, nhai viên tôm như nhai anh Cả, hai má phồng lên, trông giống chuột đồng xù lông, sát thương gần như bằng không, ngược lại còn có vẻ dễ thương.

Khiến Quang Trung cũng mất hứng chiến đấu.

Hôm nay em trai rẻ tiền sao thế? Tinh thần cạnh tranh đó thì sao? Bán manh cái gì? Cậu ta cảm thấy như đấm vào bông, hơi tức giận.

Cậu cắn môi nhìn đứa em, cảm nhận ánh mắt sắc bén bắn tới.

Nói một đứa trẻ 6, 7 tuổi có ánh mắt sắc bén, nghe có vẻ hơi kì cục, nhưng thực tế là, ánh mắt của Đăng Dương như dao cắt, khiến Quang Trung rùng mình.

"...!" Lông sau lưng Quang Trung dựng đứng hết cả lên.

Đăng Dương thành thạo bóc thêm một con tôm cho Pháp Kiều, giả vờ nói một cách vô ý: "Anh giận vì cậu ấy gọi người khác bằng anh trai phải không?"

Quang Trung: "!"

Quang Trung 10 tuổi chưa học được cách giữ bình tĩnh, nhanh chóng đỏ mặt, "Ai thèm quan tâm!"

Tuy nhiên, sau đó bữa cơm lại diễn ra bình yên, hai đứa nhỏ nhà họ An không xảy ra xung đột nữa, khiến Trường Sinh và Đinh Nam Phương bất ngờ.

Sau bữa ăn, Quang Trung như thường lệ, đóng cửa phòng, tỏ ra cao ngạo lạnh lùng, từ chối giao tiếp với mọi người.

Trong khi Pháp Kiều bị ép nhìn chằm chằm vào thẻ từ vựng, lần này khóc lóc cũng vô dụng, mong con thành rồng là con đường thiêng liêng bất khả xâm phạm của bà Đinh Nam Phương, Trường Sinh van nài cũng vô ích, Pháp Kiều sau khi bị ăn chổi lông gà thì trở nên ngoan ngoãn.

Đinh Nam Phương: "Vậy từ này có nghĩa là gì?"

Pháp Kiều: "..."

Pháp Kiều vừa không muốn tỏ ra quá thông minh, khiến Đinh Nam Phương lại nghĩ mình là thiên tài, lại không muốn ba lần trả lời không biết, nhìn như đứa ngốc.

Đang phân vân có nên biết từ này hay không, bỗng nghe bên tai vang lên tiếng nhắc nhở rất nhẹ: "Từ này có nghĩa là "cá sấu"."

"?" Kiều Bảo sửng sốt.

Alligator là một trong những từ khó nhất trong từ vựng trẻ em, xuất hiện không nhiều, Đăng Dương chỉ nghe qua một hai lần, nhưng đã nhớ được?

Đại lão mới là thiên tài! Chỉ tiếc kiếp trước cậu ta lỡ mất thời gian vàng để học tập, không được đào tạo tốt, dẫn tới sau này gặp nhiều ánh mắt khinh thường.

Đăng Dương phiên bản nhỏ tưởng Pháp Kiều không nghe thấy, lại thì thầm lần nữa.

"..." Đã gợi ý hai lần rồi, bây giờ không biết cũng phải biết, nên Pháp Kiều nói giọng sữa "Cá sấu."

Đinh Nam Phương cuối cùng lộ vẻ hài lòng, nhưng chưa kịp khen Kiều Bảo, điện thoại đã reo lên.

Bà đặt thẻ từ vựng xuống, nghe điện thoại trước mặt hai đứa trẻ.

Chính là quản lý Ngô My gọi điện thoại tới.

Tiếng loa điện thoại khá lớn, Pháp Kiều nghe thấy mơ hồ "show truyền hình", "Bảo bối đến rồi", không khỏi nhỏm dậy. Bảo bối đến rồi sau này nổi tiếng khắp toàn quốc, phát 5,6 mùa lên tiếp.

Nổi bật nhất là mùa 1, lúc đó vì sức ảnh hưởng của đài Hà Mã không lớn, không mời được ngôi sao đẳng cấp, khách mời mùa 1 đều là ngôi sao đã lỗi thời, nhưng tất cả đều nổi tiếng trở lại, không ai là ngoại lệ.

Chương trình này thậm chí từng mời mẹ à? Nếu bà nắm bắt cơ hội, có thể lấy lại sự nghiệp không? Pháp Kiều biết sâu thẳm trong trái tim, mẹ vẫn mong muốn quay lại màn ảnh.

Nhưng Đinh Nam Phương từ chối: "Tôi vẫn không muốn con lộ diện, phơi bày quá nhiều và bàn tán sẽ có hại cho trẻ nhỏ... Không, tôi chắc chắn muốn đi làm, nhưng không thể hy sinh sức khỏe và tinh thần của con trai..."

"Dì Ngô à!" Pháp Kiều bỗng nhiên đi tới, giọng nhỏ hét lên.

Khuôn mặt mềm mại của Kiều Bảo vô tình dính lên mu bàn tay Đinh Nam Phương, Đinh Nam Phương vô thức đỡ lấy mặt con trai, cằm Pháp Kiều chìm vào lòng bàn tay bà, khiến mặt lộ ra trông tròn trịa, đôi mắt to đen càng thêm bắt mắt, Đăng Dương bị cảnh tượng này làm tan chảy, vô thức liên tưởng tới mèo con ngây thơ.

Cậu ta mất tập trung giây lát, mới bị giọng Pháp Kiều kéo về thực tại: "Dì Ngô à! Con nghe thấy rồi! Kiều Bảo muốn đi ghi hình!"

Pháp Kiều biết rõ trở thành nhân vật công chúng sẽ khổ sở thế nào, một người bạn thuở nhỏ sau này làm đạo diễn nổi tiếng ------ vẫn chưa phải diễn viên ------ nhung mà mỗi câu nói cử chỉ đều bị dân mạng phân tích và giải thích thái quá, cùng với danh tiếng và tài sản là áp lực không người bình thường nào chịu đựng nổi.

Tuy nhiên, kiếp này cậu chỉ định sống như con cá muối, ẩn dật vài năm, sớm muộn gì cũng bị dân mạng quên lãng, sợ gì?

Huống hồ, chỉ cần có thể giúp mẹ tìm lại chính mình, làm mẹ vui, cho dù có hậu quả gì, cậu cũng sẵn sàng chịu.

Đinh Nam Phương cúp điện thoại, ngạc nhiên nhìn con trai: "Con biết ghi hình là gì không?"

Pháp Kiều lập tức chuyển về trạng thái hồn nhiên của trẻ thơ, chớp chớp mắt to, giả vờ hung phấn: "Biết chứ! Giống mẹ, lên ti vi! Các bạn chắc chắn sẽ ganh tỵ!"

Đinh Nam Phương bất lực: "Nhưng mà..."

Pháp Kiều quyết đoán lao vào lòng bà, ra vẻ vừa dễ thương vừa đáng yêu: "Mẹ à, Kiều Bảo muốn chơi cùng mẹ, đưa con đi đến đó nhé?"

Tái sinh lại thành trẻ con đã lâu, Pháp Kiều dần dần mất đi sự xấu hổ không cần thiết, làm nũng càng ngày càng thành thạo, chỉ khi liếc thấy Đăng Dương, mới hơi khựng lại một chút.

Đăng Dương ngồi cách đó không xa, nhìn cậu chằm chằm.

Pháp Kiều không khỏi nghĩ: dì Quế chưa bao giờ cho anh trai tình mẫu tử, chắc chắn anh đang ganh tỵ với mình!

Pháp Kiều quyết định kiềm chế hành động làm nũng một chút, chuyển sang ôm cánh tay Đinh Nam Phương, nói nhỏ: "Thật ra mẹ cũng muốn đi phải không?"

Đinh Nam Phương: "!"

Con trẻ đâu phải không hiểu gì? Sao Kiều Bảo phát hiện được suy nghĩ thật sự của bà?

"Xin mẹ đấy, đi đi, Kiều Bảo muốn đi cùng mẹ, mẹ à, xin mẹ đấy!" Pháp Kiều như máy ghi âm, giọng sữa nhỏ mềm mại không ngừng vang lên, Đinh Nam Phương quên cả việc tìm hiểu nguyên nhân, hơi lung lay trước hành động của con trai, do dự nói: "Mẹ suy nghĩ lại đã..."

Sau đó bà đi ra ngoài gọi lại cho công ty, Pháp Kiều định theo ra nghe lén, nhưng khi đi ngang Đăng Dương, đôi chân nhỏ bỗng phanh gấp, quay đầu ngược trở lại, bất ngờ ôm cậu ta thật chặt.

Đăng Dương: "?"

Pháp Kiều an ủi, vỗ về lưng cậu ta bằng bàn tay nhỏ xíu: Đừng buồn, dù anh không có mẹ thương, nhưng vẫn còn người bạn như em mà!

Đăng Dương ban nãy còn sững sờ vì cho rằng Kiều Bảo quá đáng yêu, giờ bị ôm cũng hơi đỏ mặt: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro