Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

38







Kiều Bảo càng đi chơi càng cảm thấy chuyến nghỉ lần này đánh đổi bằng việc hy sinh hình tượng, mặc đồ nữ thật đáng giá!

Trước đây cậu chẳng biết còn có nơi vui chơi thú vị đến thế, tiều Kiều tổng lần này thật sự đã bù đắp tuổi thơ thiếu thốn đời trước cho mình, cậu muốn trải nghiệm tất cả những thứ đã bị bỏ lỡ.

Cuối cùng Đăng Dương cũng là một đứa trẻ chưa đầy bảy tuổi, lúc trước cậu bị dì Quế ném về quê, cậu lớn lên trên bàn ăn chung, cậu chưa từng trải nghiệm một nơi cao cấp như thế này.

Ban đầy cậu vẫn giữ thái độ khiêm tốn, không Muốn chen chúc chơi với trẻ nhỏ, nhưng sau đó cũng dần bị thu hút bởi những khu vui chơi đầy màu sắc, vứt bỏ vẻ ngoài "anh cả đĩnh đạc", cùng Kiều Bảo vui chơi thoải mái.

Hai đứa trẻ dần vào trạng thái vui đùa, nhưng người lớn lại mệt mỏi không chịu nối.

Ba tiếng sau, Trường Sinh lén dút cử động đôi chân đi đến mức đau nhức trong đôi giày, than thở với trợ lý: "Tại sao hai đứa nó vẫn tràn đầy năng lượng vậy? Đăng Dương thì thôi, nhưng Kiều Bảo nhà tôi trông có vẻ yếu ớt mà sức lực có vẻ còn tốt hơn cả chúng ta nữa?"

Trợ lý nam trên 30 tuổi, đã có một con gái 3 tuổi ở nhà, rất đồng cảm về vấn đề này: "Trẻ con chơi không biết mệt là gì cả, dịp nghi tôi đi dắt vợ con đi chơi, cả ngày như chạy marathon vậy!

Việc dắt con nếu không trải qua sẽ không biết, vợ tôi một mình nuôi con thật không dễ, trước đây khi yêu nhau cô ấy còn là cô gái nhỏ hay làm nũng, giờ luyện tập đến mức đi bộ còn nhanh hơn tôi, chẳng trách người ta nói làm mẹ thì sẽ mạnh mẽ."

Trường Sinh im lặng nghe trợ lý chia sẻ kinh nghiệm nuôi con.

Nam Phương vốn cũng là cô gái được nuông chiều, lại là ngôi sao đình đám có vô số người hâm mộ, sau khi kết hôn với ông lại ở nhà chuyên tâm làm nội trợ nuôi con.

Ông từng nghĩ, lo cho Nam Phương ăn ngon mặc đẹp, trong nhà bảo mẫu, cô ấy sẽ không quá vất vả

Nhưng gần đây vợ ông đã quay lại sự nghiệp, ông mới phát hiện Nam Phương giờ khí chất đã thay đổi hOàn toàn, cả người đang tỏa sáng rạng rỡ.

Trường Sinh thầm hỏi trợ lý: "Nếu nuôi con vất vả đến vậy, cậu nghĩ trong hOàn cảnh nào một người phụ nữ vốn đang thăng tiến trong sự nghiệp, lại từ bỏ sự nghiệp để làm nội trợ toàn thời gian?"

Trợ lý: "Chắc chắn có lý do gì đó không thể cưỡng lại chứ? Vị du nhà tôi không thuê nổi bảo mẫu, hai bên gia đình người lớn tuổi sức yếu, phải có người hy sinh, lúc đó cả hai vợ chồng tôi đều đang lên, nhưng tôi lương cao hơn... Tóm lại chủ yếu là lý do kinh tế."

Trường Sinh: "..."

Đây chắc chắn không phải lý do Nam Phương rời xa sân khấu, nhưng cũng không cần trợ lý trả lời, lúc đặt câu hỏi Trường Sinh trong lòng đã có đáp án rồi.

Ông đi cùng hai đứa trẻ lên phía trước một cách máy móc, khi chúng dừng lại ở khu vui chơi khác, ông lấy điện thoại nhắn Nam Phương: "Vợ, cảm ơn vợ vất vả rồi."

Nam Phương lại trả lời trong giây lát: "?"

Trường Sinh xúc động, gửi tiếp: "Anh yêu em!"

Nam Phương: "......"

Nam Phương: "Đó là điều anh phải làm."

Trường Sinh: "..........."

Trợ lý kinh ngạc: "Nguyễn tổng, anh sao thế? Sao lúc buồn bã lúc cười vậy?"

"Không có gì."

Ông chỉ cảm thấy có lỗi với bà, đồng thời cũng thấy bà rất đáng yêu.

Trường Sinh gõ vào khung chat "Sau này anh sẽ đối xử tốt với em", rồi lại xóa từng chữ một.

Ông vẫn thường nói với Nam Phương "Em đừng quan tâm đến suy nghĩ của người khác, có anh ở đây rồi", nhưng nghĩ lại kĩ, ông hay bận công việc, bận tiếp khách, thực ra thời gian dành cho gia đình rất hạn chế, phần lớn thời gian để Nam Phương tự đối mặt với mẹ chồng không thích bà và người thân phiền phức, ông chỉ làm "hậu phương tinh thần".

Chỉ nói suông thôi, ai biết ông thực sự muốn ủng hộ vợ, hay chỉ nói đẹp để an ủi?

Nguyễn tổng đóng hộp thoại, điện thoại vào túi quyết định sau này sẽ cố gắng thay lời đẹp bằng hành động thiết thực.

Khả năng học hỏi của Kiều Bảo vẫn rất tốt, một buổi chiều và tối đã thích nghi được với váy nhỏ, thậm chí tiến bộ đến mức có thể nhấc váy nhảy lò cò và leo thang dây thành thạo.

Đăng Dương thích trò chơi mạo hiểm và kích thích hơn, nhưng cũng sẵn lòng đi cùng Kiều Bảo trải nghiệm khu vực dành riêng cho trẻ nhỏ thích hợp với đôi chân ngăn kia.

Hai đứa trẻ đi loanh quanh khách sạn và vườn cây bên ngoài đến khoảng 8h tối, bị Trường Sinh ép về phòng ngủ: "Ngày mai còn phải dậy sớm! Hai đứa cũng phải tắm rửa thật sạch sẽ."

Để thích nghi với váy nhỏ, tránh xấu hổ khi chụp hình chính thức ngày mai, Kiều Bảo chạy xoay tròn và nhảy, chạy loạn cả lên, mồ hôi đầm đìa, giờ cũng cảm thấy mình bốc mùi, phải tắm rửa thật kỹ. Tóc dài ngang eo cũng đội quá lâu rồi, có chút ngột ngạt, rất muốn cởi bỏ.

"Vâng ạ!" Kiều Bảo vui vẻ đồng ý.

Cậu thành thạo đá tung váy một cách kinh thường bằng một chân, giống như nhân vậy chính trong phim điện ảnh, nhanh chóng và chuẩn xác túm lấy váy, nhấc lên rồi vội vã tiến về phía thang máy.

Động tác này cậu luyện cả buổi chiều, tự nhận là đã diễn được.

Ngay sau đó, một bà dì đầy xe đấy em bé khen ngợi: "Ôi, bé gái nhỏ xinh quá! Đi đường mà còn biết nhấc váy lên, đúng là tiếu thư khuê cát!"

Kiều Bảo: "...."

Sao lại thành tiểu thư khuê cát vậy? Động tác này không mạnh mẽ, không nhanh nhẹn sao?

Kiều Bảo sửng sốt ngẩng đầy lên nhìn "bà dì đẩy xe".

Dì lại kêu lên "À": "Bé gái nhỏ xinh đẹp quá! Giống búp bê vậy, sau này lớn lên sẽ khiến bao nhiêu bé trai phải đau khổ... Đây là con gái anh à? Đẹp thật!"

Trường Sinh rất thích nghe người khác khen con trai mình, cho dù bây giờ nhầm thành "con gái". ông cũng vui vẻ, lập tức dừng bước chân lại, khiêm tốn nói: "Đâu có đâu, nó giống mẹ nó nhiều hơn."

"Bà xã của anh chắc chắn cũng rất xinh đẹp, tôi chưa từng thấy bé gái nào đẹp như cô bé, trời ơi thật xinh xắn, tôi còn không thể tạo ra khuôn mặt thanh tú như vậy khi tùy chỉnh ở trò chơi đâu, gặp bé gái đẹp như thiên thần như này mà đi kể người ta cũng không tin... Tôi có thể chụp ảnh cùng cô bé được không?"

Người cha già bị tiếng rắm cầu vồng này làm choáng váng: "Được được."

Thế là Kiều Bảo bị ép phải chụp ảnh cùng bà dì.

Cả nhà không để ý nhiều đến tình tiết nhỏ này.

Về phòng khách sạn, Trường Sinh liền đốc thúc hai đứa trẻ đi tắm.

Phần lớn phòng ở khách sạn Cá Heo là phòng gia đình, có giường trẻ em, phòng dành cho ngôi sao nhí Kiều Bảo và Đăng Dương là loại sang trọng nhất, gồm một phòng ngủ chính có giường đôi và giường trẻ em, cùng một phòng khách, phòng tắm riêng biệt.

Theo ý định ban đầy của Trường Sinh là sắp xếp hai đứa trẻ tắm lần lượt.

Nhưng ông nhanh chóng nhận ra, có Đăng Dương ở đây thì ông không thể tự tay chăm sóc Kiều Bảo được.

Đăng Dương chỉ nhìn qua một lần đã học được cách cởi nút "váy hầu gái", nhanh chóng giúp Kiều Bảo cởi hết quần áo, pha nước, điều chỉnh nhiệt độ.

Khi Trường Sinh vào phòng thu dọn quần áo, đồng thời xem hai đứa trẻ cần giúp đỡ gì không thì phát hiện trong phòng tắm mọi thứ đã được chuẩn bị rất gọn gàng, bồn tăm bằng sứ đầy nước, mặt nước còn trôi nhẹ vài con vịt cao su màu vàng do khách sạn cung cấp, không khí tràn ngập mùi xà phòng hoa quả thơm ngát.

Kiều Bảo đã cởi bỏ giả tóc, trần truồng ngâm mình trong bồn tắm, cải đầy non nớt đầy bọt xà phòng mịn, đầu mũi cũng dính một chút, bọt trắng làm đôi mắt đen láy càng sáng bừng, khuôn mặt bụ bẫm đỏ ửng vì nóng, khiến cả người đứa trẻ ướt át và thơm phưng phức.

Đăng Dương cũng ngâm mình trong bồn tắm, ngồi phía sau giúp đứa nhỏ gội đầu.

Cảm thấy mình vô dụng, người cha già nhợt nhạt hỏi: "...Cần giúp đỡ gì không?"

"Không cần đâu chú ạ, cháu có thể chăm sóc cậu ấy." Đăng Dương lịch sự trả lời.

Kiều Bảo ngáp dài đáng yêu: "Ba ra ngoài đóng cửa nha, lạnh quá!"

Trường Sinh: "....."

Người cha già chán ghét đóng cửa lại, cầm cái váy nhỏ bẩn thỉu vừa cởi ra, chụp ảnh gửi cho nhân viên hướng dẫn của công viên giải trí cùng dong chữ: "Váy dơ rồi, có thế giặt không?"

Công viên giải trí thực ra cũng dự liệu là những bộ váy thử sẽ bị bẩn, nên đã chuẩn bị sẵn rất nhiều cái, chiếc đầu tiên mặc thử cũng không phải đẹp nhất.

Nhưng có câu nói rất hay "Lụa đẹp vì người" Chiếc váy đầy tiên bình thường nhất mà Kiều Bảo mặc lên trông vẫn quá xinh đẹp! Nếu cắt vào video quảng cáo chính thức chắc chắn sẽ rất thu hút.

Từ Trệ Vỹ hơi tiếc nuối, nhưng an ủi bản thân là trước đó đã từng chụp ảnh, có thể dùng được.

Từ Trệ Vỹ trả lời: "Không cần đâu ạ, loại váy này giặt sẽ phức tạp, còn phải ủi, thời gian không đủ. Nguyễn tổng cứ để trong phòng, chúng tôi sẽ xử lý."

Hai đứa trẻ đã mệt mỏi cả buổi chiều, giờ đều buồn ngủ lắm rồi, tắm xong thơm tho đã ngáp liên tục.

Trường Sinh sợ chúng ngủ luôn sẽ cảm, cố ép hai đứa trẻ ngồi sấy tóc 10 phút mới hài lòng tuyên bố: "Lên giường ngủ thôi."

Kiều Bảo đã thay bộ đồ ngủ mùa xuân Pikachu từ nhà mang theo, bước những bước ngắn, lê cái đuôi mềm mại nhấp nháy phía sau, chân nhỏ bé bước vào đôi dép trẻ em cỡ lớn do khách sạn cung cấp, lết bết theo sau Trường Sinh vào phòng ngủ chính.

Kiều Bảo từ 3 tuổi đã ngủ riêng với ba mẹ, lâu rồi không ở cùng phòng với con trai, ông bố già Nguyễn tổng hồi xúc động, hơi phân vân nên để con ngủ một mình trên giường nhỏ hay khiêng gối đầu nhỏ và chăn nhỏ lên giường lớn, để thân thiết với con trai.

Chỉ thấy Kiều Bảo ngáp ngắn ngáp dài, kéo theo đuôi Pikachu, ôm gối và chăn như kiến cõng đậu, nhấc hết lên.

Trường Sinh: "?"

Trường Sinh: "Con làm gì đấy? Không ngủ với ba à?"

Giọng nói nhỏ nhắn ngọt ngào buồn ngủ của Kiều Bảo nói: "Ba ngáy quá, con ngủ với anh trai."

Trường Sinh: ".........."

Đăng Dương ban đầu cũng nghĩ Kiều Bảo tối nay sẽ không ngủ cùng mình, một mình nằm trên giường nhỏ, mặc dù rất buồn ngủ và mệt mỏi, nhưng vì trong lòng có chút mất mát lẻ loi, nên vẫn chưa ngủ được.

Cho đến khi cậu nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ, giống như đang cố gắng xoay tay nắm cửa, rồi "cạch" một tiếng, cửa nhẹ nhàng được đẩy ra ánh sáng từ khe cửa chiếu vào.

Cái bánh bao sữa nhỏ nắm chăn gối lẻn vào trong ánh sáng.

Đăng Dương hơi choáng váng, cảm thấy cảnh tượng này giống hệt thiên thần nhỏ bước vào cõi trần tục để cứu rỗi thế gian trong các câu chuyện thần thoại.

Trong giây phút đó, Đăng Dương nghĩ, bây giờ cậu không còn phải chịu đổi rét nữa, có thể nắm trên giường êm ấm sang trọng của khách sạn, thậm chí còn được trải nghiệm những trò chơi mà chỉ con nhà giàu mới chơi được, tất cả nhờ vào tấm lòng tốt và tính cách dịu dàng của thiên thần nhỏ trước mặt' mà thôi.

Đăng Dương suy nghĩ lung tung, quên mất là phải xuống giường để đón lấy gối từ tay Kiều Bảo.

Khi cậu hOàn hồn lại, chăn đã bị vén lên, bánh bao sửa chiếm mất nửa cái gối và nửa cánh tay cậu một cách thuần thục.

Đứa trẻ ấm áp và mềm mại, dính người lên một cách tự nhiên.

Đăng Dương cảm thấy trái tim mình cũng mềm theo, kéo chăn lên đắp cho đứa trẻ dính người, chọc chọc má bụ bẫm của nó, hỏi: "Muốn nghe kể chuyện trước khi ngủ không?"

Kiều Bảo đã buồn ngủ đến mức chỉ cần dựa đầy là ngủ liền rồi, nhưng nghe có phần thưởng an ủi trước khi ngủ, liền tỉnh táo hẳn.

Cậu cố nuốt cái ngáp xuống, đáp bằng giọng nhỏ nhắn: "Muốn!!"

Sáng sớm hôm sau, hai đứa trẻ bị đánh thức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro