34
Trường Sinh ra dấu "yên tâm", rồi tiễn vợ thêm hai phút cho đến khi bà được trợ lý và tài xế đón lên xe, mới trả lời con trai cả: "Nói cũng đúng, dù sao đây là hợp đồng quảng cáo, con đi không thích hợp."
Quang Trung: "??"
Quang Trung sốc đến nỗi hàm rớt xuống, toàn bộ biểu cảm đều viết rõ: Ba à con chỉ lịch sự từ chối thôi mà, sao ba thật sự bảo không hợp lý vậy??
Kiều Bảo lại kéo cái đuôi Pikachu tới, nắm tay áo Trường Sinh, giọng của bánh sữa nhỏ pha thêm 12% đường: "Ba ơi, cho anh đi chung đi mà, con xin ba mà ~"
Nếu kéo được anh hai rẻ tiền cùng đi, việc cậu mặc váy sẽ ít xấu hổ hơn! Mọi người cùng mặc, xấu hổ cũng xấu hổ chung, cậu nhỏ tuổi nhất mà sợ gì!
Kiều Bảo: "Con và anh có thể cùng quảng cáo mà ba!"
Từ khi vợ con về nhà, Trường Sinh cảm thấy không khí gia đình hòa thuận hơn rất nhiều, giờ thấy Kiều Bảo thân thiết với anh trai, trong lòng ông vui sướng khôn xiết, xúc động đến rơi nước, mắt: Đây chính là tình anh em mà! Ông cuối cùng cũng chờ được ngày hai đứa trẻ này hòa thuận!
Trường Sinh hiền lành xoa đầu con trai nhỏ: "Con biết đại diện quảng cáo là gì không?"
Pháp Kiều thầm nghĩ: Có lẽ còn rõ hơn ba đấy, kiếp trước khi tiếp quản Vang Thắng, cậu đã bỏ nhiều công sức mở rộng thị trường, tiếp thị, mời người nổi tiếng đại diện, lúc đó Quang Anh đã trở thành đạo diễn trẻ nổi tiếng, cũng giúp cậu rất nhiều.
Trường Sinh cười nói: "Đại diện quảng cáo là con giúp người ta quảng cáo, Đăng Dương thích chơi cùng con, nhưng anh trai có muốn hay không lại khác."
Quang Trung yếu ớt phản bác: "Thật ra con cũng Muốn?"
Đi công viên chơi có gì không muốn chứ! Cậu ta cũng Muốn mà! Anh nghe nói mẹ đã nhờ người liên hệ lớp ôn thi nước rút cấp 2 cho cậu ta rồi, nhưng cậu ta mới học lớp 4! Cũng chẳng muốn làm bài tập mùa đông hay học thêm gì trước Tết đâu!
Trường Sinh sốc: "Con cũng Muốn à?"
Quang Trung chưa kịp nói "Muốn" thì đã nghe Trường Sinh tự bảo: "Con đã lớn rồi, mặc váy không còn đáng yêu nữa."
Quang Trung: "???"
Cái gì cơ? Váy á?
Trường Sinh: "Con không biết à? Hợp đồng mà chương trình tụi con sắp tham gia, mùa này tổ chức theo chủ đề công chúa, ban đầy muốn chọn bé gái, định chốt cô bé Tlinh, sau nghe là bé trai thắng giải nên suýt hủy hợp đồng... Rồi lại nghe là Kiều Bảo thắng, thấy con có nhan sắc, giống búp bê, mặc váy khắc chắn xinh lắm, Đăng Dương cũng phải mặc chung đúng không, mẹ không nói với hai đứa à?"
Quang Trung: "..."
Quang Trung chợt hiểu em trai nhiệt tình không lý do, quả nhiên đang lừa anh trai! Hóa ra muốn lừa anh trai mặc váy! Đừng mơ!
Tiểu Kiều tổng mím môi, quay đầy chậm rãi.
Lúc này, Kiều Bảo như thấy hai con ngươi nheo lại của anh trai hội tụ thành tia sáng lạnh lẽo ở khoé mắt!
"Uhmm..." Kiều Bảo nuốt nước bọt, đôi tai Pikachu trên nón ngủ cũng rũ xuống, rồi giả vờ ngây thơ: "À, Khối lego của con đâu nhỉ?"
"Hả? Khối Lego gì?" Trường Sinh khá nghiêm túc ngẩng đầu lên tìm kiếm, "Chiều nay đi rồi mà còn chơi Lego à...?"
Một thoáng sau, hai đứa con đã vật lộn với nhau, hoặc chính xác là Quang Trung tận dụng thể hình áp đảo em trai.
Má bụ bẫm của Kiều Bảo rất dễ bóp, bị anh trai ruột bóp méo mó, khuôn mặt búp bê của cậu suýt bị nhào nặn thành Shinchan, Nguyễn tổng không biết đây là đánh nhau hay đùa giỡn, do dự: "Đừng bắt nạt em trai..."
Nghe Kiều Bảo hét lên: "Cá dìa, cá dìa cu cu (anh trai Đăng Dương) cứu em!"
Cánh cửa phòng bảo mẫu đóng kín bật tung, tình thế lập tức đảo ngược khi Quang Trung bị Đăng Dương nhỏ hơn 3 tuổi đè xuống sàn.
Trường Sinh: "!?"
Trong giây lát, Trường Sinh chắc chắn đây là một cuộc ẩu đả tồi tệ! Vẻ hung tợn của Đăng Dương giống hệt một con báo con hoang dã muốn xé xác kẻ thù, ông định can thiệp nhưng chợt nghe tiếng cười của Quang Trung.
Đăng Dương hung ác đè Quang Trung xuống, rồi cù lét cậu ta.
"..."
Trường Sinh ngồi xuống, bảo dì Quế tìm kiếm: "Đi lấy khối Lego của Kiều Bảo, nó muốn chơi."
Dì Quế liếc con trai đang vui đùa với các thiếu gia, định nói gì đó nhưng lại thôi, không dám tranh cãi việc riêng trước mặt chủ, đành nhân nhượng
Đăng Dương tạm thời, làm theo chỉ thị: "Vâng, thưa ông."
Dì Quế miễn cưỡng bước qua các con, lên lầu phòng trẻ em tìm bộ Lego chưa hoàn thành của Kiều Bảo.
Lúc này Kiều Bảo đã thoát khỏi "móng vuốt" của anh trai ruột, Đăng Dương bớt hung hăng, giò bị Quang Trung cù lét trả thù, nhưng cậu ta không nhạy cảm lắm, nằm đài ra sản thành hình chữ đại có ý cười nhưng không cười, có chút phong thái của lão đại.
Còn Kiều Bảo trốn sau bể cá hình chữ Ư cao gần 2 mét, chỉ lộ nửa khuôn mặt bụ bẫm và đôi tai Pikachu, ánh mắt cảnh giác, tư thế sợ sệt như con cún.
Rõ ràng sức chiến đấu không cùng đẳng cấp với hai anh.
"..." Nguyễn tổng không quan tâm đến trẻ con vui đùa nữa, Gọi điện cho thư ký xác nhận công việc những ngày nghỉ, vừa xam danh bạ điện thoại vừa suy nghĩ: Đăng Dương thực ra là đứa trẻ rất biết điểm dừng, nhưng cú vừa rồi thật sự giống thật, có lẽ tưởng bé nhỏ bị (b)ắt nạt nên mới ra tay mạnh thế, nó thật sự quan tâm Kiều Bảo một cách không bình thường.
Tình bạn thuần khiết của trẻ con thật đáng quý.
Trường Sinh đi gọi điện thoại, chỉ còn lại ba đứa trẻ trong phòng khách rộng lớn.
Quang Trung cười đến mức không còn sức: "Không... không được nữa... thôi không đùa nữa!"
Cậu lau nước, mắt vi cười hỏi: "Này, Đăng Dương, hỏi thật, cậu thật sự sẽ mặc váy à?"
Đăng Dương bị hỏi mà ngơ ngác: "Cái gì?"
Kiều Bảo: "!!!!"
Kiều Bảo nhớ ra mình quên việc gì rồi! Cậu quên nói với Đăng Dương là lần này đi công viên giải trí Tuệ Thành vui chơi, cần mặc váy cùng nhau! Lúc đầy cậu chi hỏi có đi cùng không, anh trai Đăng Dương liền đồng ý, Nam Phương cũng tưởng hai đứa bé đã bàn bạc xong, bàn với chồng xong, đã giúp con trai thương lượng hợp đồng tốt, thậm chí còn thương lượng cho Đăng Dương mức giá cực kỳ tốt.
Thực ra từ lúc thỏa thuận đến hôm nay ra đi chỉ hai ngày, Kiều Bảo quay chương trình mệt lả ngã đầu vào gối ngủ liền, giữa chừng còn bị chen lấn suýt bị giẫm nát, cậu sợ hãi, sau đó ổn định lại nghĩ cách phơi bày dì Quế... hOàn toàn quên mất phần quan trọng này!
Quang Trung: "Mặc váy là loại có hoa văn ấy, chỉ con gái mới mặc, cậu chịu mặc trước ống kính hả?"
Đăng Dương nhìn Quang Trung với ánh mắt "anh điên rồi à": "Làm sao có thể, như vậy không phải là xấu hố trước khán giả toàn quốc sao?"
Kiều Bảo: "..." Hết rồi! Anh ấy ghét đến thế!
Quang Trung tưởng Đăng Dương cũng bị em trai lừa như mình, chỉ là IQ mình cao hơn, nhận ra âm mưu của cậu bé bụ bấm, lập tức cảm thây hơn về trí tuệ, cằm hất về phía Kiều Bảo: "Nó dụ cậu đi như thế nào?"
Ánh mắt Đăng Dương cũng hướng về Kiều Bảo.
Kiều Bảo: "..."
Cảm thấy đột nhiên hối hận không dám đối mặt. Giả ngốc tiếp có hiệu quả không nhỉ?
Kiều Bảo nhìn Đăng Dương, cảm giác cậu ta kho" đối phó hơn anh trai nhiều, lại sợ sệt cúi đầy xuống.
Đăng Dương: "..."
Có lẽ im lặng quá lâu, Quang Trung nhìn Đăng Dương rồi nhìn Kiều Bảo, chợt hiểu ra mình đã gây chuyện, cười khúc khích xoa dịu: "Không phải giận rồi chứ? Đăng Dương à, đừng đánh nó, Kiều Bảo còn nhỏ, ngốc nghếch lắm, nó chỉ thích dính lấy cậu thôi, thật sự không phải cố ý lừa cậu mặc váy đâu."
Kiều Bảo nuốt thật to ngụm nước, bọt.
Trời ơi, Pháp Kiều bắt đầu xem xét lại: lúc đó cậu kéo theo Đăng Dương, bởi vì anh ấy sẽ làm bất cứ gì miễn là ở bên cậu, nhưng nghĩ kỹ, người trước mặt không phải học sinh tiểu học bình thường, mà là người hơn mười năm sau sẽ thành đại lão, tàn nhân xử lý kẻ thù phức tạp trong tập đoàn, từ một "đứa trẻ nhà quê" không biết gì, từng bước mưu tính, dẫn dắt "thiếu gia giả", lật đổ phe cánh trong gia tộc, nắm quyền điều hành khi còn rất trẻ!
Làm sao có thể mặc váy nhỏ?
Lịch sử đen tối như vậy, không dám nghĩ tới!
Chắc là ở bên Đăng Dương lâu quá, quên mất thân phận của cậu ta, chỉ coi cậu ta như anh trai Đăng Dương sẵn sàng chiều chuộng, ahhhh não của tiểu Kiều tổng sắp bốc khói rồi, nhưng cậu vẫn bình tĩnh, nhanh chóng nghĩ ra kế hoạch B, nếu cậu ta không chịu, chỉ cần thay đổi kế hoạch là xong!
Cậu không dám chọc giận đại lão tương lai, nhưng cậu có 100 cách để làm nũng nhờ mẹ giúp cậu sửa lại sai lầm này!
Chỉ dựa vào bản thân làm mọi việc không phải là phương châm của tiểu Kiều tổng, với tư cách một tâm hồn doanh nhân trưởng thành, cậu tin rằng phải tận dụng mọi mối quan hệ và nguồn lực, van xin mẹ chút xíu cũng không nhục!
Suy nghĩ xong, ánh mắt Kiều Bảo trở nên kiên định, cuối cùng cũng dám ngẩng đôi mắt to như nho đen lên, nhìn thẳng vào Đăng Dương.
Nhưng chưa kịp bắt gặp ánh mắt cậu ta, cậu bị Quang Trung nhéo lấy mặt' bánh bao kéo cậu ra sau lưng, Quang Trung lần đầy che chở cho em trai, còn cố tình xin lỗi Đăng Dương: "Thôi thôi, đừng đánh nó, để tôi mắng nó cho! Em trai tôi thấp, yếu ớt, trông mập mập nhưng thực ra xương nhỏ, chỉ có béo thịt thôi, ngoài nhan sắc ra thì vô dụng, không chịu đòn đâu, thật đấy."
Kiều Bảo: "..."
Dù biết anh trai rẻ tiền sợ Đăng Dương giận mà vô tình đánh mạnh tay làm cậu bị thương, nhưng... cũng không cần miêu tả cậu tệ thế chứ! _(:31 <)_
Tuy nhiên, Đăng Dương chỉ hỏi lại một cách kì lạ: "Tại sao tôi lại đánh em ấy?"
Quang Trung sững sờ: "Hả???"
"Nhưng mà, em ấy lừa cậu mặc váy cơ mà? Cậu không giận à?"
Nghe tới "váy', Đăng Dương rõ ràng nhíu mày, vẻ mặt giống như sắp nuốt chửng cả lon cá trích hôi thối, thoáng chút quyết tâm hy sinh vì chính nghĩa: "Có thể mặc."
Quang Trung: ???
Đăng Dương: "Kiều Bảo không lừa tôi, chỉ là chưa kịp giải thích rõ thôi. Không trách em ấy, vì em ấy chỉ vừa mở miệng, tôi đã đồng ý ngay."
Quang Trung: "!!"
Đăng Dương kéo Kiều Bảo từ sau lưng Quang Trung ra, đặt cạnh mình, rất dịu dàng xoa đầy cậu bé, thành thật nói: "Nếu là đi cùng Kiều Bảo, tôi sẵn lòng."
Kiều Bảo: "!!"
Quang Trung: "..."
Quang Trung thầm nghĩ: Lúc nãy tấn công tôi, cậu có dịu dàng đâu!
Quang Trung cảm thấy rất bất công. Đồng thời, thấy em trai ngốc nghếch của mình vui mừng nhìn Đăng Dương, hai bàn tay nắm chặt ngón tay cậu ta, cậu lại thấy rất kho" chịu.
Cảm giác Đăng Dương như sắp (b)ắt cóc em trai ngốc của mình, nhưng cậu lại không thể tìm thấy bằng chứng nào!
Quang Trung 10 tuổi không thể hiểu rõ cảm xúc lúc này, chỉ biết là, thấy rất tức tối..
Lúc này, Trường Sinh sau khi gọi điện xong quay lại, cười hí hửng: "Các con à, thôi đừng chơi nữa, đi thay đồ đi, hôm nay mẹ không ở nhà, ba dẫn các con đi ăn McDonald nhé!"
Mấy đứa trẻ mắt đồng loạt sáng lên.
Thức ăn vặt luôn có sức hấp dẫn chết người với trẻ con! Kể cả Pháp Kiều cũng không ngoại lệ! Từ khi tái sinh, cậu luôn ăn những bữa ăn lành mạnh theo sắp xếp của Nam Phương, gần như quên mùi vị khoai tây chiên rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro