33
Các cậu bé không biết đến âm mưu của ba mẹ, Kiều Bảo vừa lên xe là buồn ngủ ập đến, mí mắt mỏng manh như không thế chịu đựng nối hàng mi dày đen nhánh, nhắm nghiền rồi lại hé ra, đầy cụp xuống từ từ rồi ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, đã được Nguyễn tổng bế từ ghế trẻ em xuống, Kiều Bảo liền úp mặt vào vai ba, ngái ngủ nhìn mẹ dặn dò Quang Trung và Đăng Dương cẩn thận tránh trơn trượt.
Đầu Bếp tại nhà đã chuẩn bị sẵn một bàn đầy ắp món ăn, dì Quế mở cửa cho cả nhà, lợi dụng lúc này kéo Đăng Dương hỏi nhỏ: "Lần này đi Tỉnh Vân thế nào?"
Đăng Dương hiếm khi nghe mẹ quan tâm như vậy, ánh mắt dịu đi: "Rất tốt, con dùng tiền tiêu vặt mua bánh hoa hồng cho mẹ, gửi cùng hành lý của
Kiều Bảo."
Mắt dì Quế sáng lên: "Mày lấy tiền ở đâu? Là tiền thù lao làm việc của đoàn đúng không?"
Bà ta không nhớ được "phí xuất hiện", chỉ dùng ngôn ngữ quen thuộc để hỏi, không ảnh hưởng đến việc hiểu, Đăng Dương nghe ra, ánh mắt cũng tối sầm đi. ý Không có. Mẹ à, mẹ không muốn thử món bánh con đặc biệt mang về cho mẹ sao?" Cũng chẳng hỏi con ở Tỉnh Vân có quen không, ăn no không, ngủ ngon không?
Rõ ràng dì Quế không định hỏi, bà ta lẩm bẩm chửi thầm một câu địa phương, tiếp tục thúc giục: "Mày thân với bà Phương mà, sao không hỏi han chút chuyện làm ăn?"
Đăng Dương không muốn để Kiều Bảo và gia đình nhìn thấy cái bộ dạng hiện tại của mẹ ruột chỉ biết tiền, trong lòng xấu hổ: "Mẹ à, mẹ nói nhỏ thôi, tiền này là đoàn cho, chứ không phải của dì Phương, không nên làm phiền người ta."
Dì Quế: "Cái gì làm phiền! Bà ấy là ngôi sao lớn, chỉ cần nói một câu thôi!"
Đăng Dương lo lắng nhìn về phía Nam Phương, may là cả gia đình 4 người đang ngồi xổm trên mặt đất mở vali, vui vẻ cười nói, có vẻ không chú ý tới đây.
Nguyễn tổng có mặt mũi kia cũng không để ý hình tượng, cùng các con quỳ xuống, lục trong vali của Kiều Bảo, thấy những cái bánh nướng bị vỡ vụn do lắc lư trong vali quá lâu, vui mừng không ngậm miệng được, khen con trai nhỏ thật hiểu chuyện và có hiếu, nhất định phải mang những chiếc bánh vỡ đi khoe với đồng nghiệp.
Đăng Dương hạ mắt xuống, quay đi, không muốn cãi nhau về chuyện thù lao với dì Quế nữa, nói nhỏ đổi chủ đề: "Mẹ, con cũng mang bánh hoa hồng về cho mẹ thử."
Chưa nhận được tiền, dì Quế rất bực, chê bai: "Cái bánh rách nát gì, tao không thèm. Mày cùng chúng nó ra ngoài quay hình, ăn chơi vui chơi du lịch, kết quả chỉ mang về cho mẹ hai cái bánh rách. "
Đăng Dương: "..."
Đăng Dương cắn môi, không muốn tranh cãi với bà, bỏ dì Quế lại, im lặng đi tới bên gia đình Kiều Bảo. Nam Phương không nghe thấy cuộc cãi vã mẹ con Đăng Dương, thấy cậu tới liền đưa bánh hoa hồng của cậu ra, cười nói to: "chị Quế à, Đăng Dương nhà chị thật biết ý, vừa tới Tỉnh Vân ngày đầy tiên, tôi cho hai đứa lớn mỗi đứa chút tiền tiêu vặt, nhưng Đăng Dương không tiêu xu nào cả, cuối cùng dành tiền mua quà tặng chị."
Dì Quế nhìn Đăng Dương dám chống đối mình, tức trong lòng nhưng không dám phát tác trước mặt chủ, gượng cười một tiếng: "Vậy à? Thật tốt."
Quang Trung lục tung hành lý, lấy ra một hộp trà kiều mạch, đưa cho ba, khiêm tốn nói: "Con cũng có mua."
Trường Sinh cười toe toét, suýt tung hai đứa con lên tận trời, Kiều Bảo nũng nịu nói tiếc: "Những cái bánh vỡ hết rồi, và không còn nóng nữa nên không ngon như mới làm."
Nguyễn tổng lập tức bốc vụn bánh bỏ vào miệng: "Ngon lắm, con trai ba mua mà, sao lại không ngon?"
Đăng Dương cúi nhìn hộp bánh hoa hồng còn nguyên vẹn trên tay, chợt có cảm giác rất khó chịu.
Tại sao mẹ cậu luôn khác với cha mẹ của người khác?
Hành lý chưa dọn xong bao lâu, Nam Phương đã vội vàng bảo các con đi ăn, Kiều Bảo chú ý thấy Đăng Dương dì chuyển chậm chạp, không kìm được lại gần, ngước lên nhìn cậu ta: "Anh ơi, sao thế?"
Đăng Dương bình tĩnh đặt hộp bánh hoa hồng xuống bàn, "Không có gì."
Lúc này dì Quế vừa đi ngang qua, nhưng có vẻ như không thấy chiếc bánh hoa hồng, thản nhiên đi vào Bếp.
Pháp Kiều nắm bắt tình hình, hiểu hết mọi chuyện, trong lòng nổi giận, nghĩ thầm: anh trai Đăng Dương, em sẽ sớm trả thù cho anh!
Đăng Dương có lẽ từ nhỏ đến lớn chịu quá nhiều thất vọng, đã quen rồi, không kho"c lóc hay gây chuyện, thậm chí cả biểu cảm thất vọng cũng không giữ lâu, cậu ta mím môi cười, nụ cười giống bình thường, xoa đầy Kiều Bảo: "Anh không sao, đi ăn cơm thôi."
Kiều Bảo không nhúc nhích.
Đăng Dương đã bước đi, không kéo theo được cái bánh bao bụ bẫm, nghi ngờ quay đầy lại nhìn cậu.
Kiều Bảo buông tay Đăng Dương ra, rồi tiến lên hai bước, dang rộng đôi tay ngắn, ôm chầm lấy Đăng Dương một cái thật lớn.
Giọng nói mềm mại vang bên tai, nhưng có hiệu quả chấn động tâm can: "Anh đừng buồn, em luôn ở bên anh mà! Em sẽ mãi mãi ở cạnh anh trai!"
Đăng Dương sững sờ, nói nhỏ: "Sao em biết anh buồn?"
Kiều Bảo thầm nghĩ: Không chỉ biết anh buồn, còn biết lý do anh buồn nữa.
Nhưng không thể nói thật, Kiều Bảo chỉ có thể ôm anh để an ủi, hai cánh tay ngắn của cậu bé chỉ vừa quấn quanh eo Đăng Dương như chú gấu túi bé nhỏ cố bám vào thân cây.
Đăng Dương chỉ cần cúi đầy là có thể thấy mái tóc mềm mại trên đầy Kiều Bảo, lòng cảm thấy ấm áp.
Từ nhỏ đến lớn, cậu chỉ mong quan tâm chút chút.
Kiều Bảo chỉ cần liếc qua đã nhận ra nỗi buồn giấu kín của cậu ta và sẵn sàng dùng tất cả những gì một đứa trẻ 4 tuổi rưỡi có thể làm - một cái ôm - để an ủi cậu ta.
Đăng Dương cảm thấy đủ rồi.
Đăng Dương xoa đầy Kiều Bảo: "Cảm ơn em."
Trong lòng tiểu Nguyễn tổng tự phụ: Hừm, chuyện nhỏ, chờ em giúp anh giải quyết xong nỗi lo là dì Quế, , rồi cảm ơn cũng không muộn.
Nhưng Kiều Bảo chỉ có thể nói bằng giọng non nớt: "Không có gì đâu ạ."
...Thật sự rất mất điểm so với hình tượng đại lão.
"Hai đứa làm gì thế?"
Nam Phương thúc giục: "Kiều Bảo đừng bá cổ anh Đăng Dương chơi nữa, mau ăn cơm trước đi!"
...Được rồi.
Tình cảm anh em sâu nặng như vậy, trong mắt phụ huynh chỉ là quấn quýt chơi đùa thôi. _(:3" <).
Dù sao, hai đứa nhỏ cũng bị Nam Phương đuổi ra bàn ăn ngồi ngay ngắn.
Một bữa cơm ấm cúng hòa thuận.
Ăn xong Kiều Bảo được phép chơi Lego thêm một lúc.
Chơi Lego là trò giải trí được cả người lớn và trẻ nhỏ đón nhận, cho dù là linh hồn trưởng thành trong vỏ bọc nhỏ tuổi, Kiều Bảo cũng cảm thấy rất thú vị.
Đúng là một cách tuyệt vời hOàn hảo để tiêu khiển thời gian.
Kiều Bảo vui vẻ chơi đến 8h tối, tắm rửa xong, ngoan ngoãn bú sữa từ bình, rồi thuần thục leo lên giường nhỏ, dịch chú khủng long nhựa sang một bên nhường chỗ cho Đăng Dương.
Hai đứa trẻ đã quen ngủ chung một giường, dù sao giường nhỏ với Kiều Bảo là quá lớn, thêm một Đăng Dương vẫn thoải mái, nhất là mùa đông, Đăng Dương thân nhiệt cao, giống ôm chiếc gối điều nhiệt 37 độ vậy, thoải mái hơn cả sưởi ấm, điều hòa, chăn điện.
Một đêm ngủ ngon.
Sáng hôm sau Nam Phương mới nói kế hoạch đi công viên giải trí với Kiều Bảo.
"Hôm nay đi luôn à!? Sao mẹ không nói sớm với con!" Kiều Bảo sốc đến nỗi cả đôi tai Pikachu trên mũ ngủ cũng rung lên theo động tác.
Sao lại nhanh thế! Cậu tưởng còn được nghỉ ngơi vài ngày, hơn nữa, nhắc tới đi công viên, trong lòng Kiều Bảo có chút mơ hồ, cảm thấy quên mất điều gì quan trọng.
Là chuyện gì nhỉ?
Nhưng Nam Phương cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu: "Sợ nói sớm các con hồi hộp không ngủ được. ...Nhưng hôm nay mẹ không có thời gian đưa các con đi, này, Đăng Dương đâu rồi?"
Đăng Dương thậm chí chưa ăn sáng xong đã bị dì Quế lôi đi rồi, Pháp Kiều thật sự không muốn để dì Quế ở nhà thêm phút giây nào nữa, đành bất đắc dĩ giơ tay lên, chỉ về phía phòng bảo mẫu, rồi bắt đầu tố giác.
Nam Phương chỉ nghe hai câu đã đoán ra việc đòi "phí xuất hiện", bà cau mày, quyết định sẽ nói chuyện thẳng thắn với dì Quế, nhưng giờ phải vội đi nên chỉ nói: "Biết rồi, đúng rồi, hôm nay nhờ ba đưa các con đi."
Ba đưa đi à?
Kiều Bảo sửng sốt, trong ấn tượng của cậu, dù ba là người cha tốt, nhưng luôn bận rộn, hoặc là tăng ca ở công ty, hoặc là tiệc tùng, thậm chí ngày nghì hiềm hoi cũng chỉ ở nhà chơi cùng các con, nhiều lắm là đi sở thú, thủy cung trong nội thành nửa ngày, rất ít khi dành nhiều thời gian đưa các con đi xa.
Trường Sinh nói: "Vì mẹ con năm nay quá bận, ba xin nghỉ hai ngày. " Nhà cần có người trông con, cuối cùng Kiều Bảo mới 4 tuổi rưỡi, hoàn toàn giao cho trợ lý hay tài xế, hai vợ chồng đều không yên tâm.
Nghe vậy, Quang Trung liếc nhìn sang với một chút ganh tị.
Pháp Kiều biết, phần lớn lý do anh trai rẻ tiền trước đây ghét mình là sợ cậu sẽ cướp tình cảm của ba, giờ thấy cậu được "đãi ngộ" như vậy, khắc chăn sẽ động tâm.
Kiều Bảo liếc mắt, nghĩ ra kế hoạch.
Cậu kéo cái đuôi Pikachu bông của bộ đồ ngủ, sải chân tới trước mặt Quang Trung, mở to đôi mắt đen láy, giọng nhỏ nhắn, thành khẩn dụ dỗ: "Anh à, anh có muốn đi cùng không?"
Quang Trung không ngờ em trai lại tinh ý như vậy, suýt nữa đã xiêu lòng, cậu ta giữ vẻ điềm đạm nói: "Như vậy có được không? Đây là phần thưởng của các em mà, anh đi có hợp lý không?"
Theo luật chơi trong chương trình, đứa trẻ bán nấm được nhiều tiền nhất sẽ được thưởng chuyến du lịch 3 ngày ở công viên, mặc dù người thắng là
Kiều Bảo, nhưng mọi người đều biết, phần lớn nấm truffle do Đăng Dương hái, cuối cùng cho cả hai đi chơi cũng hợp lý.
Lúc này, Nam Phương đã thu xếp xong, cầm túi da đà điểu Kelly màu đỏ rượu, đeo kính râm, vẫy tay với Nguyễn tổng: "Em đi đây! Con cái giao cho anh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro