Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

19

Quang Trung vội thả tay ra trước khi Đăng Dương chạy tới, giả vờ như chẳng có chuyện gì, lặng lẽ bỏ đi.

Không xa, Đăng Dương: "..."

"Kiều Bảo em trai!" Thảo Linh chạy tới như gió,

"Đừng giẫm nữa!"

Giọng cô bé cao hơn một chút, huống hồ Thảo Linh còn rất có sức, âm lượng lớn, làm Kiều Bảo giật mình, vô thức dừng chân đang định giẫm cây nấm hình ô đỏ khác: "Tlinh, sao thế?"

-__-- Thảo Linh tự đặt tên tiếng Anh thành tên địa phương, các bạn cũng gọi theo cách đó.

Thảo Linh: "Nếu em không muốn cây nấm đó thì cho chị nha."

Pháp Kiều nhắc: "Nó có thể có độc."

Thảo Linh: "Em biết?"

Kiều Bảo: "À... thì cũng không. Nhưng nó khácvới ảnh trong sách của hướng dẫn viên cho xem."

Thảo Linh: "Không sao, có khi cũng không đầy đủ mà. Cái màu đỏ thật đẹp!"

Thảo Linh đẩy giỏ nhỏ của mình về phía Kiều Bảo:

"Em xem, chị đã hái được rất nhiều nấm có màu rồi!"

Kiều Bảo: "!"

Mấy cái này đều có độc hết !

Thảo Linh lại đẩy giỏ về phía cậu: "Kiều Bảo em trai, em cho chị tất cả nấm đỏ nhé."

Kiều Bảo nhặt nấm đỏ lên, do dự nói: "Chúng có lẽ không ăn được, tặng chị thì được, nhưng chị nhất định không được động vào."

Đạo diễn đang rúc vào tán cây để xem màn hình, dùng bộ đàm nội bộ chỉ đạo cho máy quay: "Chụp cận cảnh." Rồi cảm khái: "Thật đáng yêu, các người có nghĩ đây là thanh mai trúc mã không?"

Biên tập tuyệt vọng: "Vấn đề chính có phải là...nếu để mấy đứa tự hái thì Thảo Linh không thể đạt giải nhất ! Giỏ của cô bé đủ hạ một con voi rồi!

Đứa trẻ này bằng cách nào chính xác tìm được loại nấm độc thế? Cô bé nhất định sẽ xếp cuối!

Nhà tài trợ..."

"Xem hình đi, thật là thơ mộng!" Trấn Thành cắt ngang, "Người trẻ tuổi giờ gọi là cp phải không?"

Trong màn hình, hai đứa trẻ cùng chiều cao, mặc áo mưa vàng giống hệt nhau, cậu bé dễ thương như ngọc, cô bé nhanh nhẹn, cùng cầm giỏ nhỏ tựa đầy vào nhau trao đổi về nấm, trông thật giống búp bê trên tranh Tết.

PD cũng nghe lời đạo diễn qua tai nghe, khẽ đồng tình: "Kiều Bảo và Tlinh thật sự có cảm giác tình cảm thanh mai trúc mã, thắc chắn sẽ có khán giả định ước cho hai đứa."

Đăng Dương: "...."

Vẻ mặt Đăng Dương lập tức trở nên u ám, cậu vội cầm lấy giỏ bước thật nhanh về phía Kiều Bảo.

Cậu là học sinh lớp 1 rồi, biết cái gọi là kết hôn, kết hôn giống như giáo viên âm nhạc và giáo viên thể dục của cậu, cùng đi làm, cùng về nhà, ở chung một ngôi nhà, còn có thể hôn nhau... là những người thân thiết nhất trên đời này

.

Đăng Dương nghĩ đến Kiều Bảo thân thiết với người khác thì... cảm thấy rất khó chịu, rõ ràng cậu gặp Kiều Bảo trước.

Thảo Linh là người cảm nhận áp suất không khí trở nên thấp đầy tiên, lúc đó cô bé đang nhiệt tình bày tỏ lòng biết ơn: "Cảm ơn em trai Kiều Bảo đã tặng chị những cây nấm đẹp, chị hôn em một cái nhé!"

Thảo Linh đã nhón chân lên, bỗng bị bóng tối che phủ, đó là Đăng Dương cao hơn cô bé một cái đầu và gương mặt Đăng Dương còn đen hơn cả bóng tối, khiến Thảo Linh sững người, từ từ hạ chân xuống.

Đăng Dương kéo tay Kiều Bảo, gần như nhấc bổng cậu bé lên, bước thật nhanh đi.

Những cây nấm trong giỏ nhỏ của Kiều Bảo suýt rớt hết, cậu vừa ôm vừa cố gắng bước nhanh theo bằng đôi chân ngắn, để lại Thảo Linh nhìn theo bóng họ, gãi gãi mặt, lo lắng cảm thán: "Anh Đăng Dương đột nhiên trở nên đáng sợ thế, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Kiều Bảo vậy... Liệu anh ấy có ăn thịt người không?"

"Sắp rớt sắp rớt!" Kiều Bảo la lên, "Nhanh dừng lại, nấm của em sắp rớt hết rồi!"

Đăng Dương cuối cùng cũng dừng lại, nhưng mặt vẫn hơi cau có, Pháp Kiều nghiêng đầy nhìn cậu ta hỏi: "Anh Đăng Dương, anh giận à?"

Đăng Dương: "..." Bản thân cũng không biết tại sao lại tức giận và giận người nào.

Vì không thể nói rõ, Đăng Dương buông xuôi: "Không có giận, chỉ muốn cho em xem cái này."

Rồi cậu dời những cây nấm mào gà sang một bên, lộ ra phía dưới một củ nấm đen tròn vo. Pháp Kiều mắt tròn xoe: "Truffle đen!"

Đăng Dương: "Ờm, giống hình vẽ."

Pháp Kiều sốc: Làm gì có truffle đen giữa rừng núi hoang vu này? Thứ đắt đỏ như vậy, dễ hái thế này, lừa ai đây, đoàn làm phim gian lận công khai à!

"Em muốn giành giải thưởng bí mật mà, anh có thể tặng nấm cho em. Nhưng có điều kiện." Đăng Dương nói.

Kiều Bảo: "'Gì cơ? Điều kiện gì?"

Thật ra không hề có điều kiện gì cả, Đăng Dương vốn là hái giúp Kiều Bảo, nhưng bây giờ nhớ lại Thảo Linh suýt hôn cậu bé, trong lòng không thoải mái, thay đổi ý định.

Là cậu gặp Kiều Bảo trước, cậu mới là anh trai quan trọng nhất của Kiều Bảo, vậy cái hôn má đầy tiên của Kiều Bảo cũng phải dành cho cậu.

Đăng Dương cúi xuống một chút, chỉ mặt mình, bắt chước giọng Thảo Linh nói: "Tặng em nấm đẹp, em phải cảm ơn anh."

"Hôn anh một cái."

Pháp Kiều: "?"

Pháp Kiều trong một lúc tưởng mình nghe nhầm, Đăng Dương sao lại nói thế chứ? Hôn? Không giống lời cậu ta có thể nói ra!

Đăng Dương đợi lâu không thấy câu trả lời, dần dần xấu hổ đến mức cả tai cũng đỏ lên, nhưng mặt thì lại chìm xuống. Hay là... không muốn sao?Kiều Bảo thích những cô bé như Thảo Linh hơn?

Đăng Dương trong lòng nảy sinh một cảm giác buồn bã oan ức khó tả, quay người định đi, nhưng lại nghe "chụt" một cái.

Tiếng Kiều Bảo hôn vang lên, sau đó rời đi, trên mặt Đăng Dương vẫn còn vương lại cảm giác mềm mềm lạnh lạnh.

Đăng Dương chớp chớp mắt: "... "

Cậu ấy thật sự hôn tôi!

Bạn học Đăng Dương ngay lập tức được chữa lành, hào quang chuyển từ viên nước đá nhỏ vù một cái biến thành cảm giác vui sướng như gió xuân thổi qua mặt, nhưng vui vẻ một lúc, lại nghĩ tới chuyện khác: Kiều Bảo biết hôn có ý nghĩa gì không?

Kiều Bảo: "?"

Thấy Đăng Dương đứng đờ ra, Kiều Bảo nhảy dựng lên, vẫy vẫy bàn tay nhỏ mặt cậu: "Anh trai?

Anh phân tâm rồi ! Đang nghĩ gì thế!?"

Đăng Dương tỉnh táo lại: "Không có gì."

"Đi thôi, không phải muốn thắng sao? Anh sẽ dẫn em tìm nấm Truffle đen. " Dì hướng dẫn viên nói loại nấm này có giá trị nhất.

Nấm Truffle đen thành công khơi dậy sự tò mò của bầy sóc con, Kiều Bảo vội vã bước đôi chân ngắn ngủn của mình, đi theo anh trai Đăng Dương, vừa nghe đối phương hỏi: "Kiều Bảo, em biết ý nghĩa của hôn không?"

Pháp Kiều: "Biết mà."

Hôn không phải chính là cách thể hiện thích thường thấy ở trẻ con sao?

Dù cậu chưa từng đích thân nuôi một đứa trẻ, nhưng đã từng thấy, kiếp trước Tiểu Kiều Tổng từng nghệ đồng nghiệp than phiền, con gái đồng nghiệp bị bé trai ở nhà trẻ hôn, khiến người cha già tức giận không thôi, kết quả sau đó phát hiện ra con gái cậu ấy cũng là cô bé cuồng hôn, gặp bạn bè thích bất kể nam nữ đều nhiệt tình tới mức chụt một cái.

Vì vậy đối với trẻ nhỏ, hôn có lẽ cũng giống như bắt tay đối với người lớn.

Kiều Bảo: "Bạn bè tốt có thể hôn, em biết mà."

Đăng Dương vội nói: "Không đúng!"

Kiều Bảo: "?"

Anh trai Đăng Dương nhìn cậu bằng ánh mắt "Quả nhiên em không biết gì cả", giải thích nghiên túc: "Bạn bè tốt cũng không được, phải là người rất quan trọng, rất rất quan trọng với mình, mới có thể hôn, Kiều Bảo, về sau bất kỳ ai yêu cầu em hôn họ, đều không được đồng ý."

Pháp Kiều: "?"

Không phải đây là tiêu chuẩn kép sao? Một phút trước, anh không phải cũng cho em hôn anh sao?

Kiều Bảo: "

... Tại sao?"

Đăng Dương nghiêm nghị: "Bởi vì chúng ta là con trai, cần biết tự trọng."

Pháp Kiều: "????"

Đây là kiểu đàn ông gì vậy?

Tiểu Kiều Tổng kinh ngạc, thì ra là thế, kiếp trước bao nhiêu năm trời cũng không nghe nói Lục Tồng có bất kỳ tín đồn tình ái nào, với tư cách là đại gia đình giàu có đẹp trai có cơ bụng, những người theo đuổi chắc chắn nhiều, nhưng vẫn giữ mình trong sạch... Hóa ra là niềm tin khắc sâu vào xương tủy từ bé!

Đăng Dương: "Em chỉ có thể hôn những người quan trọng nhất."

Cậu nói khẽ: "Vì vậy ngoại trừ ba mẹ em và anh,Kiều Bảo không được hôn ai cả."... Vậy không phải tiêu chuẩn kép, mà là đưa chính mình vào hàng ngũ "người quan trọng nhất".

Đợi đã, anh trực tiếp loại trừ Quang Trung ra ngoài ?

"anh trai Đăng Dương..."

"Em chỉ cần nhớ là được." Đăng Dương bước lớn về phía trước, "Đi thôi, anh biết nấm Truffle đen ở đâu."

Kiều Bảo bị tin tức mới bùng nổ này hấp dẫn, đi theo sau: "Anh biết à? Sao anh biết chứ?"

Trấn Thành sau màn hình giám sát cũng ngồi thẳng người lên: "?"

Sao cậu bé biết được? Không thể nào, chắc chắn là đoán mò rồi, việc đội ngũ chương trình giấu nấm Truffle đen trên núi, tuyệt đối không tiết lộ cho bất kỳ đứa trẻ nào, Đăng Dương chắc chắn là đoán mò thôi.

"Vừa rồi trên xe có giới thiệu, Truffle rất đắt đỏ, chứa nhiều protein Và axit amin.." Đăng Dương nghe qua thì không bao giờ quên, gần như không sót một từ nào, lặp lại lời giải thích của dì hướng dẫn viên, khiến Pháp Kiều và nhân viên sau màn hình giám sát đều sửng sốt.

Đăng Dương phân tích: "Nếu nấm Truffle đen dễ đào thế, thì không thể đắt đến vậy được. Dì Hướng dẫn viên dành rất nhiều thời gian nhấn mạnh về nấm Truffle đen, không phải quá lãng phí thời gian à? Vì vậy anh đoán trên núi này chắc chẵn có."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro