14
Đoạn giới thiệu thực ra rất ngắn, chỉ là đoàn làm phim đã yêu cầu các bậc phụ huynh lặng lẽ rời đi, xem các bé thức dậy một mình thế nào, rồi đón các bé đi, chỉ một đoạn ngắn thế.
Sau khi thức dậy không thấy ba mẹ, một nửa bé đã khóc lóc ầm ĩ, đặc biệt là bé Thảo Linh ở một mình trong khách sạn xa lạ, khóc như mưa như gió.
Vì vậy, khi ngôi sao nhí Phú Quí xuất hiện bình tĩnh trên màn ảnh, đã thu hút nhiều lời khen ngợi từ cư dân mạng.
------ Cô bé khóc đến nỗi tôi nhức đầu rồi, sợ lấy vợ sinh con luôn! Đứa trẻ Phú Quí này bình tĩnh hơn nhiều, trông quen quen?
------ Phú Quí chính là nam chính nhí trong series phim Thiếu hiệp! Cũng đóng khá nhiều phim truyền hình thiếu nhi đấy, sao nhí đấy!
------ Không lạ gì đã trưởng thành từ sớm, không giống trẻ con bình thường.
Ba của Phú Quí có lẽ là một trong số ít phụ huynh xem chương trình và ghi chép, ông rất vui khi đọc những bình luận này, liên tục viết nhiều cái "√" trong quyển sổ nhỏ.
Trong công việc, ông làm việc qua loa, thu nhập luôn thấp, thường xuyên nhất là chơi game, hay bình luận trên mạng kiểu "Điều này có ảnh hưởng gì đến mức lương 3000 tháng của tôi không" để tỏ ra hài hước.
Ông nghĩ cả đời sẽ trôi qua như thế, cho đến khi con trai Phú Quí nhà tuyển dụng tài năng chọn và đóng một bộ phim truyền hình thiếu nhi, sau đó trở nên hot.
Thù lao của cậu bé cho bộ phim đó thậm chí còn cao hơn thu nhập cả năm của ông!
Từ đó, ba của Phú Quí nghỉ việc, bắt đầu sống bám con, đổi lại, ông đòi hỏi con trai rất cao, yêu cầu cậu bé tranh thủ mọi cơ hội lên hình, có nhiều phân đoạn nhất, phải làm tốt mọi thứ, khi tham gia chương trình thiếu nhi cũng phải đáng yêu và nổi tiếng nhất.
Tuy nhiên, tâm trạng tốt của ba Phú Quí không kéo dài lâu, ông nhanh chóng phát hiện mọi lời khen ngợi Phú Quí dừng lại ở đó, không còn người thảo luận nữa, bởi Kiều Bảo xuất hiện rồi!
Mặc dù Kiều Bảo không khóc nhè, nhưng hoàn toàn không ngoan như Phú Quí, không tự gấp chăn, thay đồ, rửa mặt như Phú Quí, trái lại, cậu được một đứa trẻ khác tên Đăng Dương chăm sóc như tiểu thiếu gia.
Thực tế chứng minh, trước sự đáng yêu, mọi thứ khác đều vô nghĩa!
------ Kiều Bảo đáng yêu quá! Thừa hưởng hoàn hảo ưu điểm từ mẹ, xứng danh con trai của nữ thần !
------ Huhuhu Kiều Bảo thích màu túi vải nào vậy? Dì muốn bắt cóc con đó (không phải đâu)
------ Đôi mắt long lanh, khuôn mặt thanh tú, sau này sẽ làm say đắm bao trái tim của các cô gái!
------ Trước đây tôi luôn nghĩ mình không thích trẻ con, nhưng sau khi thấy Kiều Bảo, tôi mới hiểu, thực ra tôi không thích trẻ con xấu, có đứa con đáng yêu như vậy, không hiểu sao Nam Phương nhịn được không khoe con chứ?
------ Kiều Bảo là đứa trẻ đẹp nhất trong số tất cả các sao nhí đời thứ hai mà tôi từng thấy, đây chính là sức mạnh của gen?
Ngày hôm đó, các từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất trên các diễn đàn giải trí là "Con trai Nam Phương" và "Kiều Bảo đáng yêu".
Tuy nhiên, cũng có một số antifan của Nam Phương, miệt mài bình luận "Chỉ vì đẹp trai là có thể bị tha thứ cho mọi điều sao? Chuyện Nam Phương cố tình không đưa con riêng lên chương trình thế nào? Cô ấy thà để con của người giúp việc lên sóng mà không cho con riêng lên, mẹ kế ác độc thế cơ mà!"
Tuy nhiên, những bình luận kiểu này hoàn toàn biến mất sau khi đoạn giới thiệu lên sóng.
Ban đầu quản lý Ngô cam đoan với Nam Phương rằng chương trình của đạo diễn sẽ không cắt ghép ác ý, quả thật rất đáng tin, Bảo bối đến rồi không lợi dụng sự cố để tạo scandal, mà thật thà đưa ra câu chuyện đoàn làm phim nhầm lẫn, dẫn đến sự cố hiểu lầm.
Bao gồm cả việc Đăng Dương lên xe, muốn nói gì đó nhưng do bị Kiều Bảo vô tư cắt ngang nên không nói được và anh quay phim cứng nhắc kết luận "Tất cả các bé phải đi cùng", tất cả đều được thể hiện rõ ràng.
Khi phát đến đoạn này, hậu trường còn chuyển cảnh sang anh quay phim đang ôm bát cơm trắng che mặt khóc, l*иg tiếng đạo diễn : "Mắc lỗi ngớ ngẩn, cắt phần gà!"
Rất hài hước.
Sau đó cảnh xe bảo mẫu quay trở lại, hiện lên bóng mờ biệt thự trong ánh bình minh, kèm hiệu ứng nhạc hoạt hình đáng yêu, và ghép ảnh biểu cảm mặt vô hồn của Quang Trung, tăng tính hài hước lên cực điểm.
------ Hahahahahaha tôi cười sặc luôn rồi! Các bạn có nghĩ đến cảm xúc của Quang Trung không?
------ Biểu cảm của cậu ấy như muốn nói: "Những người lớn ngu ngốc kia, tôi thực sự chán các người rồi" Hahaha!
------ So với Kiều Bảo, Quang Trung hoàn toàn là một kiểu nhân vật khác, cậu ấy không đẹp bằng em trai, nhưng rất giống mẫu tiểu tổng tài băng giá, nhìn mặt hai anh em, tôi liền nghĩ ra cốt truyện hơn chục vạn chữ: anh là tổng tài tàn nhẫn, em trai lớn lên vô tư vô lo, em trai bị bắt nạt, anh trai sẽ nói mặt vô cảm "Dám bắt nạt em tôi, trời lạnh rồi, cho cậu ta phá sản đi!"
------ Tôi cảm thấy cp Đăng Dương và Kiều Bảo mới có phản ứng hóa học xịn hơn? Anh trai hiền lành chu đáo x em trai bướng bỉnh đáng yêu.
------ Những người nói Nam Phươngcố tình bỏ rơi con riêng đâu rồi? Sao im re thế?
------ Phe anti giờ mặt đau quá, không dám ló mặt nữa rồi, rác rưởi!
------ Đoạn Đăng Dương canh cửa, giúp Kiều Bảo mặc quần áo cũng ngọt quá đi!
------ Ngươi ship CP này à? Bọn nhỏ mấy tuổi , ngươi điên rồi hả? Đạo đức đâu rồi? Giới hạn đâu rồi? Link fic của CP này ở đâu?
...
Trong khi đó, nghe thấy những phản hồi này, lão thái thái thấy phản ứng này tức giận không thể ăn nổi cháo bong bóng cá.
"Chuyện gì thế này? Sao cư dân mạng chỉ nhìn thôi mà đã tin như vậy?" Bà không hiểu, Nam Phương có gì tốt, con trai bà Kiều Bảo có gì đáng yêu, chỉ hơn người ta một chút về ngoại hình, dân mạng đã phát cuồng rồi.
Ngày nay chỉ nhìn mặt à?
Tuấn Kiệt khuyên: "Mẹ đừng vội, đó chỉ là một đoạn ra mắt công chúng thôi, đến khi phim chính thức lên sóng, công chúng sẽ thấy Nam Phươngtồi tệ như thế nào. Cuối cùng, A Trung vẫn ghét cô ta. Nó sẽ không để cô ta hoàn thành chương trình một cách suôn sẻ đâu."
Nhắc đến Quang Trung, tâm trạng lão thái thái tốt lên một chút.
"Mẹ phải gọi điện cho A Trung." lão thái thái nói dịu dàng: "Đứa trẻ kia, một mình ở bên đó, không biết có chịu khổ không."
.
Hồi lớp 1, Quang Trung đã được trang bị điện thoại riêng, thường sống ở nhà ba, thì cứ 3 hoặc 5 ngày sẽ gọi cho bà.
Tuy nhiên, do thường nhốt mình trong phòng nên ít ai nghe được nội dung cuộc gọi của cậu.
Lúc bà gọi điện tới, Quang Trung đang cùng Đăng Dương, Kiều Bảo, dưới sự hướng dẫn của gia sư, luyện tập ván cờ mô hình đặt phía sau. Trong khi đó ở cửa ra vào, Nam Phươngđang tự tay thắt cà vạt cho chồng trước khi ông đi làm.
Hai vợ chồng nghe được đại khái cuộc gọi, khuôn mặt ông Trường Sinh lập tức âm u đi.
Còn Kiều Bảo ngồi gần hơn nên nghe rõ cả câu lão thái thái nhấn mạnh: "A Trung, có chuyện gì bức bối cứ nói với bà, bà sẽ đứng về phía con", "Đáng thương, con không có mẹ thương, chỉ có bà yêu con thôi"....
Kiều Bảo không nhịn được lắc đầu.
Đây không phải là sự trói buộc nhân danh tình thương sao? "Chỉ có bà yêu con", "Vì vậy con chỉ nên hiếu thảo với bà, không được quá thân với mẹ kế"... 20 năm sau cách nói kiểu này sẽ bị gọi là PUA.
Tuy nhiên, bây giờ dường như chưa phải lúc nói gì, chen ngang đột ngột sẽ khiến người liên quan phản cảm. Kiều Bảo suy nghĩ, vuốt vuốt khuôn mặt bầu bĩnh mềm mại.
Cũng chỉ có thể giao cho thời gian, để Quang Trung tự phân biệt những người tốt với cậu ta là thật lòng hay giả vờ.
Trường Sinh dường như cũng nghĩ tương tự, cuối cùng không nói gì, bước thẳng ra cửa.
Chỉ là, khi ở công ty nhận được điện thoại của anh trai Tuấn Kiệt, ông không nhịn được mở chế độ châm biếm, vì người gọi muốn cầu xin điều gì đó:
"Anh, hôm nay mẹ đột nhiên gọi cho A Trung, nhắc đến chuyện chương trình, chắc là anh đọc bình luận của dân mạng cho mẹ đúng không?"
"Sao vậy? Mẹ gọi cho Quang Trung à, anh không biết." Tuấn Kiệt giả ngu, "Anh không bận rộn như em, luôn ở bên cạnh mẹ để phụng dưỡng.... thỉnh thoảng cũng đọc cho mẹ nghe một chút tin tức thịnh hành, em không phiền chứ?"
Cái thái độ này khi nhờ giúp này làm Trường Sinh cười khẩy: "Công ty là em điều hành mà, mỗi ngày mệt đến kiệt sức, không giống anh, rảnh rỗi, lên mạng gϊếŧ thời gian cũng tốt đấy."
Tuấn Kiệt: "..."
Công ty dù là do ông lão để lại, nhưng phát triển thịnh vượng là nhờ Trường Sinh, mấy năm nay ông dần dần loại những người khác trong gia tộc ra khỏi vị trí then chốt, chỉ để họ giữ một số chức vụ nhàn hạ, xa khỏi tầng lớp ra quyết định, đó cũng là một trong những lý do Tuấn Kiệt và những người khác bất mãn.
Trường Sinh nói: "À, việc anh nhờ, em bó tay, hội đồng quản trị có nhiều thành viên, quyết định cần lắng nghe ý kiến của mọi người, em cũng không thể tự quyết được."
Đùa à, lợi dụng quyền quy của anh cả, luôn ra lệnh cho em trai, trước đây Trường Sinh có thể nhịn nhưng bây giờ... Con trai lớn nhà ông vừa mới hòa thuận với vợ, lại bị bọn họ xúi giục! Họ có phải thấy không vừa mắt gia đình ông hòa thuận đúng không?
Cúp máy xong, Tuấn Kiệt vẫn còn choáng váng, bản thân mình... bị từ chối ư? Sao em trai đột nhiên cứng rắn thế?
.
Sức nóng trên mạng rất cao, đài Hà Mã làm tốt công tác quảng bá, quyết định sẽ phát sóng chính thức vào ngày mai, lúc đó các ngôi sao cha mẹ sẽ nổi tiếng, còn lũ nhóc có cơ hội trở thành sao nhí hot.
Tuy nhiên, lũ nhóc chưa hề biết bản thân sắp nổi tiếng.
Thử thách lớn nhất hiện tại với chúng vẫn là lớp học năng khiếu và bài tập kỳ nghỉ Đông.
Nam Phương cầm cây chổi lông gà đi qua trước ba đứa nhỏ, đe dọa: "Ngày mốt là lên đường quay chương trình ở Vân Tỉnh, thời gian quay cả tuần lễ, về nhà gần Tết luôn rồi, vì vậy các con phải hoàn thành bài tập trước, đừng có nước tới chân mới nhảy!"
Quang Trung: "..."
Đăng Dương: "..."
Kiều Bảo: "..."
Xưa kia, ước mơ của Quang Trung là giống Kiều Bảo, có một người mẹ thật sự có thể quản mình, cậu thường xuyên cãi nhau với em trai, một phần cũng vì ghen tị, tuy nhiên, giờ quan hệ với mẹ kế đã tốt hơn, đối phương cũng cố gắng đối xử công bằng, tâm trạng Quang Trung lại phức tạp hơn.
Ra là có mẹ quản thật đáng sợ...
"Nhìn mẹ làm gì? Mặt mẹ có chữ à?" Cựu hoa khôi trường điện ảnh, bà Phương dùng chổi lông gà chỉ vào khuôn mặt rạng rỡ của mình, mắt mở to.
Kiều Bảo run rẩy lắc đầu, phình má lên và lập tức tỏ ra nghiêm túc học tập, chăm chú vào việc làm đèn lồng------đây là bài tập ngày Tết của lớp mẫu giáo, đầu học kỳ phải mang đèn lồng tự làm đến trường nộp bài.
Quang Trung: "À...."
Nam Phương cười tươi hỏi: "anh cả có vấn đề gì à?"
Nụ cười này có vẻ sắc bén hơn cả giáo viên chủ nhiệm, Quang Trung rùng mình: "Không có!"
Dũng cảm nhất là Đăng Dương, cậu đối mặt với bà Phương thì bình tĩnh bất ngờ, thậm chí dám đặt câu hỏi: "Dì Phương, con cũng phải làm à?... Ý con là, ngày mốt quay chương trình, con có được đi nữa không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro