
20. thực lực chính là dùng để vả mặt
Đệ tử và hai trợ lý của Ôn Hữu Tâm mang rương đề thi tới, nói là đề thi, nhưng cũng không phải là tờ giấy viết nội dung kiểm tra, mà là đủ loại nguyên liệu chiết xuất, bột phấn, chất lỏng, kem,...
"Lâm Vũ, em bịt mắt so với cậu ta, tránh cho cậu ta nói không công bằng." Ôn Hữu Tâm nói.
"...Vâng." Lâm Vũ đáp, cầm lên miếng vải màu trắng bịt mắt, tuy không muốn quan hệ giữa mình và Nguyễn Thanh Pháp càng thêm xấu, nhưng chuyện đã tới nước này gã cũng chỉ có thể bày ra thực lực của mình.
Nguyễn Thanh Pháp cũng ngồi xuống, đồng thời bịt mắt lại, Ôn Hữu Tâm nhìn cử động của cậu, cười lạnh trào phúng.
Hai trợ lý của Ôn Hữu Tâm mở rương ra, sau đó lấy cái đĩa nhỏ có nắp đậy ra, thứ tự đặt lên cái bàn trước mặt hai người. Sau khi Ôn Hữu Tâm gật đầu, hai trợ lý cùng mở ra một cái đĩa, đặt tới trước mặt Nguyễn Thanh Pháp và Lâm Vũ.
Ngay khi Lâm Vũ cầm lấy cái đĩa đặt dưới mũi, đang muốn tập trung ngửi, Nguyễn Thanh Pháp đã nói: "Bột đậu Lăng Hương."
Lâm Vũ sửng sốt, sau đó đợi công bố đáp án.
Trợ lý đem một chút bột phấn, dùng hương vũ (lông thơm) quét dưới cái nắp, sau đó cho mọi người xem đáp án bên dưới: "Bột đậu Lăng Hương, chính xác."
"...Sam Đài hương du (dầu vừng)." Lâm Vũ cũng trả lời.
"Sam Đài hương du, chính xác." Trợ lý bày đáp án phía dưới ra.
"Văn Hương Căn (rễ cây)." Nguyễn Thanh Pháp đáp.
"Văn Hương Căn, chính xác."
"Tử Lan Diệp." Nguyễn Thanh Pháp đáp.
"Tử Lan Diệp, chính xác."
"Quế Huệ Thảo (một loại cỏ)."
"Quế Huệ Thảo, chính xác."
"Mật Giáp."
"Mật Giáp, chính xác."
Sau khi Nguyễn Thanh Pháp trả lời đúng liên tiếp năm loại hương liệu, Lâm Vũ mới nói ra loại thứ hai: "Quế Huệ Thảo."
"Quế Huệ Thảo, chính xác."
Trong lòng những người khác dần hiện ra tâm tình kinh ngạc, mà chân mày Ôn Hữu Tâm cũng đã nhíu lại.
Trong lòng Lâm Vũ có phần nóng nảy, muốn nhanh chóng bắt kịp tốc độ của Nguyễn Thanh Pháp, nhưng dưới tình huống bị bịt mắt, phải tập trung tinh thần mới có thể xác nhận mùi hương.
Kế tiếp, cơ bản chính là một mình Nguyễn Thanh Pháp biểu diễn, dù tỷ lệ chính xác của Lâm Vũ cũng rất tốt, nhưng so với tốc độ của Nguyễn Thanh Pháp, chênh lệch quá xa.
"An Tức Hương (cây cánh kiến trắng), cỏ Hòe Chi, Thung Đài, Cam Tùng, Quất Du (dầu), Mễ Tinh, có công hiệu an thần tĩnh khí, khiến người vui vẻ, ngửi lâu không choáng."
"...Chính xác." Ánh mắt trợ lý nhìn Nguyễn Thanh Pháp cũng càng thêm kinh ngạc.
An Tức Hương thuộc chi bồ đề (an tức), loại này rất thường gặp, nhưng có rất nhiều cách thức kết hợp khác nhau, cho nên Nguyễn Thanh Pháp có thể nhanh chóng nói ra toàn bộ thành phần, thật sự rất lợi hại.
Nguyễn Thanh Pháp liên tục nói ra đủ loại hương, cũng chính xác nói ra nguyên liệu phối hợp, không chỉ bọn học sinh khiếp sợ khó tin, ngay cả mấy người đang ngồi phía trên cũng không giấu được ánh mắt khiếp sợ, bởi vì đệ tử của họ chỉ cần nói ra hai đến ba loại nguyên liệu cũng đã rất lợi hại, Nguyễn Thanh Pháp lại có thể chính xác nói ra toàn bộ nguyên liệu, mức độ nhạy bén của khứu giác thật sự là khiến người khiếp sợ.
Lâm Vũ đã bắt đầu hốt hoảng, nhưng gã càng hoảng thì càng khó tập trung, tốc độ cũng càng chậm.
Sau khi Nguyễn Thanh Pháp trả lời chính xác toàn bộ nguyên liệu trên bàn, Lâm Vũ mới xác nhận chưa tới 1/3, sắc mặt Ôn Hữu Tâm trở nên vô cùng khó coi, chỉ là đã tận mắt thấy, ông cũng không thể không tin.
Nguyễn Thanh Pháp tháo ra miếng vải bịt mắt, sau đó nhìn Ôn Hữu Tâm: "Ngài Ôn còn muốn thi cái gì? Dược lý? Thực Vật học? Động Vật học? Hóa Học? Vật Lý? Vẫn là Địa Lý hoặc Lịch Sử?"
"Những môn cơ sở này thi cũng không có ý nghĩa, tới biểu diễn làm hương triện đi." Tôn Minh Uy giơ tay kêu người chuẩn bị đồ vật.
Lâm Vũ cũng đã tháo tấm vải xuống, nhưng gã vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mặt bàn không dám nhìn Ôn Hữu Tâm. Thực ra hiện tại gã có thể tới trình độ này, vượt xa những học sinh khác, nhưng thực lực Nguyễn Thanh Pháp vừa mới biểu hiện ra làm cho gã sinh ra hoảng sợ, có nằm mơ cũng không ngờ tới mình bị Nguyễn Thanh Pháp đánh bại.
Hai sư huynh của Lâm Vũ thấy vậy cũng không nhịn được lo lắng Lâm Vũ sẽ bị Ôn Hữu Tâm trách mắng.
Trợ lý của Tôn Minh Uy cầm dụng cụ làm Hương Triện đặt trên bàn Nguyễn Thanh Pháp, sau đó Tôn Minh Uy chăm chú nhìn Nguyễn Thanh Pháp, đợi động tác của cậu.
Làm Hương Triện, với quá trình và kỹ xảo pha trà trong Trà Đạo có phần tương tự, có trình tự và quy trình quy định. Hương Đạo đã được lưu truyền từ cổ đại, đã trở thành một nghệ thuật, bao gồm rất nhiều trường phái, cũng có rất nhiều loại bất đồng là phương thức quan trọng tu thân dưỡng tính và điều trị thân thể.
Tôn Minh Uy chăm chú nhìn động tác của Nguyễn Thanh Pháp, gương mặt ngay từ đầu vì chăm chú và tâm tình mong đợi mà không chút thay đổi, nhưng khi nhìn thấy Nguyễn Thanh Pháp thoải mái làm, mỗi một bước đều đúng động tác, ông dần dần lộ ra nụ cười, có thể làm những động tác này trở nên cảnh đẹp ý vui là chuyện vô cùng khó khăn, hơi chút làm không tốt, sẽ khiến người khác sinh ra ác cảm, cho nên phần lớn học sinh đều học tập quy củ. Mà quá trình Nguyễn Thanh Pháp biểu diễn, hoàn toàn là tác phong theo trường phái của Tôn Minh Uy.
Sau khi đổ đầy hương phấn, Nguyễn Thanh Pháp nhấc con dấu theo hướng vuông góc ra, làm xong hết, đốt một đầu hình vẽ, cuối cùng đậy nắp lư xông trầm lại.
Trợ lý đi tới, cẩn thận nâng lư xông trầm lên, tới cạnh bàn Tôn Minh Uy, nhẹ nhàng đặt xuống. Tôn Minh Uy mở nắp ra, đầu tiên xem triện (ấn/dấu), hài lòng gật đầu, đóng nắp lư xông trầm, lại xem khói, cuối cùng nhắm mắt lại chăm chú phẩm hương (ngửi hương).
Sau khi ngửi, Tôn Minh Uy cảm thấy hương khí tươi mát, làm người thả lỏng, một phần do chất lượng hảo hạng của hương phấn, nhưng không thể không nói, tỉ lệ điều phối Nguyễn Thanh Pháp làm vô cùng tốt. Những người bên cạnh Tôn Minh Uy, kể cả Ôn Hữu Tâm, cũng có cảm giác giống ông.
Tôn Minh Uy mở mắt nhìn về phía mấy đại sư bên cạnh, các đại sư gật đầu cùng lúc.
"Nếu cậu nguyện ý tiếp nhận chỉ dạy từ tôi, từ ngay mai có thể tới chỗ tôi học." Tôn Minh Uy nhìn Nguyễn Thanh Pháp.
Tôn Minh Uy đây là trực tiếp tỏ rõ muốn thu Nguyễn Thanh Pháp làm đệ tử, sau khi những học sinh khác nghe, đều là vẻ mặt hâm mộ, có thể trở thành đệ tử đại sư tầm cỡ quốc tế, đối với người khác mà nói đó là chuyện liên quan tới vận mạng cả đời.
"Cảm ơn ngài Tôn nguyện ý cho em cơ hội này, em nhất định sẽ nỗ lực không cô phụ cơ hội ngài cho." Nguyễn Thanh Pháp nghiêm túc trả lời, có thể trở thành đệ tử của đại sư cấp bậc thế giới, có rất nhiều chỗ tốt, tuy Nguyễn Thanh Pháp không giống với những học sinh khác cần dựa vào việc trở thành đệ tử đại sự đổi đời, nhưng có thể trở thành đệ tử đại sư nổi tiếng đương nhiên rất tốt.
Tôn Minh Uy mỉm cười gật đầu.
Nguyễn Thanh Pháp nhìn về phía Ôn Hữu Tâm sắc mặt không tốt lắm nói: "Em biết rất nhiều người đều nghĩ thành tích của em là đi cửa sau mà có, cho nên phải cảm ơn ngài Ôn đã cho em cơ hội đánh vỡ lời đồn đãi vô căn cứ, chứng minh bản thân."
Nguyễn Thanh Pháp xoay người đối diện với những bạn học khác: "Bởi vì tớ mà trì hoãn thời gian học tập của mọi người, thực xin lỗi."
Tôn Minh Uy và mấy vị đại sư khác bên cạnh ông càng thêm coi trọng Nguyễn Thanh Pháp vài phần, bởi vì dù Nguyễn Thanh Pháp thật tâm hay giả ý, hành động của cậu là biểu hiện tốt nhất, dù sao những đại sư như họ vẫn là rất để ý cách cư xử và hành vi của người trẻ tuổi.
Dù Ôn Hữu Tâm là người khởi đầu mâu thuẫn, nhưng Nguyễn Thanh Pháp cũng đã chứng minh được thực lực của chính mình, nếu như cậu cứ để ý không muốn bỏ qua, như vậy dù cậu chiếm lý cũng sẽ khiến người ta sinh ra chán ghét, dù sao thân phận địa vị của Ôn Hữu Tâm đặt đó.
Mà Nguyễn Thanh Pháp càng biểu hiện khiêm tốn đúng mức, thì Ôn Hữu Tâm càng có vẻ như ỷ vào thân phận và địa vị của bản thân khi dễ tiểu bối, hành vi càng không phù hợp với người đức cao vọng trọng.
"Lão Ôn, hiện tại ông hài lòng chứ?" Tôn Minh Uy quay đầu nhìn Ôn Hữu Tâm: "Bởi vì thành kiến của ông, chậm trễ thời gian của học sinh và chúng tôi, ông không có gì muốn nói?" Người bên Tôn Minh Uy cũng bắt đầu phụ họa.
"Thực ra thứ tự chỗ ngồi cũng không phải cố định, mỗi tháng sau khi làm kiểm tra đánh giá sẽ sắp xếp lại, thành tích của cậu ấy có thật hay không, cũng có cả đống cơ hội chứng thực. Tôi thực sự nghĩ không ra rốt cuộc cần gì phải vào ngày hôm nay kêu người ta dời chỗ ngồi xuống phía sau?"
"Đúng đó, chỉ dựa vào suy đoán của mình đã kết luận thành tích của một học sinh chắc chắn là giả, hơn nữa dưới tình huống không kiểm chứng đã ỷ vào thân phận của mình mà xử phạt, nếu sau này toàn bộ thầy cô giáo đều học theo, không phải trường học sẽ loạn sao?"
"Chính ông tổn hại danh tiếng của mình, bọn tôi không xen vào, nhưng đừng liên lụy đến danh tiếng của chúng tôi và trường học, nếu các học sinh đều nghĩ chúng tôi giống với ông chúng tôi sẽ không ngồi yên đâu."
Ôn Hữu Tâm bị người bên Tôn Minh Uy, ông một lời tôi một lời, nói cho á khẩu, ông không thể phản bác lời của bọn họ bởi vì lần này là ông đuối lý. Dù Nguyễn Thanh Pháp có 99% dựa vào thủ đoạn vào trường, ông cũng có thể sau khi xác thực làm ra quyết định xử lý, mà không phải dựa vào phán đoán của bản thân mà quyết định, huống chi ông cũng không phải là lãnh đạo nhà trường, không có quyền quyết định đối với học sinh, chỉ là bởi vì địa vị ông ở trong giới Hương Đạo, lãnh đạo trường học đều phải cho ông mặt mũi mà thôi.
"Là tôi trách lầm cậu, tôi xin lỗi cậu." Ôn Hữu Tâm được người tôn kính nhiều năm như vậy, hiện tại cũng phải xụ mặt nói xin lỗi với Nguyễn Thanh Pháp, không thì càng lộ ra vẻ ông không có phong thái, đè xuống tức giận trong lòng, nghiêm mặt nói với chủ nhiệm: "Chủ nhiệm, ngày mai cho toàn bộ học sinh tăng thêm một tiết, tôi đích thân dạy."
"Vâng." Chủ nhiệm đáp.
Kéo dài thời gian như vậy, rốt cuộc tiết học cũng bắt đầu. Thực ra hôm nay, chủ yếu là những đạo sư này chia nhau ra giảng giải đạo lý Hương Đạo của mình cho học sinh. Sở dĩ phải làm thế là vì trước kia đã từng xảy ra chuyện đại sư này bôi nhọ đạo lý của đại sư kia.
Sau khi nghe xong cách nhìn của các đại sư đối với Hương Đạo, Tôn Minh Uy và Ôn Hữu Tâm mới thay nhau giảng giải một số kỹ xảo và phương pháp phân biệt hương vị, toàn bộ học sinh che mắt lại, cầm đĩa đựng hương phấn trên tay, nghiêm túc trải nghiệm và cảm thụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro