TẬP 1: GẶP GỠ TRONG BÓNG TỐI
#Truyện này Kiều trong vai nữ ạ#
Trong không khí đặc quánh mùi ẩm mốc của một khu nhà bỏ hoang nằm giữa thành phố, Trần Đăng Dương lặng lẽ quan sát mục tiêu qua khe cửa sổ vỡ nát. Gã đàn ông trung niên đang nói chuyện với một đám thuộc hạ, hoàn toàn không nhận ra tử thần đã đến gần. Dương nhếch môi, nhẹ nhàng lên đạn khẩu súng giảm thanh. Trong thế giới này, giết người không phải là điều khó khăn, nhưng làm sao để không để lại dấu vết mới là nghệ thuật. Dương luôn tự hào rằng anh là một nghệ sĩ hoàn hảo.
Nhưng ngay khi anh chuẩn bị bóp cò, một bóng đen khác lướt qua phía sau mục tiêu. Người phụ nữ ấy xuất hiện như một bóng ma, nhanh nhẹn, sắc sảo, và... nguy hiểm. Dương chậm rãi hạ súng,ánh mắt dõi theo từng cử động của cô. Cô gái ấy - Nguyễn Thanh Pháp không để lộ một chút sơ hở nào. Trong tích tắc, cô đã áp sát mục tiêu, đâm một lưỡi dao thẳng vào cổ họng gã đàn ông. Mục tiêu gục xuống, máu tràn lan trên sàn.
Thanh Pháp đứng thẳng dậy, đôi mắt lạnh lùng nhìn Dương, như thể cô đã biết anh ở đó từ lâu. "Sao vậy? Lần đầu tiên anh thấy ai nhanh hơn mình à?" Giọng nói của cô đầy mỉa mai, nhưng vẫn giữ được sự bình thản kỳ lạ.
Dương không trả lời, chỉ đứng đó, khẩu súng trong tay hạ xuống nhưng ánh mắt vẫn tập trung vào cô. Anh đã gặp nhiều sát thủ tài giỏi, nhưng cô khác biệt. Không chỉ ở kỹ năng, mà ở thần thái. Cô là kiểu người có thể bước qua cái chết mà không hề chớp mắt.
"Không ai bảo là hai chúng ta sẽ nhận cùng một hợp đồng," Dương nói, giọng trầm thấp nhưng sắc bén. "Cô đang phá công việc của tôi."
"Hay là anh phá công việc của tôi?" Thanh Pháp nhún vai, cất con dao vào thắt lưng. "Nhưng thôi, chúng ta đều xong việc rồi. Không cần phải lãng phí đạn dược ở đây."
Dương không thích cách cô nói chuyện, nhưng anh cũng không ngu ngốc lao vào một cuộc đối đầu không cần thiết. Dẫu vậy, có một thứ về cô khiến anh không thể rời mắt. Anh cảm nhận được sự cô độc trong cô, giống như chính anh. Nhưng anh không phải kiểu người thích kết bạn – đặc biệt là với một sát thủ khác.
"Đây là lần đầu và cũng là lần cuối tôi tha cho cô," Dương nói, khẩu súng vẫn chĩa xuống đất nhưng ánh mắt đầy cảnh giác. "Đừng bao giờ cản đường tôi lần nữa."
Thanh Pháp nhếch môi cười, nụ cười đầy thách thức. "Chúng ta rồi sẽ gặp lại thôi, Trần Đăng Dương. Tôi chắc chắn điều đó." Rồi cô quay lưng bước đi, để lại anh đứng trong bóng tối. Dương nhìn theo, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng. Anh không thích cảm giác này cảm giác rằng cuộc gặp gỡ này sẽ thay đổi cuộc đời anh mãi mãi.
Khi bóng dáng cô hoàn toàn biến mất, Dương thu dọn hiện trường một cách chuyên nghiệp rồi rời khỏi khu nhà. Nhưng trong suốt đoạn đường về, hình ảnh người phụ nữ bí ẩn ấy vẫn quanh quẩn trong đầu anh. Cô là ai? Làm sao cô biết tên anh? Và quan trọng nhất, tại sao cô lại khiến anh cảm thấy bận tâm đến vậy?
Đêm hôm đó, khi ngồi một mình trong căn hộ tối tăm, Dương nhấp một ngụm rượu mạnh, cố xua đi những suy nghĩ không cần thiết. Anh là một sát thủ, và sát thủ không có chỗ cho cảm xúc.
Nhưng một phần nào đó trong anh biết, Thanh Pháp không chỉ là một kẻ đi ngang qua. Cô sẽ còn quay lại – như một mối đe dọa, hoặc có lẽ... như một điều gì đó còn nguy hiểm hơn.
#Cho t xin nghỉ đi💔🥰 t rất lười r cho t off t nghỉ đi^^ năn nỉ con M mằ☺️ cảnh báo cái nha truyện t viết hong có H^^,truyện mà nó có bị lặp cảnh thì mấy bà nói để tg sửa nhe, truyện có cả trên NovelToon và Wattpad nhen#
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro