𝟐𝟎.𝟏𝟏.𝟐𝟎𝟎𝟏 - 𝟐𝟎.𝟏𝟏.𝟐𝟎𝟐𝟒.
[ 𝐇𝐚𝐩𝐩𝐲 𝐁𝐢𝐫𝐭𝐡𝐃𝐚𝐲 𝟐𝟑𝐭𝐡 ]
── .✦
Hôm nay là ngày 20.11, ngày đặc biệt với Thanh Pháp không chỉ vì là ngày Nhà giáo Việt Nam mà còn là sinh nhật của cậu. Tuy nhiên, Thanh Pháp lại chẳng để tâm gì mấy, vì cậu nghĩ chẳng ai nhớ đến ngày này. Vẫn như mọi ngày, cậu đến lớp, cười nói với bạn bè, hoàn toàn không biết rằng cả nhóm đang âm thầm lên kế hoạch tổ chức một buổi sinh nhật bất ngờ cho mình.
Đăng Dương cùng Thành An, Đức Duy và những người khác đã bí mật chuẩn bị từ sớm. Tuấn Tài phụ trách mua bánh kem, Quang Anh và Minh Hiếu lo phần trang trí, còn Đăng Dương thì đứng ra chỉ huy mọi thứ. Mọi người đều háo hức, đặc biệt là Đăng Dương. Hắn luôn muốn ngày này trở nên thật đặc biệt với Thanh Pháp.
Buổi trưa, trong giờ nghỉ, nhóm bạn kéo Thanh Pháp ra ngoài lấy cớ đi ăn trưa. Thành An khéo léo nói:
• Ê Pháp, ra ngoài ăn bánh tráng nướng không? Tao thèm quá.
• Đi đi, có gì về học sau. - Đức Duy chen vào.
Thanh Pháp thoáng lưỡng lự nhưng rồi cũng đồng ý, không hề biết rằng ở lớp, mọi người đang tất bật trang trí, bày biện.
Khi cả nhóm quay về, lớp học đã tối om, chỉ còn một vài ánh sáng mờ mờ hắt ra. Thanh Pháp nhíu mày khó hiểu:
• Sao lại tắt đèn thế này?
Đức Duy đứng cạnh khẽ huých vai Thành An cười cười:
• Thôi vào đi, coi chừng có điều bất ngờ.
Cậu vừa bước vào, đèn bật sáng, tiếng hò reo vang lên:
• Chúc mừng sinh nhật!!!
Cả lớp đứng đó, tay cầm bóng bay và những món quà nhỏ. Chiếc bánh kem đặt ngay giữa phòng, trên đó là ngọn nến lung linh. Thanh Pháp đứng sững người, mắt mở to, không tin được những gì đang diễn ra trước mắt.
• Mọi người... làm hết tất cả những thứ này cho... cho tao á? - Giọng cậu lắp bắp, cảm xúc dâng trào.
Tuấn Tài cười lớn:
• Chứ không lẽ cho tao?
Đăng Dương bước đến, trên tay là hộp quà nhỏ được gói cẩn thận. Hắn đặt nó vào tay cậu, ánh mắt dịu dàng:
• Chúc mừng sinh nhật. Đây là ngày đặc biệt của mày mà.
Thanh Pháp ngẩn người, trái tim như loạn nhịp. Cậu khẽ cười, xúc động không nói nên lời.
Buổi tiệc diễn ra trong không khí náo nhiệt. Mọi người cùng nhau hát hò, ăn bánh kem, đùa giỡn. Nhưng đối với Thanh Pháp, điều làm cậu cảm động nhất là sự quan tâm và tình cảm mà mọi người đã dành cho mình.
Thanh Pháp ngồi chính giữa, xung quanh là đống quà chất thành chồng. Cả đám bạn ngồi vòng tròn, vừa ăn bánh vừa hò hét giục cậu:
"Mở quà đi, coi tụi tao tặng có vừa ý không!" Lê Quang Hùng đẩy một chiếc hộp nhỏ về phía Thanh Pháp, cười híp mắt.
Thanh Pháp gật đầu, tay mở chiếc hộp đầu tiên. Đó là một chiếc ly thủy tinh in hình mèo cực dễ thương, quà từ Hoàng Đức Duy.
"Để mày có cái uống sữa chua mỗi ngày, bớt cằn nhằn đi!" Đức Duy chọc ghẹo, khiến mọi người cười ầm lên.
Tiếp đến là món quà từ Đặng Thành An – một chiếc móc khóa hình ngôi sao. "Ngôi sao sáng nhất chính là tao, nhớ chưa?" Thành An đùa, khiến Thanh Pháp lườm một cái rõ dài.
Nguyễn Quang Anh tặng cậu một chiếc mũ len tai mèo: "Đội thử xem nào, cute phô mai que luôn!" Cả đám la ó, Thanh Pháp đành miễn cưỡng đội lên, bị cười rần rần vì quá hợp.
Món quà của Lê Quang Hùng và Trần Minh Hiếu là một chiếc túi xách nhỏ, tiện lợi và vừa vặn. Minh Hiếu cười tủm tỉm: "Để mày bớt ca bài không có túi đựng sách vở!"
Thanh Pháp lần lượt mở hết quà, khuôn mặt ánh lên niềm vui khi thấy mọi người đều tâm huyết chọn đồ. Nhưng còn một món cuối cùng...
Một chiếc hộp nhỏ gói rất đơn giản nằm lặng lẽ bên góc bàn. Thanh Pháp liếc mắt về phía Đăng Dương đang ngồi tựa lưng vào ghế, mặt tỉnh bơ như chẳng quan tâm.
"Cái hộp đó của ai vậy?" Thành An nhanh nhảu hỏi.
"À... chắc không quan trọng đâu!" Thanh Pháp vội cầm lấy hộp quà, cười gượng. Cậu nhét nhanh vào túi áo khoác, không để ai có cơ hội hỏi thêm.
"Ủa, kỳ vậy? Không mở ra xem hả?" Quang Anh nghiêng đầu tò mò, nhưng cậu lờ đi, giả vờ chú tâm vào mấy món đồ khác.
Đăng Dương thì chỉ cười tủm tỉm, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía Thanh Pháp. Dù không nói gì, cả hai đều ngầm hiểu rằng món quà ấy là dành riêng cho một khoảnh khắc không ai khác ngoài họ.
Buổi tiệc sinh nhật tiếp tục với tiếng cười và sự náo nhiệt, nhưng trái tim của Thanh Pháp lại lặng lẽ đập rộn ràng, chờ đợi một giây phút đặc biệt cùng món quà bí mật ấy.
Cuối buổi, khi tất cả đã bắt đầu dọn dẹp, Thanh Pháp bất giác liếc nhìn Đăng Dương, cảm thấy một cảm giác ấm áp len lỏi trong tim. Cậu khẽ thì thầm, đủ để mình nghe thấy:
• Cảm ơn, thật sự cảm ơn mọi người, đặc biệt là mày...
Sau buổi tiệc, cả lớp ai cũng mệt mỏi nhưng lại tràn đầy niềm vui. Mọi người chia nhau dọn dẹp lớp học, bàn ghế được xếp lại ngay ngắn, bóng bay được gom lại để tặng cho các bạn ở lớp khác.
Đăng Dương lẳng lặng đi thu dọn mấy đĩa bánh và cốc giấy còn sót lại, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Thanh Pháp, đang bị cả nhóm vây quanh để chụp ảnh. Hắn mỉm cười, trong lòng cảm thấy vui lây khi nhìn cậu cười thật tươi giữa đám bạn.
Khi mọi thứ gần như xong xuôi, Thanh Pháp từ nhóm bạn bước ra, đứng đối diện Đăng Dương. Cậu nhìn hắn một lúc, ánh mắt như muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại quay đi, ngập ngừng:
• Hôm nay... cảm ơn nha.
Đăng Dương hơi ngẩn ra, rồi khẽ cười, tay vẫn cầm chiếc túi đựng rác:
• Sao tự nhiên cảm ơn tao? Mày thấy vui là được rồi.
Thanh Pháp cắn môi, tay lúng túng xoay xoay chiếc hộp quà nhỏ Đăng Dương tặng lúc nãy:
• Ờ thì... tao thấy vui thật. Không ngờ mọi người lại nhớ đến ngày này, còn chuẩn bị nhiều như vậy.
Đăng Dương đặt túi rác xuống, tiến lại gần cậu hơn. Hắn nhìn cậu, ánh mắt đầy chân thành:
• Chỉ cần mày vui, cái gì tao cũng làm được.
Câu nói bất ngờ khiến Thanh Pháp giật mình. Cậu ngước lên nhìn hắn, thấy trong mắt hắn chẳng có chút đùa cợt nào. Cả lớp lúc này đã dọn xong, nhóm bạn rủ nhau ra ngoài ăn thêm một bữa nữa, để lại hai người trong không gian vắng lặng.
Thanh Pháp lúng túng, cố tìm cách đánh trống lảng:
• Ờ... thôi dọn nhanh lên rồi đi, đứng đó làm gì?
Nhưng Đăng Dương chẳng nghe. Hắn bước thêm một bước, ép cậu sát vào bàn học. Giọng hắn trầm xuống, nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định:
• Hôm nay tao làm tất cả những thứ này không chỉ vì muốn mày vui. Tao muốn mày biết rằng tao quan tâm đến mày, và tao sẽ luôn ở đây.
Trái tim Thanh Pháp như đập loạn lên. Cậu cúi gằm mặt, không biết nên trả lời thế nào. Thấy vậy, Đăng Dương khẽ bật cười. Hắn vươn tay, xoa nhẹ đầu cậu:
• Thôi, không cần phải trả lời gì bây giờ đâu. Cứ từ từ mà suy nghĩ. Tao không ép.
Nói rồi, hắn quay đi, tiếp tục dọn dẹp nốt phần còn lại. Nhưng trong lòng hắn lúc này, một niềm vui âm ỉ đã trào dâng.
Khi cả hai rời khỏi lớp, Thanh Pháp bước đi phía trước, tay vẫn siết chặt món quà của Đăng Dương. Cậu khẽ mỉm cười, không hiểu sao tim mình lại cảm thấy ấm áp đến thế.
────୨ৎ────
đây là chap , nhưng vì hôm nay la ngày sinh nhật của bé Kiều nên là thay đổi 1 xíu nhé ạ >< và cũng chúc mừng sinh nhật bé Nguyễn Thanh Pháp nàoo
𝟐𝟎.𝟏𝟏.𝟐𝟎𝟎𝟏 - 𝟐𝟎.𝟏𝟏.𝟐𝟎𝟐𝟒
𝐇𝐚𝐩𝐩𝐲 𝐁𝐢𝐫𝐭𝐡𝐃𝐚𝐲 𝟐𝟑𝐭𝐡.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro