chương 46: em nhỏ
Khi trở về ký túc xá, Thanh Pháp ngồi xuống giường, bắt đầu soạn lại quần áo để chuẩn bị cho chuyến đi dã ngoại ngày mai. Cậu cẩn thận chọn lựa từng chiếc áo, đôi giày, và sắp xếp lại ba lô, nhưng trong đầu vẫn không ngừng nghĩ về những khoảnh khắc lúc chiều cùng Đăng Dương.
Đột nhiên, điện thoại của cậu rung lên, màn hình hiển thị tên của Đăng Dương. Thanh Pháp mở tin nhắn ra, mắt liếc nhanh qua nội dung:
Đăng Dương: Em nhỏ, có đói bụng không?
Cậu khẽ nhếch môi cười, rồi trả lời lại:
Thanh Pháp: Anh bé, tao không đói đâu. Nhưng mà nếu anh bé muốn qua đây đưa đồ ăn thì cũng không tệ.
Đăng Dương chưa kịp trả lời, Thanh Pháp lại tiếp tục ngồi làm nốt việc còn lại. Tuy nhiên, lòng cậu lại không khỏi xao xuyến mỗi khi nghĩ về những tin nhắn của hắn. Cậu vốn không ngờ rằng mình lại có thể trở nên thân thiết với người như Đăng Dương, nhưng càng gần gũi, càng cảm thấy có một sợi dây kết nối vô hình nào đó.
Đúng lúc ấy, một tin nhắn khác của Đăng Dương đến:
Đăng Dương: Em nhỏ nghĩ sao về việc tối nay tụi mình đi ăn khuya? Tao muốn ăn một chút gì đó, chắc em nhỏ cũng đang thèm món gì đó đúng không?
Thanh Pháp nhìn tin nhắn, nghĩ ngợi một chút rồi trả lời:
Thanh Pháp: Tao không biết nữa, nhưng nếu anh bé qua đây, tao không từ chối đâu.
Sau khi nhấn gửi, cậu đặt điện thoại xuống bàn và tiếp tục sắp xếp đồ đạc, trong lòng cảm thấy một chút ấm áp và vui vẻ lạ thường.
Đúng như những gì Thanh Pháp đã đoán, một lát sau, điện thoại lại rung lên. Cậu mở ra và thấy tin nhắn của Đăng Dương:
Đăng Dương: Em nhỏ, xuống dưới sảnh ký túc đi, mình cùng nhau đi ăn khuya nhé. Đừng bảo là không đói nữa đấy.
Thanh Pháp nhếch môi cười một cái, thầm nghĩ đến việc được đi chơi cùng Đăng Dương vào lúc khuya khoắt như thế này. Dù cậu không thực sự đói, nhưng không biết vì lý do gì, tâm trạng lại thấy vui vẻ khi nghĩ đến việc được ở bên cạnh hắn.
Cậu nhanh chóng nhắn lại:
Thanh Pháp: Được rồi, anh bé. Tao xuống liền.
Thanh Pháp đặt điện thoại xuống, khoác chiếc áo khoác nhanh chóng, rồi bước ra khỏi phòng. Cậu không quên nhìn vào gương, chỉnh lại tóc một chút để trông ổn hơn trước khi xuống sảnh. Lúc này, dù trời đã tối, nhưng trong lòng cậu vẫn có một cảm giác ấm áp, như thể đây là một buổi tối đặc biệt.
Cậu đi xuống sảnh ký túc, nơi Đăng Dương đang đứng đợi, vẻ mặt quen thuộc của hắn khiến Thanh Pháp không khỏi cảm thấy tim đập nhanh hơn một chút.
Khi Thanh Pháp bước xuống sảnh, vừa nhìn thấy Đăng Dương đứng đó, hắn lập tức chạy lại, khuôn mặt không giấu nổi niềm vui sướng. Thanh Pháp chưa kịp phản ứng thì Đăng Dương đã nhanh chóng ôm lấy cậu, hôn nhẹ lên má cậu rồi lại hôn lên trán, khiến Thanh Pháp bất ngờ đỏ mặt.
"Em nhỏ, hôm nay anh bé nhớ em quá đấy."
Đăng Dương thì thầm, giọng hắn vui vẻ nhưng lại có chút ấm áp, như thể muốn ôm cả thế giới vào lòng.
Thanh Pháp ngượng ngùng đẩy nhẹ hắn ra, nhưng trong lòng lại chẳng hề muốn rời xa.
"Thôi đi, anh làm gì mà ồn ào thế."
Cậu nói nhưng trong lòng thì vui vẻ, không hề muốn rời khỏi vòng tay ấm áp ấy.
Đăng Dương chỉ cười tít mắt, rồi lại ôm cậu thêm một chút nữa trước khi buông ra.
"Đi ăn thôi, để anh dỗ em nhỏ một bữa thật ngon."
Cả hai bắt đầu bước ra ngoài, cười nói vui vẻ, tận hưởng khoảnh khắc riêng tư giữa đêm khuya, chỉ có hai người trong thế giới nhỏ bé của mình.
Khi cả hai bước ra khỏi ký túc xá, ánh đèn đường yếu ớt chiếu sáng con đường vắng vẻ, không khí đêm yên tĩnh nhưng lại đầy ắp tiếng cười của hai người. Đăng Dương vẫn không thể rời mắt khỏi Thanh Pháp, hắn biết cậu ngại ngùng và vẫn đang cố giấu đi cảm giác của mình. Tuy nhiên, mỗi khi Thanh Pháp nhỏng nhẽo, Đăng Dương lại cảm thấy trái tim mình như được sưởi ấm.
"Em nhỏ, sao lại cứ im lặng thế? Nói chuyện đi chứ," Đăng Dương cười, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Thanh Pháp, vừa đi vừa liếc nhìn cậu.
Thanh Pháp cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi nghe Đăng Dương gọi mình là "em nhỏ." Cậu khẽ ngước nhìn hắn, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ ngại ngùng.
"Anh bé không cảm thấy buồn cười à? Em làm sao mà nói chuyện nổi, anh cứ gọi em là em nhỏ suốt," Thanh Pháp nói, giọng lười biếng và pha chút trách móc nhưng lại có một chút vui tươi.
Đăng Dương thấy vậy thì không nhịn được cười.
"Tại sao lại không vui? Anh chỉ thích gọi em là em nhỏ thôi," hắn nói, bước gần hơn, giọng nghịch ngợm.
"Được rồi, em nhỏ, muốn ăn gì không?"
Thanh Pháp nhìn xung quanh rồi lại cúi mặt, đôi tay nghịch nghịch chiếc túi xách.
"Anh quyết định đi, em không biết."
"Em nhỏ, em không cần phải thẹn thùng như vậy đâu,"
Đăng Dương nhìn cậu, tay vòng qua vai Thanh Pháp, kéo cậu lại gần.
"Dù em có làm gì, anh cũng sẽ luôn đồng ý thôi."
Thanh Pháp cố giữ vẻ lạnh lùng, nhưng khi nghe những lời ấy từ Đăng Dương, mặt cậu lại đỏ bừng.
"Cứ vậy đi,"
cậu lắp bắp, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Cả hai đi bên nhau, thỉnh thoảng Đăng Dương lại nói đùa hay trêu chọc Thanh Pháp, còn cậu thì thỉnh thoảng lại nhỏng nhẽo, giọng cậu khẽ vang lên như một lời dỗ dành. Không khí lúc này nhẹ nhàng và ấm áp, chỉ có họ cùng nhau đi, với những lời nhắn nhủ không lời nhưng đầy đủ tình cảm.
"Đi ăn khuya thôi, em nhỏ. Cứ để anh dỗ dành em một chút."
Đăng Dương nói, hóm hỉnh nhưng lại đầy sự dịu dàng, như thể đây là khoảnh khắc không thể nào quên.
Đăng Dương và Thanh Pháp đến một quán ăn nhỏ nằm khuất trong một con hẻm. Mùi thơm của chân gà nướng lan tỏa trong không khí khiến cả hai đều cảm thấy đói bụng hơn. Đăng Dương kéo Thanh Pháp vào bên trong, rồi cả hai ngồi xuống một bàn nhỏ gần góc quán.
"Em nhỏ, hôm nay ăn chân gà nướng nhé. Anh biết em thích mà," Đăng Dương nói, đôi mắt sáng lên khi nhìn Thanh Pháp.
Thanh Pháp ngồi xuống, đôi mắt cậu sáng rực khi nhìn đĩa chân gà được mang ra, nhưng ngay khi món ăn xuất hiện, cậu lại liếc sang bên cạnh, thấy một lon bia lạnh ngắt đang đứng ở góc bàn.
"Anh bé, cho em uống chút bia được không?" cậu nhỏ nhẹ, vẻ mặt bướng bỉnh lạ thường.
Đăng Dương thấy vậy liền cau mày, ánh mắt hắn nhìn Thanh Pháp không vui chút nào.
"Em nhỏ, không được đâu," hắn nói, giọng nghiêm túc nhưng không thiếu phần trêu chọc.
"Em còn nhỏ mà, uống bia làm gì chứ?"
Thanh Pháp lườm hắn, miệng chu lên như thể không hài lòng.
"Em có phải trẻ con đâu," cậu hờn dỗi nói, nhưng vì biết không thể cãi lại nên chỉ còn cách mím môi.
Thấy Thanh Pháp giận dỗi, Đăng Dương không nhịn được, bèn đưa tay xoa đầu cậu rồi lại đẩy lon bia ra xa một chút.
"Đừng làm nũng nữa, anh nói là không được là không được. Lỡ gì mà uống vào rồi không tỉnh táo, làm anh lo lắng sao?" Đăng Dương trêu cậu, nhưng trong ánh mắt lại có sự dịu dàng ẩn chứa.
Thanh Pháp nhận thấy mình không thể làm gì hơn, nhưng lại vẫn cố tỏ ra làm trò nhỏng nhẽo.
"Anh bé thật sự là đáng ghét quá," cậu nói, khuôn mặt hơi nhăn nhó khi nhận ra mình chẳng thể thuyết phục được Đăng Dương.
Đăng Dương chỉ cười nhẹ, không bỏ qua cơ hội trêu chọc.
"Vậy thì, em nhỏ cứ giận anh đi, còn anh thì sẽ chiều em thôi."
Hắn nói, rồi đột ngột ôm lấy cậu, một hành động khiến Thanh Pháp ngạc nhiên nhưng không thể phản đối.
Thanh Pháp bật cười khi thấy sự ngọt ngào trong hành động của Đăng Dương, bực bội không thể lâu được nữa. Cậu tựa đầu vào vai hắn, rồi lầm bầm.
"Anh không công bằng chút nào..."
"Chỉ vì em là em nhỏ của anh," Đăng Dương nhẹ nhàng thì thầm vào tai Thanh Pháp, khiến cậu lại đỏ mặt ngượng ngùng.
Mặc dù trong mắt cậu vẫn có vẻ giận dỗi, nhưng cái cách mà Đăng Dương luôn ở đó, luôn chiều chuộng khiến Thanh Pháp không thể không mỉm cười. Cả hai cứ thế ngồi bên nhau, tận hưởng bữa ăn đơn giản nhưng đầy đủ tình cảm, mà Thanh Pháp biết rằng mình không bao giờ muốn rời xa.
Thanh Pháp đang ăn ngon lành, từng miếng chân gà nướng giòn rụm khiến cậu cảm thấy hài lòng. Đăng Dương ngồi đối diện, quan sát cậu một lúc rồi bất ngờ lên tiếng, giọng hơi tò mò nhưng cũng đầy trêu chọc:
"Em nhỏ, sao trước mặt mọi người em cứ hung dữ, mà ở với anh thì lại nhỏ nhẹ vậy?"
Thanh Pháp ngừng ăn, nhìn Đăng Dương với ánh mắt lạ lùng rồi liếc xuống chiếc đùi gà trong tay, đôi môi hơi cong lên.
"Hung dữ?" Cậu nhăn mặt, rồi lại tiếp tục cắn miếng chân gà trong miệng, giả vờ như không quan tâm lắm đến câu hỏi của hắn.
Đăng Dương không chịu buông tha, anh gắp một miếng chân gà nữa, rồi đưa lên trước mặt Thanh Pháp, cười nhẹ.
"Đừng giả vờ, em mà hung dữ thì anh mới là người phải sợ đấy."
Thanh Pháp lườm hắn một cái rồi dẩu môi
"Chắc anh đang tưởng tượng đấy, tao chỉ thế với mấy người ngoài thôi, không có nghĩa là tao sẽ như vậy với anh."
Cậu cúi xuống ăn tiếp, miệng vẫn nhai ngon lành, nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn Đăng Dương một cách ngại ngùng. Đăng Dương thấy vậy liền nhướn mày, rồi đột ngột ôm vai cậu.
"Thế em nhỏ nhẹ thế này chỉ có với anh thôi à?"
Thanh Pháp khẽ nhíu mày, cảm thấy ngượng nhưng cũng có chút thích thú.
"Tao đâu có nhỏ nhẹ gì," cậu cố gắng phản kháng, nhưng giọng nói lại không giấu được vẻ mềm mại.
"Chỉ là anh dễ thương quá nên tao mới chiều anh thôi."
Đăng Dương bật cười, rồi đưa tay xoa đầu Thanh Pháp.
"Em nhỏ dễ thương nhất khi bên anh, nên anh mới thích em như vậy."
Giọng hắn trầm ấm, nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành, khiến trái tim của Thanh Pháp không khỏi đập mạnh hơn một nhịp.
Thanh Pháp chỉ còn biết cúi mặt xuống, mím môi không nói gì nữa, vừa ăn vừa cố gắng giữ vẻ cứng rắn nhưng lại không thể che giấu sự vui vẻ trong lòng. Cả hai cứ thế ngồi cạnh nhau, vui vẻ trong không gian riêng của mình, không còn để ý đến những điều xung quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro