Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 41: tỏ tình thành công

Trong không gian yên tĩnh của thư viện, sự căng thẳng giữa Đăng Dương và Thanh Pháp càng trở nên rõ rệt hơn. Mỗi giây trôi qua như kéo dài vô tận, đôi mắt của cả hai người đều không rời khỏi nhau. Thanh Pháp đứng im, bối rối, nhưng cũng không thể phủ nhận một phần trái tim đang đập mạnh mẽ hơn.

Đăng Dương đứng đó, không nói gì, nhưng ánh mắt của hắn đầy sự kiên quyết và chân thành. Không thể chịu đựng được nữa, hắn bất ngờ tiến lại gần, vòng tay qua người Thanh Pháp và ôm lấy cậu thật chặt.

Thanh Pháp bất ngờ, cơ thể cứng đờ trong khoảnh khắc. Cậu định đẩy Đăng Dương ra, nhưng dù có cố gắng thế nào, cậu cũng không thể thoát khỏi vòng tay ấm áp đó. Cảm giác của Đăng Dương, sự ấm áp và mạnh mẽ, khiến cậu không thể làm gì khác ngoài việc đứng yên, để cho hắn ôm mình.

"Đừng... đừng làm vậy,"

Thanh Pháp thở gấp, giọng đầy ngượng ngùng và lúng túng. Nhưng ngay cả khi nói thế, cậu cũng không thể từ chối vòng tay của Đăng Dương. Cảm giác lạ lẫm nhưng cũng rất ấm áp khiến trái tim cậu đập nhanh hơn.

Đăng Dương không nói gì, chỉ ôm chặt Thanh Pháp hơn, như thể muốn cậu cảm nhận được sự chân thành trong những gì hắn vừa thổ lộ.

"Tao không thể đứng nhìn mày nữa, không thể tiếp tục im lặng được,"

Đăng Dương thì thầm, giọng hắn mềm đi nhưng vẫn đầy quyết tâm.

ẃ "Tao chỉ muốn mày biết rằng tao thích mày, và tao không muốn mất mày."

Thanh Pháp không thể nói gì thêm. Cậu cảm thấy trái tim mình rung lên, nhưng không biết phải làm gì với những cảm xúc đang nổi lên. Cậu chỉ đứng đó, để Đăng Dương ôm mình, cảm nhận sự gần gũi mà lần đầu tiên cậu có với hắn.

Cả hai đứng trong im lặng, nhưng trong lòng họ đều cảm nhận rõ ràng điều gì đó thay đổi.

Thanh Pháp đứng trong vòng tay của Đăng Dương, cảm giác cơ thể như bị đóng băng, nhưng trái tim lại đập loạn xạ. Cậu vẫn chưa thể tin vào những gì vừa xảy ra. Mọi thứ như một giấc mơ mà cậu không dám tin là thật. Đăng Dương, người mà cậu đã thích lâu rồi, vừa mới thổ lộ tình cảm, nói rằng hắn cũng thích cậu.

"Đừng đùa nữa," Thanh Pháp lắp bắp, giọng yếu ớt, cố gắng đẩy Đăng Dương ra nhưng vẫn không thành công. Cậu không thể hiểu nổi tại sao bây giờ lại là lúc này, tại sao Đăng Dương lại đột ngột nói ra những điều cậu đã mơ ước.

Đăng Dương giữ cậu lại, vòng tay siết chặt hơn, như muốn truyền tải tất cả những cảm xúc đã chôn giấu bấy lâu nay.

"Tao không đùa đâu, Pháp. Tao thích mày. Thật sự thích mày."

Hắn thở dài, như một hơi thở dài của sự giải thoát sau thời gian dài giấu kín trong lòng.

"Tao không muốn mày nghĩ là tao đùa hay mày tưởng tượng ra đâu."

Thanh Pháp cảm thấy trái tim mình như ngừng đập, một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng. Cậu muốn nói điều gì đó, nhưng không thể thốt ra lời. Mọi suy nghĩ trong đầu bỗng chốc lộn xộn, không biết phải làm gì với những cảm xúc đang cuộn trào trong mình. Cậu đã thích Đăng Dương lâu rồi, nhưng chưa bao giờ cậu dám tin rằng hắn lại thích cậu. Và giờ, khi nghe những lời này, cậu chỉ muốn tin rằng tất cả là thật, dù cảm giác như nó quá xa vời.

"Thật sự sao?" Cậu hỏi, đôi mắt mở to, vẫn không dám tin vào những gì mình vừa nghe.

Đăng Dương gật đầu, nhìn cậu với ánh mắt kiên định.

"Thật sự. Và tao không muốn mất mày."

Thanh Pháp không thể nói gì thêm, chỉ im lặng đứng trong vòng tay Đăng Dương, cảm nhận sự ấm áp, sự chân thành mà hắn mang lại. Mọi cảm giác lạ lẫm, ngại ngùng dường như tan biến hết trong khoảnh khắc đó. Cậu chỉ biết, dù có hoang mang, dù có bối rối đến thế nào, trái tim cậu đã nhận ra sự thật. Cậu cũng thích Đăng Dương, và cảm giác đó càng rõ ràng hơn bao giờ hết.

Đăng Dương nhẹ nhàng hôn lên môi Thanh Pháp, một nụ hôn không vội vã, không ồn ào, nhưng lại đầy cảm xúc, như thể muốn truyền tải hết tất cả những gì hắn đã giấu kín trong lòng suốt thời gian qua. Môi hắn chạm vào môi Thanh Pháp, rồi dừng lại trong giây lát, như để cảm nhận từng nhịp đập của trái tim. Thanh Pháp vẫn đứng yên, đôi mắt hơi mở lớn vì bất ngờ, cả người cứng đờ như không biết phải làm gì. Đăng Dương cảm nhận được sự căng thẳng trong cơ thể cậu, nhưng hắn không buông tay, không rời khỏi cậu.

Hắn từ từ ngẩng lên, đôi mắt sáng lấp lánh, nhìn thẳng vào mắt Thanh Pháp. Trái tim Đăng Dương đập loạn nhịp, dù đã làm như thế này, hắn vẫn không thể không lo lắng. Cảm giác lo âu, sợ hãi trong lòng hắn là điều khó tránh khỏi. Hắn hơi khẽ mỉm cười, giọng nói trầm thấp, nhưng đầy kiên định vang lên trong không gian tĩnh lặng của thư viện:

"Em có thích tao không?"

Lời nói ấy không phải là một câu hỏi dễ dàng, mà là tất cả những gì Đăng Dương muốn bày tỏ, một câu hỏi của trái tim hắn, một câu hỏi đã tích tụ rất lâu. Hắn chờ đợi câu trả lời, dù là tích cực hay tiêu cực, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Tuy nhiên, hắn cảm nhận được rằng, dù câu trả lời có là gì, hắn sẽ không hối hận. Hắn muốn biết thật sự Thanh Pháp nghĩ gì, muốn biết liệu tình cảm của hắn có được đáp lại hay không.

Đăng Dương, thấy cậu không trả lời ngay, lại một lần nữa lên tiếng, lần này giọng hắn nhẹ nhàng hơn, như muốn phá vỡ sự căng thẳng, khiến không khí trở nên thoải mái hơn.

"Nếu em không trả lời thì tao sẽ nghĩ là em thích tao rồi đấy,"

hắn nói, giọng vẫn ấm áp, nhưng lần này có một chút nghịch ngợm, tựa như một sự khiêu khích.

Thanh Pháp nhìn vào mắt hắn, đôi mắt đỏ lên vì ngượng ngùng, rồi lắc đầu nhẹ, như thể muốn phủ nhận điều gì đó, nhưng miệng cậu lại không thể nói ra lời nào. Hắn, nhìn thấy vẻ mặt của cậu, như đã hiểu được một phần nào đó, rồi bất ngờ, hắn ôm cậu chặt hơn, vòng tay siết lại một chút.

Thanh Pháp cảm nhận được cái ôm ấy, cảm nhận được sự chân thành, sự kiên nhẫn trong từng hành động của Đăng Dương. Cậu thở dài, rốt cuộc không thể giữ mãi cái vẻ mặt lạnh lùng và kiên cường như trước nữa. Cậu nhẹ nhàng đặt tay lên vai Đăng Dương, và cuối cùng, trong lòng không còn nỗi sợ hãi, cậu nhẹ nhàng nói,

"Tao... thích mày."

Đăng Dương nghe được câu trả lời của Thanh Pháp, trái tim hắn như muốn vỡ tung ra vì vui sướng. Cả cơ thể hắn không thể đứng yên, như thể muốn bùng nổ ngay lập tức. Hắn hét toáng lên, không thể kiềm chế được cảm xúc, rồi lập tức lao tới, bóp nhẹ mặt Thanh Pháp, như để xác nhận lại lời nói ấy, đôi mắt sáng lấp lánh sự hạnh phúc không thể diễn tả hết.

"Thật sao?! Tao... tao không thể tin được!"

Đăng Dương mừng rỡ, gương mặt hắn đầy sự phấn khích, rồi hắn hôn lên trán Thanh Pháp, hôn nhẹ lên má cậu, không dừng lại, hôn liên tục như muốn bày tỏ hết tất cả tình cảm bấy lâu nay chất chứa trong lòng.

Thanh Pháp không biết phải làm sao, bị Đăng Dương hôn liên tục khiến cậu đỏ mặt, không thể thoát ra. Cậu chỉ đứng im, cảm nhận hơi ấm từ đôi môi hắn, từ bàn tay đang siết chặt mặt mình, và một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng, như một ngọn lửa nhỏ bùng cháy.

"Đừng... đừng làm thế,"

Thanh Pháp khẽ nói, nhưng giọng cậu đầy yếu ớt, không có chút kiên quyết nào. Cậu muốn đẩy Đăng Dương ra, nhưng lại không nỡ, vì trong lòng cậu cũng đang cảm thấy một sự hạnh phúc ngập tràn, một cảm giác mà cậu chưa bao giờ trải qua trước đây.

Đăng Dương không nghe, chỉ càng hôn mạnh mẽ hơn, cứ như thể muốn chiếm trọn tất cả tình cảm của Thanh Pháp, không để một giây phút nào trôi qua mà không có cảm giác ấy.

"Cuối cùng thì mày cũng thích tao rồi," Đăng Dương thì thầm, đôi mắt hắn long lanh như sao, không thể giấu nổi sự vui mừng.

"Tao hạnh phúc lắm, thật đấy!"

Thanh Pháp chỉ biết im lặng, cảm nhận hơi thở của Đăng Dương phả vào mặt mình, cảm nhận sự ấm áp từ cái ôm chặt ấy. Dù có hơi xấu hổ, nhưng trong lòng cậu cũng cảm thấy rất ấm áp, rất an yên, như thể mọi thứ đều đúng đắn, như thể tình yêu này là điều không thể thiếu trong cuộc đời cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro