Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 40: mở đầu tốt lành


warning: hơi dài! nhưng mà đừng bỏ ngang vì sẽ hong hiểu tình tiết truyện nhée mọi người.

(๑ > ᴗ < ๑)°ᡣ𐭩 . ° . !!

Giáo viên nhìn thấy Thành An và Tuấn Tài vẫn đang đứng ở hành lang, liền lên tiếng:

"Tuấn Tài, Thành An, vào lớp đi! Các em không cần phải đứng phạt nữa."

Tuấn Tài và Thành An bước vào lớp sau khi bị giáo viên phạt đứng ngoài hành lang. Thành An ngồi xuống bàn và bắt đầu trò chuyện với Đức Duy, Thanh Pháp, còn Tuấn Tài thì hơi dỗi Thành An vì sự cố sáng nay.

Giáo viên đứng trên bục giảng, nhìn quanh lớp học một lượt rồi mỉm cười thông báo:

"Tuần sau, trường chúng ta sẽ tổ chức một chuyến đi dã ngoại kéo dài hai ngày một đêm. Các em sẽ được nghỉ học và tham gia vào những hoạt động ngoài trời thú vị."

Câu nói của cô vừa dứt, cả lớp lập tức xôn xao, tiếng cười vui vẻ vang lên khắp nơi. Mọi người bắt đầu bàn tán về chuyến đi, ai cũng háo hức và mong chờ. Chuyến đi dài hai ngày một đêm, có vẻ như sẽ mang đến cho các bạn một trải nghiệm mới lạ và thú vị.

Tuấn Tài nhảy lên khỏi ghế, mặt đầy hào hứng:

"Hai ngày một đêm luôn á? Đỉnh thật! Chắc chắn sẽ vui lắm đây!"

Thành An cười, nhìn quanh lớp học rồi nói:

"Đi dã ngoại thế này thì khỏi phải lo bài vở. Nghỉ ngơi thoải mái rồi."

Minh Hiếu, ngồi cạnh, cũng không kìm nổi sự phấn khích:

"Mày nói đúng! Đây là cơ hội tuyệt vời để tụi mình xả stress và vui chơi một chút."

Ngay cả Đăng Dương và Thanh Pháp, mặc dù vẫn còn ngượng ngùng với những chuyện tối qua, cũng cảm thấy một chút vui vẻ trước thông báo này. Đăng Dương thì thầm với Minh Hiếu:

"Đi hai ngày, chắc chắn sẽ có nhiều thời gian để trò chuyện."

Thanh Pháp ngồi im lặng, nở một nụ cười nhẹ, nhưng trong lòng cũng cảm thấy một chút hồi hộp. Cậu tự hỏi liệu chuyến đi này có thể giúp mối quan hệ của mình với Đăng Dương tiến triển hơn không. Những suy nghĩ ấy cứ luẩn quẩn trong đầu, nhưng không thể phủ nhận được sự mong chờ trước chuyến đi sắp tới.

Tiếng chuông giải lao vang lên, báo hiệu một khoảng thời gian ngắn để cả lớp có thể thư giãn. Mọi người đều đứng dậy, nhanh chóng rủ nhau đi ăn vì ai cũng cảm thấy đói bụng sau một buổi sáng dài. Đặng Thành An kéo tay Hoàng Đức Duy, cười đùa, còn Minh Hiếu và Quang Anh thì đùa giỡn theo kiểu của mình.

Tuy nhiên, giữa đám đông đó, một người vẫn ngồi lại, không vội vã đi theo. Đó là Nguyễn Thanh Pháp. Cậu ngồi yên lặng, không tham gia vào cuộc vui của mọi người, mà thay vào đó, cậu mang theo chiếc balo nhỏ và bước về phía thư viện. Cậu đã quyết định sẽ tìm một cuốn sách để đọc, một cách để tách biệt khỏi không khí ồn ào của lớp, và có lẽ là một cách để tránh né những suy nghĩ mông lung trong đầu.

Trần Đăng Dương đứng từ xa nhìn theo bóng dáng của Thanh Pháp, không khỏi có chút lo lắng. Cậu biết rằng Thanh Pháp vẫn còn cảm thấy ngại ngùng sau những chuyện tối qua, và cậu cũng hiểu rằng việc thanh tĩnh một chút trong thư viện có thể giúp cậu thư giãn.

Khi mọi người đã ra ngoài hết, Đăng Dương quyết định đứng lại một chút, rồi cũng đi về phía thư viện, không muốn bỏ lỡ cơ hội gặp Thanh Pháp dù chỉ là một chút. Cậu muốn hỏi thăm xem Thanh Pháp có cần gì không, hay chỉ đơn giản là muốn gần cậu một chút, để không khí giữa hai người trở lại bình thường.

Thanh Pháp đã vào thư viện, ngồi xuống chiếc bàn gần cửa sổ, chăm chú lật giở từng trang sách. Cậu không nhận ra Đăng Dương đã đứng ở cửa thư viện, mắt dõi theo mình.

Một khoảng lặng dài, nhưng có lẽ không ai trong hai người muốn phá vỡ, dù biết rằng họ cần phải đối mặt với nhau sớm hay muộn.

Đăng Dương bước vào thư viện, mắt lướt qua những kệ sách cao ngất, nhưng ngay khi cậu tiến vào trong, một cảm giác lạ lùng khiến cậu dừng lại. Thanh Pháp đứng lên, tay vẫn giữ cuốn sách trong tay, rồi cả hai vô tình chạm mắt nhau. Cả không gian bỗng như ngừng lại. Không ai nói gì, chỉ có âm thanh của những trang sách nhẹ nhàng kêu rột roạt.

Thanh Pháp vội vàng cúi đầu, hai má đỏ bừng, không biết phải làm gì. Cậu không nghĩ rằng sẽ gặp Đăng Dương ở đây. Cảm giác xốn xang khi đối diện với người mà cậu vẫn đang cố tránh né khiến lòng cậu thêm phần rối bời. Cậu nhanh chóng quay người, chuẩn bị rời đi, nhưng lại bất ngờ dừng lại khi nghe giọng Đăng Dương.

"Chờ chút, mày không cần vội đi đâu," Đăng Dương lên tiếng, giọng hơi lúng túng. "Tao chỉ muốn... hỏi mày có cần giúp gì không?"

Thanh Pháp quay lại, ánh mắt tránh đi, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. Cậu không biết phải đối diện với Đăng Dương thế nào sau những gì đã xảy ra tối qua.

"Mày đừng lo, tao không cần đâu,"

Thanh Pháp đáp, cố gắng tỏ ra lạnh lùng, nhưng trong lòng lại chẳng hề bình tĩnh chút nào.

Đăng Dương chỉ đứng đó, trong một giây phút im lặng dài, như thể đang đấu tranh với chính mình. Cuối cùng, cậu quyết định bước lại gần, ánh mắt không rời khỏi Thanh Pháp.

"Tao biết là mày ngại... nhưng đừng để nó làm mày khó xử," Đăng Dương nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy sự chân thành.

Thanh Pháp nhìn cậu, rồi khẽ thở dài. Cậu không biết sao lại có cảm giác ấy, cảm giác muốn trả lời nhưng lại sợ làm mọi thứ trở nên lúng túng hơn.

"Thật ra... tao cũng không biết phải làm sao,"

Thanh Pháp nhẹ nhàng thừa nhận, mắt không nhìn thẳng vào Đăng Dương.

Đăng Dương đứng đó, vẫn giữ im lặng, nhưng lúc này, cậu không còn cảm thấy ngại ngùng nữa. Cậu biết rằng đây chính là thời điểm để cả hai có thể trò chuyện, để những cảm xúc đang đè nén được thổ lộ.

"Biết không, tao không đùa đâu,"

Đăng Dương khẽ nói, ánh mắt đầy sự chân thành.

"Tao thích mày... thật lòng."

Thanh Pháp đứng im, bàn tay siết chặt cuốn sách trong tay như để giữ vững bản thân. Những lời của Đăng Dương vang lên trong đầu cậu, nhưng chưa kịp tiêu hóa thì Đăng Dương đã tiếp tục:

"Thật ra... tao không thể dễ dàng quên mày,"

Đăng Dương nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Thanh Pháp, như thể không muốn bỏ lỡ giây phút quan trọng này.

"Mày có biết không, mỗi lần nhìn mày, tao không thể không cảm thấy một điều gì đó rất đặc biệt. Không chỉ là cái cách mày luôn bất chấp mọi thứ, mà còn là cách mày làm mọi chuyện trở nên... khác biệt. Tao không muốn cứ mãi đứng nhìn mày từ xa như thế."

Thanh Pháp cảm thấy trái tim mình đập mạnh. Cậu không biết phải làm gì, những lời Đăng Dương nói như thể chạm vào những nỗi lo sâu thẳm trong lòng cậu. Mỗi từ cậu ấy thốt ra đều khiến cậu cảm thấy lạ lùng, khó hiểu. Nhưng có một điều rõ ràng: cậu không thể phủ nhận được rằng mình cũng có chút rung động.

Đăng Dương thở dài, bước lại gần thêm một bước.

"Tao không biết từ bao giờ tao đã... thích mày. Mỗi lần thấy mày cười, thấy mày cáu kỉnh, thấy mày có thể làm mọi thứ một mình mà không cần ai giúp đỡ, tao chỉ muốn là người duy nhất có thể ở bên mày. Mày có hiểu không?"

Đăng Dương nhẹ nhàng, giọng đầy sự chân thành, không hề có chút giả dối.

Thanh Pháp cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Đăng Dương. Cậu cảm thấy một cái gì đó rất lạ, như thể một phần trong mình muốn đáp lại những cảm xúc này, nhưng lại sợ hãi trước sự tổn thương mà có thể sẽ xảy ra.

Đăng Dương thấy Thanh Pháp im lặng, cảm thấy lo lắng.

"Tao chỉ không muốn để mất mày. Tao không muốn khi mày hiểu được tình cảm của tao, thì lại rời xa tao. Mày có thể không tin, nhưng tao thật sự không thể sống mà thiếu mày trong cuộc sống của mình. Mày có thể cho tao một cơ hội không?"

Thanh Pháp ngẩng đầu lên, đôi mắt cậu đã đẫm nước, nhưng không phải vì khóc, mà vì những cảm xúc hỗn độn đang dâng lên trong lòng. Cậu lặng lẽ nhìn vào Đăng Dương, và rồi, không thể nào giữ nổi khoảng cách giữa hai người.

"Tao... tao cũng không muốn mất mày,"
cậu nói, giọng nhẹ, nhưng đủ để Đăng Dương nghe thấy.

"Nhưng tao sợ... sợ những gì sẽ xảy ra sau đó. Sợ là mình sẽ không thể... đối mặt với nhau nếu mọi chuyện không như mong muốn."

Đăng Dương nhìn Thanh Pháp với ánh mắt tràn đầy hi vọng.

"Tao hiểu mà, nhưng ít nhất cho tao một cơ hội, được không? Một cơ hội để chứng minh rằng tình cảm của tao là thật."

Thanh Pháp vẫn lặng im, nhưng cảm giác bối rối trong lòng dần dần biến mất. Dù cậu không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ít nhất cậu cảm nhận được rằng với Đăng Dương, mọi thứ sẽ không phải là một trò chơi.

Đăng Dương và Thanh Pháp đứng đối diện nhau trong góc khuất của thư viện, không gian xung quanh im lặng đến lạ thường. Cảm giác ngột ngạt khiến tim của cả hai đập nhanh hơn, nhưng không ai trong họ có thể thốt ra lời. Đăng Dương không thể chịu đựng thêm nữa, hắn quyết định không chần chừ.

Đột ngột, Đăng Dương bước đến gần Thanh Pháp, kéo cậu về phía góc khuất vắng người. Thanh Pháp bị bất ngờ, không kịp phản ứng, đã bị đẩy vào tường. Cả hai người đều đứng gần nhau đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, không khí trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.

Thanh Pháp cúi đầu, ánh mắt đầy sự hoang mang, cậu không biết phải nói gì.

"Mày làm gì vậy?" cậu lúng túng hỏi.

Đăng Dương không trả lời ngay lập tức. Hắn nhìn Thanh Pháp, đôi mắt đầy kiên định và chân thành.

"Tao thích mày. Tao thích mày từ lâu rồi,"

hắn nói, giọng điệu không chút do dự.

"Tao không thể tiếp tục giả vờ là không có gì xảy ra. Tao không muốn mày đi qua đời tao mà không biết gì cả."

Thanh Pháp ngước mắt nhìn hắn, vẻ mặt có chút ngạc nhiên, lúng túng. Cậu không biết phải phản ứng sao. Cậu cảm thấy có điều gì đó trong lòng mình thắt lại.

"Mày... mày đùa à?" cậu hỏi, giọng không kiềm chế được sự bối rối.

Đăng Dương nhếch môi cười, nhưng không phải là một nụ cười đùa giỡn.

"Tao không đùa," hắn nói, ánh mắt nghiêm túc.

"Mày không cần phải đáp lại ngay. Tao chỉ muốn mày biết Đăng Dương thật sự có tình cảm với mày"

Thanh Pháp lặng lẽ nhìn vào mắt Đăng Dương. Cảm giác ngại ngùng, bối rối, và cả sự thừa nhận dần dần hình thành trong lòng cậu, nhưng lại không biết phải làm gì để đáp lại.

"Tao không biết..." Thanh Pháp thì thầm, trái tim đập nhanh vì sự hoang mang.

Đăng Dương không làm gì thêm, chỉ đứng im, chờ đợi. Hắn biết rằng mình không thể ép buộc Thanh Pháp, nhưng hắn cũng không thể giấu giếm cảm xúc này lâu hơn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro