chương: 37
Thanh Pháp cảm thấy bụng réo lên vì đói, không thể chờ đợi thêm nữa. Cậu quyết định đi ăn một mình, chẳng muốn phiền đến ai. Quán phở gần ký túc xá là lựa chọn duy nhất trong đầu cậu lúc này. Mặc dù đây là một quán quen, nhưng hôm nay lại là Chủ nhật, và cậu không ngờ nó lại đông đến vậy. Đúng là trời có mắt, cậu phải chờ một lúc mới có được một bàn trống để ngồi.
Sau khi ngồi xuống, cậu cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Dù quán đông, nhưng không khí vẫn rất ấm cúng, với mùi thơm ngào ngạt của nước dùng phở đang sôi. Cậu thở dài, quyết định gọi một tô phở tái bò viên, không hành – cái món mà cậu luôn thích nhất. Cậu không phải lo về việc bị làm phiền hay phải nghe những câu chuyện không muốn nghe từ bạn bè. Chỉ có mình cậu, với tô phở nóng hổi trước mặt, cùng những suy nghĩ lộn xộn trong đầu.
Khi tô phở được mang đến, hương thơm của nó khiến Thanh Pháp không thể cưỡng lại được. Cậu bắt đầu ăn, miếng thịt bò tái mềm mềm hòa quyện với sợi phở dai ngon, còn nước dùng thì đậm đà, ấm nóng. Mỗi muỗng phở trôi qua, cậu cảm thấy dễ chịu hơn, như thể những mệt mỏi trong lòng cũng tan biến theo từng hớp nước dùng nóng hổi.
Tuy nhiên, trong lúc ăn, đôi lúc tâm trí của cậu lại quay lại những chuyện không đâu, về Đăng Dương. Cậu không hiểu tại sao, nhưng hình ảnh của anh lại cứ hiện lên trong đầu, khiến cậu phải dừng lại một chút, mỉm cười một mình. Cũng không hiểu vì sao, dẫu cho có bướng bỉnh, có khó gần thế nào, cậu vẫn không thể ngừng nghĩ về người đó.
Vừa khi Thanh Pháp nghĩ về Đăng Dương, người ấy lại xuất hiện trước mắt cậu. Đúng như một sự trùng hợp kỳ lạ, Đăng Dương cũng chọn quán phở này để ăn, và, như thể ông trời sắp đặt, anh cũng đang ăn một mình. Quán phở hôm nay đông khách hơn bình thường, và khi Đăng Dương bước vào, nhân viên không còn bàn trống, buộc phải dẫn anh đến ngồi ghép cùng Thanh Pháp.
Cả hai đều bất ngờ, không ai trong số họ nghĩ rằng sẽ gặp nhau ở đây. Đăng Dương mỉm cười, nhìn Thanh Pháp một cách ngại ngùng rồi ngồi xuống đối diện cậu.
"Không ngờ gặp Thanh Pháp ở đây,"
Đăng Dương lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía Thanh Pháp, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng thì lại không thể ngừng lo lắng về phản ứng của cậu.
Thanh Pháp nhìn Đăng Dương, khuôn mặt không biểu cảm lắm, nhưng trong lòng lại có một chút lạ lẫm. Cậu không ngờ anh lại đến quán này vào giờ này, và cũng không ngờ lại phải ngồi chung bàn với anh. Cậu hạ mắt xuống tô phở của mình, cố gắng không để lộ ra những suy nghĩ đang xáo trộn trong đầu.
" Bất ngờ đấy .. không ngờ lại gặp nhau"
Thanh Pháp trả lời, giọng có phần khô khan, nhưng mắt vẫn không rời tô phở. Cậu thậm chí không biết phải nói gì tiếp theo. Cảm giác kỳ lạ khi Đăng Dương ngồi đối diện khiến cậu không thoải mái lắm.
Đăng Dương nhìn Thanh Pháp một lúc, rồi cười nhẹ.
"Thật ngại quá, nhưng cũng vui vì ít nhất có người ngồi cùng."
Thanh Pháp không đáp lại, chỉ im lặng ăn phở. Tuy không nói ra, nhưng trong đầu cậu đang không ngừng xoay quanh một câu hỏi: "Tại sao lại là cậu ấy?"
Vừa khi Thanh Pháp nghĩ về Đăng Dương, người ấy lại xuất hiện trước mắt cậu. Đúng như một sự trùng hợp kỳ lạ, Đăng Dương cũng chọn quán phở này để ăn, và, như thể ông trời sắp đặt, anh cũng đang ăn một mình. Quán phở hôm nay đông khách hơn bình thường, và khi Đăng Dương bước vào, nhân viên không còn bàn trống, buộc phải dẫn anh đến ngồi ghép cùng Thanh Pháp.
Cả hai đều bất ngờ, không ai trong số họ nghĩ rằng sẽ gặp nhau ở đây. Đăng Dương mỉm cười, nhìn Thanh Pháp một cách ngại ngùng rồi ngồi xuống đối diện cậu.
" mày cũng ăn ở đây à?"
Đăng Dương lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía Thanh Pháp, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng thì lại không thể ngừng lo lắng về phản ứng của cậu.
Thanh Pháp nhìn Đăng Dương, khuôn mặt không biểu cảm lắm, nhưng trong lòng lại có một chút lạ lẫm. Cậu không ngờ anh lại đến quán này vào giờ này, và cũng không ngờ lại phải ngồi chung bàn với anh. Cậu hạ mắt xuống tô phở của mình, cố gắng không để lộ ra những suy nghĩ đang xáo trộn trong đầu.
"Ừm.. ăn ở đây vì ngon,"
Thanh Pháp trả lời, giọng có phần khô khan, nhưng mắt vẫn không rời tô phở. Cậu thậm chí không biết phải nói gì tiếp theo. Cảm giác kỳ lạ khi Đăng Dương ngồi đối diện khiến cậu không thoải mái lắm.
Đăng Dương nhìn Thanh Pháp một lúc, rồi cười nhẹ.
" Phải thừa nhận chỗ này bán phở ngon nhất thiệt "
Thanh Pháp không đáp lại, chỉ im lặng ăn phở. Tuy không nói ra, nhưng trong đầu cậu đang không ngừng xoay quanh một câu hỏi: " Có phải là do duyên trời không nhỉ?"
Thanh Pháp vô tình nuốt phải một miếng phở quá lớn, cậu cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, tức thì ho sù sụ, cố gắng hít thở nhưng không thể. Cảm giác ngạt thở khiến cậu cảm thấy hoảng loạn. Đăng Dương ngồi đối diện, nhìn thấy thế liền nhanh chóng đứng dậy, vội vã đập nhẹ vào lưng cậu.
“Mày ổn không?”
Đăng Dương lo lắng hỏi, ánh mắt đầy sự quan tâm.
Thanh Pháp ho thêm mấy tiếng nữa rồi vội vàng hít sâu, từ từ cảm giác nghẹn thở bắt đầu dịu xuống. Cậu vẫn ho khẽ một chút rồi thở mạnh, cuối cùng cũng nuốt được một hơi dài.
“Cảm ơn .. hụ hụ ”
Thanh Pháp nói, giọng hơi khàn, vẫn còn chưa hết hoảng hốt.
Đăng Dương ngồi xuống lại, hơi thở cũng gấp gáp hơn một chút, nhưng anh cố gắng trấn tĩnh.
“Cẩn thận một chút chứ, ăn nhanh vậy làm gì?”
Thanh Pháp chỉ lắc đầu, cảm thấy xấu hổ.
“Tại phở ngon quá,”
cậu nở nụ cười chua chát, nhưng không dám nhìn Đăng Dương lâu. Lúc này, tất cả sự căng thẳng giữa họ bỗng chốc tan biến trong chốc lát, thay vào đó là sự nhẹ nhõm.
Đăng Dương nhìn cậu một lúc rồi khẽ cười,
"Mày không sao là tốt rồi. Ăn từ từ thôi.”
Thanh Pháp lại gật đầu, rồi tiếp tục ăn một cách chậm rãi hơn, không nói gì thêm. Không khí giữa hai người lần này nhẹ nhàng hơn, mặc dù vẫn có một sự ngượng ngùng chưa thể xóa bỏ hoàn toàn.
Sau khi ăn xong, Thanh Pháp và Đăng Dương đứng dậy, ánh mắt họ vô tình gặp nhau, cả hai đều có chút ngượng ngùng. Không khí giữa họ trở nên căng thẳng, vì những gì đã xảy ra tối qua. Thanh Pháp cảm thấy hơi lúng túng, không biết phải nói gì, còn Đăng Dương cũng chẳng khá hơn, miệng lưỡi như bị mắc kẹt.
Thanh Pháp nhìn xuống đất, không dám nhìn thẳng vào Đăng Dương, còn Đăng Dương thì tránh ánh mắt của cậu, dù trong lòng đầy hỗn độn.
“Đi về ký túc xá thôi.”
Đăng Dương là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, giọng anh có chút ngập ngừng, cố gắng tỏ ra bình thản.
Thanh Pháp chỉ gật đầu, giọng có vẻ hơi khô khan:
“Mày về trước đi.”
Đăng Dương liếc nhìn cậu, thấy nét mặt của Thanh Pháp không khác gì hôm qua, vẫn bướng bỉnh và có chút cứng đầu, nhưng lại có gì đó khiến anh không thể dừng nghĩ về cậu.
“Không, tao với mày cùng đi chung về.”
Thanh Pháp im lặng, bước đi về phía ký túc xá. Đăng Dương cũng theo sau, cả hai cứ thế đi bên nhau mà không có lời nào thêm. Đoạn đường từ quán phở đến ký túc xá vốn không dài, nhưng lúc này nó như kéo dài vô tận trong sự im lặng đầy ngượng ngùng.
Một lúc sau, Đăng Dương lên tiếng, giọng hơi khẽ:
“Tối qua... mày nghĩ sao?”
Thanh Pháp nhìn anh, đôi mắt lấp lánh vẻ ngạc nhiên và cũng có chút khó chịu:
“Mày hỏi vậy là sao?”
Đăng Dương hơi bối rối, nhưng vẫn kiên quyết:
“Thì... tao chỉ muốn biết mày nghĩ sao về chuyện tối qua?”
Thanh Pháp cười khẩy một cái, giọng có chút giễu cợt:
“Tao nghĩ mày làm gì thì cũng đã làm rồi, giờ hỏi có ích gì?”
Đăng Dương ngẩn người, im lặng một lát rồi đáp, giọng nhỏ dần:
“Tao chỉ không muốn mọi thứ trở nên kỳ quặc giữa tụi mình.”
Thanh Pháp liếc anh, rồi nhanh chóng quay mặt đi:
“Mày nghĩ gì thì cũng mặc mày thôi, đừng có làm tao khó xử.”
Đăng Dương không dám nói thêm gì, chỉ lặng lẽ bước đi theo Thanh Pháp. Cả hai bước đi trong im lặng, nhưng trong lòng mỗi người lại có một cảm xúc rất khác, khó nói thành lời.
---
Cả hai đi gần tới ký túc xá, không khí giữa họ vẫn lặng im, bối rối vì những gì đã xảy ra tối qua. Đăng Dương bất ngờ quay sang Thanh Pháp, ánh mắt anh nghiêm túc, giọng nói trầm xuống.
"Mày nghĩ sao về một người bạn trai như tao?"
Thanh Pháp giật mình, câu hỏi làm cậu lúng túng. Cậu không ngờ Đăng Dương lại hỏi thẳng thắn như vậy, nhất là sau cái chuyện tối qua. Cả hai cứ đi im lặng một lúc lâu, rồi Thanh Pháp mới trả lời, giọng có chút khó chịu:
"Mày hỏi cái gì kỳ vậy? "
Đăng Dương có vẻ hơi ngập ngừng, nhưng vẫn kiên nhẫn nhìn Thanh Pháp.
"Mày cứ né tránh hoài vậy. Tối qua là gì thì cũng đã xảy ra rồi, giờ tao muốn mày trả lời thật lòng, mày nghĩ sao về tao?"
Thanh Pháp im lặng, cúi đầu xuống một chút rồi ngẩng lên nhìn Đăng Dương, ánh mắt có chút lạ lẫm.
"Mày hỏi vậy thì tao biết trả lời sao? Tối qua chỉ là... vì say rượu thôi mà. Mày đừng có nghĩ nhiều."
Đăng Dương có vẻ hơi thất vọng, nhưng vẫn không muốn buông xuôi.
"Tao không nghĩ là chỉ vì rượu đâu. Mày có cảm giác gì với tao không?"
Thanh Pháp lặng thinh một lúc, rồi quay đi, giọng có chút cộc cằn.
"Tao không biết, mày đừng có mà làm mọi chuyện phức tạp thêm."
Cả hai tiếp tục bước đi, mỗi người đều có những suy nghĩ riêng. Đăng Dương nhìn Thanh Pháp với một ánh mắt đầy khó hiểu, trong khi Thanh Pháp cảm thấy khó xử khi không thể giải thích cảm xúc của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro