chương 33
Minh Hiếu cười xua tay khi thấy ly rượu soju mà Thành An đưa tới. Anh lắc đầu từ chối và nói:
"Thôi thôi, cho tao xin. Tửu lượng tao yếu lắm, chỉ một chút là say bét nhè rồi, còn phải chạy xe về nữa. Mấy ông cứ thoải mái, tôi ngồi đây làm khán giả cổ vũ thôi."
Thành An nhìn Minh Hiếu với vẻ thất vọng, nhưng cũng tôn trọng quyết định của bạn. Anh cười lớn và nói:
"Thế thôi cũng được! Lần sau không được thoát đâu nhé!"
Minh Hiếu gật đầu cười nhẹ, rồi ngồi lùi lại, tránh để các cậu bạn ép uống thêm. Anh lặng lẽ ngồi quan sát mọi người vui vẻ nâng ly, còn mình chỉ cầm cốc nước lọc, thỉnh thoảng bật cười khi thấy các bạn bắt đầu hơi phấn khích vì rượu.
Sau khi đã uống gần 10 chai soju, không khí quanh bàn ăn trở nên sôi động hơn bao giờ hết. Ai nấy mặt mày đỏ ửng, nụ cười thì cứ kéo dài mãi, và tiếng cười nói rộn ràng không ngớt. Thành An cười lớn, tay lắc lư như thể đang tìm cách chống lại cơn say:
“Trời ơi, tui không ngờ mọi người uống khỏe dữ vậy! Nhưng… nhưng… hình như tui không đứng vững nổi nữa rồi!”
Đức Duy cũng cười ngặt nghẽo, tay bám chặt vào vai của Minh Hiếu – người duy nhất vẫn tỉnh táo. Quang Anh thì đang say mơ màng, mắt nhắm mắt mở, dựa vào vai Tuấn Tài mà ngồi cười một cách vô thức. Còn Thanh Pháp, dù mặt đỏ bừng, vẫn giữ chút tỉnh táo, ngồi im lặng nhìn mọi người mà không ngừng mỉm cười, rồi bất giác ánh mắt cậu chạm phải Đăng Dương.
Đăng Dương lúc này cũng không khá hơn là mấy, khuôn mặt anh đỏ ửng, đôi mắt lấp lánh như có điều muốn nói nhưng lại không nói ra. Nhìn thấy Thanh Pháp, anh bất giác cười nhẹ, khẽ đưa tay lên vẫy cậu:
“Ê... Thanh Pháp, lại đây… ngồi gần tao chút…”
Thanh Pháp nhìn anh, thoáng bối rối nhưng cũng đứng dậy tiến lại gần hơn, không muốn từ chối lời mời trong lúc anh đang say. Cậu ngồi xuống bên cạnh Đăng Dương, lòng không khỏi cảm thấy tim đập nhanh khi thấy ánh mắt ấm áp của anh. Cả hai ngồi đó, lặng lẽ nhìn nhau giữa những tiếng cười ồn ào của đám bạn, như thể chỉ còn mình họ trong khoảnh khắc này.
Quang Anh lúc này đã say đến mức không còn kiểm soát nổi bản thân, đứng bật dậy, loạng choạng cầm chai soju làm… micro, bắt đầu cất giọng hát một cách đầy phấn khích. Mọi người xung quanh, từ Thành An đến Minh Hiếu, đều không nhịn được cười khi nghe Quang Anh say sưa gào lên một bài hát trầm bổng nhưng lại hát lệch nhịp và lạc tông.
"Đời… là thế thôi… khi ta còn nhau, xin đừng… buông tay," Quang Anh cất giọng ồm ồm, lắc lư theo nhạc, khiến cả nhóm cười ngặt nghẽo. Đức Duy vỗ tay hò reo cổ vũ:
“Quang Anh, thêm một bài nữa đi! Tuyệt quá trời!”
Thành An ngồi cạnh, vừa ôm bụng cười, vừa đùa: “Trời đất ơi, Quang Anh mà đi thi hát thì ai cũng phải bịt tai hết cho xem!”
Minh Hiếu thì gục đầu xuống bàn, cười đến đỏ mặt, tay cố gắng giữ cho ly nước khỏi đổ. Còn Thanh Pháp, dù cố giữ bình tĩnh, cũng không thể nhịn nổi cười trước màn trình diễn tự tin của Quang Anh.
Đăng Dương ngồi bên cạnh, dù không hò hét nhưng cũng nở nụ cười, ánh mắt thoáng chút hạnh phúc khi nhìn thấy mọi người vui vẻ. Thoáng nhìn qua Thanh Pháp, anh thấy cậu cũng cười tươi hơn bao giờ hết, gương mặt sáng bừng đầy sức sống. Trong khoảnh khắc, mọi buồn phiền đều như tan biến, chỉ còn lại tiếng cười rộn rã của tình bạn.
Sau khi chai soju thứ 15 đã được mở nắp và uống cạn, không ai trong nhóm còn giữ được vẻ tỉnh táo. Quang Anh nằm úp mặt xuống bàn, thỉnh thoảng lẩm bẩm những câu vô nghĩa, tay vẫn ôm chai rượu như một bảo vật. Đức Duy thì gục đầu vào vai Thành An, mắt nhắm nghiền, thở đều đều. Thành An, sau khi đã “chuốc” thành công cả nhóm, cũng không tránh khỏi cảnh ngả nghiêng, một tay nắm chặt cốc, tay còn lại khua khoắng vô định.
Minh Hiếu, vốn đã từ chối uống thêm từ đầu, nhưng cuối cùng lại bị Thành An dụ dỗ mà không tài nào thoát nổi, uống liền hai ly. Bây giờ anh cũng không thể đứng vững, mắt mở lờ đờ, người lắc lư, miệng thốt lên vài câu lầm bầm như trách móc Thành An.
Thanh Pháp dù cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, cũng không chịu nổi lượng rượu đã uống. Đôi mắt mờ đi, cậu tựa người vào ghế, tay xoa trán như muốn xua đi cơn choáng váng, lòng thầm nghĩ có lẽ hôm nay mình đã quá liều lĩnh. Lúc này, một tiếng thở dài khẽ vang lên bên cạnh.
Đăng Dương, người duy nhất vẫn còn cố giữ tỉnh táo, nhìn cả đám bạn gục tại bàn mà bật cười nhẹ. Anh liếc qua Thanh Pháp, thấy cậu đang nhắm mắt dựa vào ghế với vẻ mệt mỏi, đột nhiên lòng thấy mềm mại hơn. Đăng Dương đưa tay lay nhẹ Thanh Pháp:
“Này, mày có sao không? Muốn về thì tao đưa về.”
Thanh Pháp hé mắt ra, giọng khàn khàn đáp lại: “Còn uống gì nữa… tao sắp không chịu nổi rồi…”
Đăng Dương mỉm cười, đứng dậy đỡ lấy cậu. “Được rồi, để tao đưa mày về phòng trước. Xem ra, hôm nay ai cũng xỉn cả rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro