Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 32

Thanh Pháp đang chăm chú vào bức tranh của mình thì tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, kéo cậu ra khỏi những suy nghĩ miên man. Cậu liếc mắt nhìn màn hình, là tin nhắn nhóm từ đám bạn. Trong đó có cả Đăng Dương, cùng với những cái tên quen thuộc như Thành An, Đức Duy, Tuấn Tài và Quang Anh.

"Ê tối nay tụi mình đi ăn thịt nướng nhé, ai đi thì báo lại, nhớ mang theo tinh thần chiến đấu!" – Thành An nhắn.

Thanh Pháp ngừng lại một lúc, ngón tay lướt qua tin nhắn nhưng không trả lời ngay. Mặc dù cậu đã quyết định giữ khoảng cách với Đăng Dương, nhưng không thể phủ nhận rằng việc đi chơi với bạn bè vẫn có sức hút với cậu. Cậu biết, nếu từ chối, có thể sẽ lại làm mọi người hỏi han, mà cậu không muốn điều đó.

Đăng Dương trong nhóm cũng không nhắn gì thêm, chỉ có một biểu tượng cảm xúc "👍" dưới tin nhắn của Thành An, như thể đã đồng ý tham gia.

Cậu đắn đo một lúc rồi nhắn lại:
"Ok tao sẽ đi."

Thanh Pháp đặt điện thoại xuống bàn và ngả người ra sau, nghĩ ngợi. Dù sao thì, đi ăn cũng chỉ là một bữa ăn, và có lẽ nó sẽ giúp cậu thoát khỏi những suy nghĩ đang giằng xé trong lòng. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, ít nhất là hôm nay.

Cậu đứng dậy, chuẩn bị thay đồ và lên đường gặp đám bạn. Lần này, Thanh Pháp không nghĩ quá nhiều về Đăng Dương nữa, chỉ đơn giản là muốn một buổi tối vui vẻ bên những người bạn thân thiết.

Khi Thanh Pháp đến quán thịt nướng, cậu không khỏi ngạc nhiên khi thấy không chỉ có đám bạn quen thuộc của mình như Tuấn Tài, Đức Duy, Thành An, Quang Anh mà còn có Bảo Khang và Minh Hiếu nữa. Cả bọn đang ngồi vây quanh một bàn lớn, đã gọi rất nhiều món ăn, mùi thịt nướng thơm phức trong không khí.

Cả đám nhìn thấy Thanh Pháp bước vào, lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

"Thấy mày lâu tới quá, tưởng mày bỏ tụi tao luôn chứ!" – Thành An vừa nháy mắt với Thanh Pháp, vừa vẫy tay ra hiệu cho cậu đến ngồi. "Ngồi đi, ăn cho đã!"

Thanh Pháp bước lại gần bàn, mắt lướt qua những gương mặt thân quen, và tất nhiên, cậu không thể không chú ý đến Đăng Dương đang ngồi đối diện với mình, anh ta cũng đang nhìn cậu, nhưng lần này không nói gì. Không khí hơi ngượng ngùng, nhưng tất cả dường như đều cố gắng giữ mọi chuyện nhẹ nhàng, không ai nhắc lại những gì đã xảy ra trước đó.

"Ngồi đi, không để mày đứng ngoài làm mát đâu!" – Quang Anh cười và kéo ghế ra cho Thanh Pháp ngồi. "Mày không ăn đâu, tao sẽ giành phần của mày đấy!"

Thanh Pháp chỉ cười nhẹ, ngồi xuống bên cạnh Bảo Khang. Cậu bắt đầu nhận ra bầu không khí hôm nay có chút khác lạ. Mọi người vẫn vui vẻ, rộn rã trò chuyện như bình thường, nhưng rõ ràng, có một sự im lặng nhỏ giữa cậu và Đăng Dương, như thể cả hai đang có một khoảng cách vô hình mà không ai dám phá vỡ.

Bảo Khang ngồi cạnh Thanh Pháp, cũng không bỏ lỡ cơ hội trêu đùa. "Đừng để mấy anh này giành hết phần ăn của mày nhé. Mày biết là tụi nó ăn nhiều lắm rồi mà!"

Thanh Pháp chỉ cười khẽ, chạm vào ly nước của mình rồi đưa mắt qua phía Đăng Dương. Anh ta lúc này đang gắp một miếng thịt, nhưng ánh mắt lại lơ đãng, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó. Thanh Pháp chẳng hiểu tại sao lại cảm thấy có chút kỳ lạ khi nhìn Đăng Dương như vậy.

Chắc chắn, mọi thứ không đơn giản như trước đây nữa. Nhưng có lẽ, hôm nay, cậu chỉ muốn tận hưởng một bữa ăn vui vẻ, cùng đám bạn như những ngày trước, không cần phải nghĩ quá nhiều.

Thành An ngồi gác chân lên ghế, nhìn mọi người xung quanh với vẻ mặt tinh nghịch. Anh vừa cười vừa nói:

"Ê, sao tụi mày cứ ăn không vậy? Không uống một chút rượu cho vui à? Tụi mày biết không, uống ít soju mà ngồi quậy một trận thì mới gọi là vui, đúng không?"

Cả bàn nhìn nhau, và ngay lập tức, ánh mắt của đám bạn đều sáng lên, chờ đợi câu trả lời của người khác. Quang Anh vừa cười vừa gật đầu:

"Ừ, đúng đó. Chơi mà không có rượu thì mất vui, đúng không? Cứ làm vài ly cho nó lên tinh thần!"

Bảo Khang cũng không kém, anh ta cười lớn rồi vỗ vai Thành An:

"Thôi được rồi, mày đã nói vậy thì chúng ta không thể từ chối được. Mấy cái này uống nhẹ thôi, đừng say nhé!"

Đức Duy vừa xoa tay vừa nói:

"Uống một chút thôi, đừng để thành ra đi ngủ luôn. Chúng ta vẫn còn mấy trò khác mà!"

Đăng Dương ngồi im lặng, nhưng ánh mắt của anh không rời khỏi Thanh Pháp. Dù đã ngồi yên một lúc, nhưng có vẻ như anh vẫn chưa thực sự thoải mái với không khí xung quanh. Tuy nhiên, cuối cùng anh cũng lên tiếng, gương mặt không thay đổi:

"Được rồi, uống một ít thôi. Nhưng nhớ là đừng quá đà."

Thành An vui mừng, anh vội vã gọi người phục vụ mang rượu soju ra. Một lúc sau, chai rượu được đặt lên bàn, và các ly nhỏ cũng được chuẩn bị sẵn.

"Vậy thì chúng ta phải uống một ly để khai tiệc thôi chứ!" Thành An cầm ly soju lên và nói, mắt lướt qua Thanh Pháp.

Thanh Pháp nhìn Thành An một lúc, rồi cuối cùng cũng nhún vai. Cậu cầm lấy ly soju, nhưng không nhấp ngay mà chỉ đưa lên miệng, giả vờ ngửi thử.

"Được rồi, để xem tụi mày làm cái trò gì nào." – Thanh Pháp nói, giọng pha chút hài hước, nhưng cũng có chút ngập ngừng.

Mọi người bắt đầu cười rộ lên, khí thế trở nên vui vẻ hơn bao giờ hết. Chỉ có Đăng Dương vẫn im lặng, ánh mắt của anh một lần nữa lại dõi theo Thanh Pháp, nhưng không ai biết trong lòng anh đang nghĩ gì.

|

ủng hộ đứa con tinh thần của tui nhé mọi người ơiii ><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro