Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 28

Thanh Pháp đứng dậy khỏi giường y tế, cảm giác đầu óc vẫn còn hơi choáng váng sau khi nghỉ ngơi. Cậu nhìn quanh, thấy mọi người đã đi hết, chỉ còn mình trong phòng y tế yên tĩnh. Tay cầm hộp sữa mà Đăng Dương đã mua cho, cái hộp nhỏ nhắn, nhãn hiệu sữa dâu còn mới mẻ như mới được lấy từ quầy. Cảm giác hơi ấm từ hộp sữa khiến cậu như được an ủi phần nào, nhưng trong lòng vẫn còn những câu hỏi chưa lời giải đáp.

Thanh Pháp không muốn bị tụt lại quá lâu, liền quay người bước ra ngoài, tay siết chặt chiếc hộp. Cậu bước chậm qua hành lang vắng lặng của trường, nơi không còn nhiều người qua lại, chỉ còn lại tiếng bước chân của cậu và tiếng chuông báo giờ học vang vọng từ đâu đó.

Khi đi qua khu vực thang bộ, Thanh Pháp không khỏi cảm thấy như có một cái gì đó nặng nề đè lên người. Từ lúc Đăng Dương vào phòng y tế, cậu đã không biết phải đối diện với hắn như thế nào. Sự chăm sóc của hắn, mặc dù nhỏ nhặt, lại khiến cậu khó chịu. Cậu không muốn tạo ra bất kỳ hiểu lầm nào, nhưng khi nghĩ đến những lời Đăng Dương nói, lại không thể nào hoàn toàn phủ nhận sự quan tâm ấy.

Thanh Pháp bước vào lớp, vẫn cầm chiếc hộp sữa trong tay. Mọi ánh mắt của bạn bè lập tức đổ dồn về cậu, họ có thể cảm nhận được điều gì đó khác thường. Thanh Pháp chỉ khẽ nhún vai, không muốn giải thích gì thêm. Cậu đi về chỗ ngồi của mình, thở dài một hơi, hy vọng là mọi thứ sẽ không quá phức tạp.

Nhưng ngay khi cậu ngồi xuống, ánh mắt vô tình lại gặp phải Đăng Dương, người đang ngồi ở bàn gần đó, gương mặt trông có vẻ lo lắng nhưng cố gắng giữ im lặng. Thanh Pháp không biết phải làm sao, chỉ đành lén lút liếc nhanh rồi tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, một phần nào đó muốn trốn tránh ánh mắt ấy.

Chiều hôm đó, sau khi lớp học kết thúc, Thanh Pháp quyết định mình phải đi khám cho chắc chắn về vết thương trên trán. Mặc dù đã được nghỉ ngơi trong phòng y tế, nhưng cơn đau vẫn âm ỉ, khiến cậu không thể tiếp tục lơ là. Cậu nhìn quanh lớp, rồi rủ Thành An và Đức Duy đi cùng, nhưng cả hai đều từ chối vì phải tham gia lớp học thêm. Cảm giác hơi cô đơn nhưng không thể chần chừ thêm nữa, Thanh Pháp đành đi một mình.

Cậu bước ra khỏi cổng trường, trong lòng có chút lo lắng nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Thế nhưng, khi đi đến cổng, Thanh Pháp bất ngờ gặp Quang Anh, người bạn thân của Đăng Dương. Quang Anh đang trên đường ra ngoài, tay xách một chiếc balo khá to.

"Ê, đi đâu đấy?" Quang Anh thấy Thanh Pháp liền lên tiếng.

Thanh Pháp hơi ngập ngừng một chút, nhưng rồi cũng trả lời: "À, tao đi khám bệnh thôi, trán bị sưng."

Quang Anh nhìn cậu với vẻ lo lắng, rồi đưa tay lên sờ nhẹ chiếc balo như thể đang suy nghĩ điều gì đó. "Mày bị làm sao thế? Ai làm mày vậy?" Quang Anh hỏi, vẻ mặt không mấy vui.

Thanh Pháp lại có chút khó xử, nhưng vẫn trả lời: "Không sao đâu, chỉ là một cú ngã nhỏ thôi. Tao tự đi khám được mà."

"Thôi, để tao đi cùng mày. Có vẻ như mày cũng không được ổn lắm," Quang Anh nói, đôi mắt vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi vết thương trên trán của Thanh Pháp. "Đằng nào tao cũng không có việc gì, đi cùng mày cho chắc."

Thanh Pháp không phản đối nữa, thấy Quang Anh nói vậy, cảm thấy có chút an tâm. "Cảm ơn, vậy thì đi cùng nhau nhé."

Hai người bước ra ngoài, vừa đi vừa trò chuyện về chuyện học hành và những việc linh tinh khác. Tuy không phải là người hay thể hiện sự quan tâm như Đăng Dương, nhưng Quang Anh lại là người khá thẳng thắn và dễ gần, khiến Thanh Pháp cảm thấy đỡ căng thẳng hơn một chút. Cậu không biết rằng, ngay sau đó, có một người đang theo dõi từ xa, và ánh mắt ấy chẳng ai khác ngoài Đăng Dương.

Sau khi bác sĩ kiểm tra kỹ lưỡng vết thương trên trán, Thanh Pháp được yêu cầu bôi thuốc vào vết sưng để giúp giảm đau và sưng tấy. Bác sĩ dặn dò cậu vài điều, bảo rằng vết thương không nghiêm trọng nhưng cần phải chú ý tránh va chạm thêm.

Thanh Pháp bước ra khỏi phòng khám, tay cầm túi thuốc, đôi mắt hơi mệt mỏi nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi biết vết thương sẽ nhanh lành. Quang Anh đi theo sau, vẫn lặng lẽ quan sát cậu.

"Vậy là ổn rồi, mày cũng đừng lo quá," Quang Anh nói với giọng an ủi.

Thanh Pháp gật đầu, cười nhẹ. "Ừ, cảm ơn mày."

Khi hai người bước ra ngoài, không khí đêm trong lành và mát mẻ khiến Thanh Pháp cảm thấy dễ chịu hơn. Cậu nhìn vào túi thuốc trong tay, thầm nghĩ mình phải bôi thuốc theo đúng chỉ dẫn để nhanh khỏi. Nhưng trong đầu cậu vẫn không ngừng quay cuồng những suy nghĩ về vết thương đó — vết thương do chính Đăng Dương gây ra.

Lòng cậu bỗng dưng cảm thấy rối bời. Cậu không hề trách anh, nhưng cái cách mà Đăng Dương quan tâm đến cậu gần đây khiến trái tim cậu có chút loạn nhịp. Cậu biết mình nên làm gì để giải quyết sự mập mờ đó, nhưng lại không muốn đối diện với những câu hỏi khó khăn từ chính bản thân mình.

Khi hai người sắp đến gần khu ký túc xá, Quang Anh quay sang nhìn Thanh Pháp. "Mày có muốn đi đâu không? Mình ra ngoài ăn gì đó đi, cho khuây khỏa."

Thanh Pháp lắc đầu, giọng khẽ. "Không, mày về đi. Mình muốn một mình một chút."

Quang Anh khẽ nhún vai, rồi gật đầu. "Ừ, vậy mày nhớ tự chăm sóc mình nha."

Thanh Pháp nhìn theo bóng lưng của Quang Anh một lúc, rồi quay lại nhìn về phía ký túc xá. Cậu bước đi chậm rãi, lòng trĩu nặng với những suy nghĩ không thôi về Đăng Dương và những gì đã xảy ra trong ngày hôm nay.

Vừa về đến phòng, Thanh Pháp vội vàng vào phòng tắm, lấy khăn lau mặt rồi mở túi thuốc. Cậu bắt đầu bôi thuốc lên vết sưng trên trán, cảm thấy lạnh và nhẹ nhõm đôi chút. Nhưng khi nhìn vào gương, trong lòng cậu lại dấy lên cảm giác lạ lùng. Vết thương nhỏ đó khiến cậu nhớ lại những khoảnh khắc với Đăng Dương, càng làm cho cậu cảm thấy khó xử hơn bao giờ hết.

Thanh Pháp thở dài, lắc đầu tự nhủ với bản thân phải mạnh mẽ hơn. Cậu không thể mãi tiếp tục sống trong sự mơ hồ này.

Đăng Dương đã về ký túc xá từ lâu, nhưng tâm trí anh vẫn không thôi lơ đãng. Cảnh tượng Thanh Pháp và Quang Anh đi cùng nhau trong chiều tối hôm nay cứ hiện lên trong đầu anh, khiến trái tim anh bối rối và chùng xuống. Anh đã muốn chạy đến, muốn hỏi Thanh Pháp về vết thương trên trán, muốn làm một điều gì đó để giúp cậu cảm thấy dễ chịu hơn. Nhưng hình ảnh của Thanh Pháp đi bên Quang Anh khiến anh không khỏi cảm thấy bất an, không hiểu sao lại có cảm giác như mình đang bị bỏ rơi.

Đăng Dương ngồi xuống giường, lấy điện thoại ra, lòng lại dâng lên một nỗi khao khát được nhắn tin cho Thanh Pháp. Anh không thể phủ nhận rằng từ khi cậu chuyển phòng ký túc xá, anh cảm thấy mọi thứ trở nên khác biệt. Cảm giác lo lắng và trống vắng trong lòng ngày càng lớn dần lên, nhưng anh lại không dám nhắn tin. Đột nhiên, anh chợt nhớ ra một điều, điều đó làm anh như bị tát một cái vào mặt.

Thanh Pháp đã chặn số của anh.

Anh tựa người ra sau, ánh mắt nhìn thẳng vào trần nhà, không nói gì. Cảm giác cô đơn bao trùm lấy anh. Anh không hiểu tại sao lại có cảm giác này, nhưng nó cứ lẩn quẩn trong tâm trí anh mỗi ngày. Trước đây, khi còn đi học cùng nhau, anh không bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình lại phải chịu cảm giác này — sự trống trải trong chính căn phòng của mình.

Phòng ký túc xá giờ chỉ còn lại một mình anh, ngập tràn sự im lặng. Những ngày trước, dù có mệt mỏi đến đâu, anh vẫn có Thanh Pháp ở gần để trò chuyện, để đùa giỡn. Nhưng giờ đây, mọi thứ dường như bị mất đi. Anh lấy tay day trán, thở dài một tiếng, cảm thấy không có gì là đúng cả. Anh đã làm gì sai? Tại sao Thanh Pháp lại muốn xa lánh anh đến như vậy?

Đăng Dương thở dài lần nữa, bỏ điện thoại xuống và bước ra khỏi giường. Anh không biết mình sẽ phải làm gì tiếp theo, nhưng rõ ràng, trong lòng anh đã có một khoảng trống mà không ai có thể lấp đầy, ít nhất là không phải bây giờ.

Thanh Pháp ngồi một mình trong góc phòng ký túc, ánh đèn vàng ấm áp từ chiếc bàn học chiếu lên những nét vẽ tinh xảo trên tờ giấy. Cậu đang chăm chú vẽ, tay lướt nhẹ trên mặt giấy, nhưng trong lòng vẫn lởn vởn một vài suy nghĩ. Vết thương trên trán đã bớt đau nhiều sau khi bôi thuốc, không còn sưng tấy như mấy hôm trước. Cảm giác khó chịu đã giảm đi phần nào, nhưng cậu vẫn không thể nào quên được cảnh tượng hôm ấy, khi cậu và Đăng Dương vô tình va vào nhau và cả hai đều ngã xuống sàn.

Thanh Pháp không hiểu vì sao, nhưng mỗi khi nghĩ đến Đăng Dương, cậu lại cảm thấy trong lòng mình có chút gì đó lạ lùng. Những hành động quan tâm của anh, dù có phần hơi đột ngột, nhưng cũng khiến trái tim cậu đập nhanh hơn. Cậu nhớ rõ cảm giác bàn tay Đăng Dương chạm vào trán mình, lúc đó là lúc cậu cảm thấy lo sợ nhất vì đau đớn, nhưng cũng có chút ấm áp khi anh ở gần.

Cậu đưa tay lên sờ nhẹ vết thương trên trán, thầm nghĩ, "Cũng may là không có gì nghiêm trọng." Nhưng đồng thời, cậu không thể hiểu nổi tại sao lại cảm thấy bối rối khi nghĩ đến anh. Dù gì thì, cậu vẫn không muốn gặp lại những rắc rối mà mối quan hệ này có thể mang lại, phải không?

Cậu tiếp tục vẽ, cố gắng không để những suy nghĩ lẩn quẩn đó làm mình xao lãng. Những nét vẽ bắt đầu hình thành, dù đầu óc không hoàn toàn tập trung vào công việc. Một chút ánh sáng từ chiếc đèn bàn chiếu lên bức tranh đang dần hoàn thiện, nhưng trong thâm tâm cậu, bóng dáng của Đăng Dương vẫn không ngừng ám ảnh. Cậu nhắm mắt lại một lát, rồi lại tiếp tục vẽ, không muốn để mình chìm vào những cảm xúc khó hiểu đó nữa.

Đăng Dương đứng trước cửa phòng ký túc, lòng cảm thấy bối rối và khó xử. Anh muốn gặp Thanh Pháp, nhưng lại không muốn làm phiền cậu đang tập trung vẽ tranh. Anh nhìn qua khe cửa, thấy bóng dáng Thanh Pháp đang ngồi chăm chú trước bàn học, nét vẽ của cậu đều đặn, tạo thành những đường nét mềm mại trên tờ giấy. Cảm giác muốn gặp gỡ, nhưng lại sợ làm cậu gián đoạn, khiến anh có chút ngập ngừng.

Một lúc sau, anh quyết định gõ nhẹ lên cửa, âm thanh khẽ vang lên trong không gian yên tĩnh của ký túc xá. Đăng Dương đứng im, trong lòng đan xen nhiều cảm xúc, không biết Thanh Pháp sẽ phản ứng thế nào. Anh nắm chặt tay, không dám động đậy, chỉ đứng đó chờ đợi.

Một khoảng thời gian dài trôi qua, nhưng vẫn không thấy có động tĩnh gì từ bên trong. Anh lại gõ nhẹ thêm một lần nữa, rồi lại ngẩn ngơ nhìn quanh. Những bước chân trong hành lang vắng lặng nghe như thể xa xăm. Anh tự hỏi liệu có phải mình đang lo lắng quá mức, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng lòng anh đang không yên.

Thanh Pháp đang ở trong đó, và Đăng Dương chỉ muốn gặp cậu, dù là một lần nữa, để có thể nói rõ những điều trong lòng.

Thanh Pháp mở cửa, thấy Đăng Dương đứng trước, tay cầm giỏ bánh ngọt, mồ hôi lấm tấm trên trán. Anh không nói gì, chỉ nhìn Đăng Dương một lúc rồi mới lên tiếng.

“Cái quái gì vậy?” Thanh Pháp hỏi, giọng hơi lạnh lùng nhưng không quá gay gắt.

Đăng Dương hơi ngập ngừng, tay cầm giỏ bánh ngọt vẫn siết chặt. Anh nhìn Thanh Pháp một lúc lâu rồi mới nói, giọng hơi có phần lúng túng.

“Là tao... mua bánh cho mày... vì tao... nhớ mày,” Đăng Dương đáp, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào mắt Thanh Pháp.

Thanh Pháp nhìn anh một lúc, im lặng, rồi nhướng mày. “Để làm gì?”

“Không làm gì hết. Chỉ là muốn... gặp mày thôi.” Đăng Dương thở dài rồi bước vào trong khi Thanh Pháp vẫn đứng ở cửa.

Thanh Pháp quay lại nhìn vào giỏ bánh ngọt rồi thở dài, không nói gì thêm, chỉ nói: “Vào đi, đừng đứng đó.”

Đăng Dương bước vào, vẫn cảm giác ngại ngùng nhưng cố gắng không để tâm. Anh đặt giỏ bánh lên bàn rồi nhìn Thanh Pháp. "Tao... xin lỗi về cái chuyện ở thư viện hôm đó. Cũng như chuyện... cái hôm trước."

Thanh Pháp liếc anh rồi lắc đầu, không nhìn lại. “Được rồi, bỏ qua đi. Mày chỉ cần cho tao bánh thôi.”

Đăng Dương không biết phải nói gì thêm, nhưng trong lòng thấy như được nhẹ nhõm một chút. Anh nhìn vào giỏ bánh rồi gật đầu. "Được, mày ăn đi."

Thanh Pháp lặng lẽ ngồi xuống, không nói gì thêm, chỉ cầm một chiếc bánh lên ăn. Cả hai người đều giữ im lặng, nhưng không khí trong phòng thoải mái hơn một chút, như thể những căng thẳng đã vơi bớt.

Đăng Dương nhìn Thanh Pháp, đôi mắt anh đầy lo lắng, dù cậu có vẻ đã bình tĩnh lại nhưng anh vẫn không thể bỏ qua cảm giác lo lắng.

"Ê, mày còn đau không?" Đăng Dương hỏi, giọng trầm xuống, ánh mắt không rời khỏi Thanh Pháp.

Thanh Pháp ngước lên nhìn Đăng Dương, rồi khẽ xoa xoa chỗ vết thương trên trán, một cử động không mấy tự nhiên nhưng cũng đủ để Đăng Dương nhận ra. Cậu thở dài, không nói gì ngay lập tức.

"Có đỡ hơn rồi," Thanh Pháp trả lời, không nhìn thẳng vào mắt Đăng Dương mà chỉ cắm cúi vào chiếc bánh ngọt trên tay. "Cũng chỉ là một vết thương thôi, đừng lo quá."

Đăng Dương im lặng một chút rồi mới lên tiếng, giọng vẫn hơi có chút băn khoăn. "Vậy mày nhớ bôi thuốc chưa? Đừng có để lâu, nếu không nó sẽ sưng lên lại đấy."

Thanh Pháp không nói gì, nhưng vẻ mặt cậu đã đỡ căng thẳng hơn khi thấy Đăng Dương lo lắng như vậy. Cậu chỉ gật đầu, không muốn tiếp tục cái chủ đề này nữa, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro