Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 27

Thanh Pháp bước vào lớp, cảm giác cơn đau trên trán vẫn âm ỉ, mỗi lần di chuyển hay cúi xuống là lại nhói lên. Cậu đã cố gắng giấu đi vết thương, che phủ bằng cách kéo mũ lên thấp hơn một chút và cúi mặt xuống. Tuy nhiên, không thể giấu nổi vết sưng lớn trên trán khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.

Khi vừa bước vào lớp, ánh mắt của cả lớp đều đổ dồn về phía cậu. Thành An và Hoàng Đức Duy không thể không chú ý đến vết thương trên trán Thanh Pháp.

"Ê, mày bị gì vậy? Sao lại có vết thương to thế?" Thành An liền hỏi, vừa nhìn thấy Thanh Pháp, giọng cậu không giấu được sự lo lắng.

Thanh Pháp chỉ lặng im, mặt vẫn cúi xuống, không muốn trả lời. Cậu biết mình không thể giấu nổi, nhưng cũng không muốn phải giải thích thêm gì.

Lúc này, Đăng Dương bất chợt bước vào lớp, đôi mắt anh nhanh chóng hướng về phía Thanh Pháp khi thấy cậu đứng ở cửa. Anh nhíu mày, bước nhanh tới gần cậu.

"Trán sao vậy?" Đăng Dương lên tiếng, giọng điệu không còn lạnh nhạt như trước, mà có chút lo lắng.

Thanh Pháp không muốn nói chuyện với anh, nhưng cảm giác đau nhói lại khiến cậu không thể im lặng mãi. Cậu cố gắng ngẩng đầu lên nhìn Đăng Dương, nhưng ánh mắt chỉ lướt qua một cách lạnh lùng.

"Không có gì, tự lo mà đi học đi," Thanh Pháp cố gắng nói, giọng có phần lạnh lùng và khó chịu.

Đăng Dương không chịu buông tay, anh tiến lại gần hơn, vẫn không rời mắt khỏi vết thương của Thanh Pháp.

"Chẳng lẽ mày không muốn biết ai đã làm cái này sao?" Đăng Dương giọng nghiêm túc, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng cho Thanh Pháp.

Thanh Pháp tức giận quay lại nhìn anh, bực bội vì sự quan tâm của Đăng Dương. "Đừng có làm bộ quan tâm, không phải chuyện của mày!" Cậu đáp, mắt nhìn xuống, cố gắng tránh đi ánh mắt của Đăng Dương.

Nhưng Đăng Dương không chịu bỏ cuộc, anh vẫn đứng đó, cứ như thể không có chuyện gì quan trọng hơn việc giải quyết vấn đề này.

Thanh Pháp ê ẩm ngồi xuống bàn, trán vẫn đau nhức, khiến cậu không thể tập trung vào bài giảng. Cậu cúi đầu, không muốn ai chú ý, nhưng lại không thể tránh khỏi sự quan tâm của Đăng Dương.

Đăng Dương đứng lặng lẽ bên cạnh, ánh mắt không rời khỏi Thanh Pháp. Anh cảm nhận được sự khó chịu của cậu, nhưng không biết làm gì để khiến cậu bớt giận.

"Thanh Pháp..." Đăng Dương gọi khẽ, giọng trầm và có chút ngập ngừng. "Mày có muốn đi bệnh viện không? Tao không thích nhìn mày như vậy."

Thanh Pháp quay mặt đi, không muốn đối diện với anh. Cậu chỉ khẽ lắc đầu, không thèm trả lời. Cảm giác đau đớn trên trán đã khiến cậu cảm thấy bực bội, và giờ lại còn phải đối diện với sự quan tâm của Đăng Dương nữa. Cậu không biết phải làm sao.

"Được rồi, mày muốn im lặng thì tao cũng không ép." Đăng Dương thở dài, cuối cùng đành lùi lại một bước. Anh biết không thể ép buộc Thanh Pháp phải mở lòng ngay lúc này.

Thanh Pháp chỉ im lặng, không nói gì thêm. Cậu biết Đăng Dương đang lo lắng, nhưng hiện tại, cậu chỉ muốn được yên tĩnh, không muốn phải giải thích hay đối diện với bất cứ điều gì.

Vì cơn đau trên trán quá mạnh, Thanh Pháp không thể ngồi yên. Cảm giác nhức nhối làm cậu không thể tập trung vào bài giảng, chỉ có thể mím môi chịu đựng. Cuối cùng, không thể chịu nổi nữa, cậu quyết định xin phép giáo viên.

“Cô ơi, em xin phép xuống phòng y tế một chút,” Thanh Pháp lên tiếng, giọng khẽ nhưng đầy mệt mỏi.

Giáo viên nhìn cậu với vẻ lo lắng, rồi gật đầu đồng ý. “Đi đi, đừng để bị thương lâu.”

Thanh Pháp đứng dậy, vội vã rời khỏi lớp học, mong rằng có thể được nghỉ ngơi và giảm bớt cơn đau. Nhưng khi bước ra khỏi lớp, cậu lại thấy Đăng Dương đứng ở cửa, như thể đã chờ đợi cậu.

"Mày đi đâu vậy?" Đăng Dương hỏi, ánh mắt không giấu được sự lo lắng.

Thanh Pháp không muốn tiếp tục cãi vã, chỉ lạnh lùng trả lời: "Xuống phòng y tế." Cậu không muốn để Đăng Dương làm phiền thêm nữa.

Đăng Dương định mở miệng, nhưng cuối cùng lại thôi. Anh chỉ lặng lẽ đi theo phía sau, không nói gì. Thanh Pháp bước nhanh, cảm giác cả cơ thể đều mệt mỏi, chỉ muốn nằm xuống và nghỉ ngơi.

Khi đến phòng y tế, Thanh Pháp ngồi xuống giường, nhắm mắt lại để giảm bớt cơn đau. Cậu không muốn Đăng Dương cứ lo lắng như vậy, nhưng không thể phủ nhận rằng sự quan tâm của anh khiến cậu cảm thấy ấm lòng, mặc dù cậu không muốn thừa nhận điều đó.

Đăng Dương đứng bên ngoài phòng y tế, không biết làm gì hơn ngoài việc chờ đợi. Anh cảm thấy có một khoảng cách lớn giữa mình và Thanh Pháp, và không biết làm thế nào để có thể làm cho cậu bớt giận.

Thanh Pháp nằm trên giường, đôi mắt nhắm lại trong cơn đau, cuối cùng không thể giữ được tỉnh táo, cậu thiếp đi trong một giấc ngủ ngắn. Cơn đau trên trán khiến cơ thể cậu mệt mỏi, và sự tĩnh lặng trong phòng y tế như một làn sóng nhẹ nhàng xoa dịu mọi thứ. Cậu không nhận ra, nhưng Đăng Dương đã đứng ở cửa từ lâu, quan sát cậu với ánh mắt đầy lo lắng.

Khi thấy Thanh Pháp đã ngủ, Đăng Dương không dám làm ồn, chỉ lặng lẽ bước vào phòng. Anh rón rén lại gần giường, để không làm cậu thức giấc. Bàn tay anh cầm một chiếc khăn ấm, chiếc khăn được nhúng trong nước ấm vừa đủ. Đăng Dương từ từ vén mái tóc của Thanh Pháp lên, nhẹ nhàng đặt chiếc khăn lên trán cậu.

Mặc dù Thanh Pháp vẫn đang ngủ, nhưng cậu có thể cảm nhận được hơi ấm từ chiếc khăn. Đăng Dương ngồi cạnh giường, lặng im nhìn cậu, cảm giác lo lắng và bất an vẫn vương vấn trong lòng. Anh không biết phải làm gì để sửa chữa mọi thứ, nhưng anh cũng biết rằng mình không thể cứ tiếp tục im lặng.

Anh thở dài, cố gắng kiềm chế sự bồn chồn trong lòng. Cảm giác này, khi gần Thanh Pháp mà không thể gần hơn, làm anh cảm thấy vô cùng bức bối.

"Mày đừng giận tao nữa, Thanh Pháp," Đăng Dương lầm bầm một mình, giọng nói trầm lắng. "Tao chỉ muốn giúp mày thôi."

Đăng Dương ngồi im lặng một lúc lâu, chiếc khăn vẫn giữ trên trán Thanh Pháp, cho đến khi cậu có thể cảm thấy bớt đau hơn. Sau đó, anh đứng dậy, bước ra khỏi phòng y tế, chỉ để lại một khoảng lặng, như thể cả không gian đang chờ đợi một điều gì đó sẽ thay đổi.

Thanh Pháp tỉnh giấc khi chuông reng vang lên, kéo cậu ra khỏi giấc ngủ. Cậu dụi mắt, cảm thấy đau nhói trên trán và ngồi dậy. Cảm giác vết thương vẫn còn làm cậu khó chịu. Nhưng khi đưa tay sờ lên trán, cậu nhận ra có chiếc khăn ấm đang được đặt lên đó, làm dịu đi cơn đau.

Ngay khi đó, cửa phòng y tế mở ra, và Đăng Dương bước vào. Cậu ta nhìn thấy Thanh Pháp đã tỉnh, trong tay là một hộp sữa dâu, ánh mắt của hắn có chút lúng túng và hối lỗi. Đăng Dương nhìn vào trán Thanh Pháp, rồi nhìn xuống chiếc khăn ấm.

"Mày tỉnh rồi à?" Đăng Dương lên tiếng, giọng có phần lo lắng nhưng cũng hơi e dè.

Thanh Pháp ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Đăng Dương mà chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu. Đăng Dương ngồi xuống bên cạnh giường, tay vẫn giữ chiếc hộp sữa dâu, sau đó đặt nó lên bàn.

"Mày đừng có tự làm mình khổ vậy chứ..." Đăng Dương nói, giọng hơi thấp, nhưng rất chân thành. Hắn cúi xuống, nhìn chằm chằm vào vết sưng trên trán Thanh Pháp, nhớ lại khoảnh khắc lúc ở thư viện – chính hắn đã va vào Thanh Pháp khiến cậu bị ngã và bị thương.

Thanh Pháp cảm thấy chút bực bội khi nhớ lại, cậu lại nhắm mắt một chút rồi nói với giọng khô khan: "Mày nghĩ sao hả? Tao đã nói là tao không sao mà, không cần lo đâu."

Đăng Dương lặng im, không nói gì thêm, chỉ cầm chiếc khăn và nhẹ nhàng thay một chiếc khác lên trán Thanh Pháp. "Thực sự xin lỗi. Là do tao vô ý... Tao không có ý làm mày đau."

Thanh Pháp hơi bất ngờ trước lời xin lỗi thẳng thắn của Đăng Dương. Cậu vẫn giữ im lặng, không trả lời, nhưng trong lòng có chút thay đổi. Dù vẫn còn giận, nhưng nhìn vẻ mặt của Đăng Dương, cậu không thể nào nổi giận lâu được.

Đăng Dương nhìn Thanh Pháp một lúc lâu rồi đưa chiếc hộp sữa dâu cho cậu. "Uống đi. Mày cũng cần chút sức khỏe."

Thanh Pháp cuối cùng nhận lấy, cảm thấy có chút khó xử nhưng cũng không thể phủ nhận sự quan tâm của Đăng Dương. Cậu cầm hộp sữa, uống một ngụm, không nói gì thêm. Cả hai im lặng ngồi cạnh nhau một lúc, chỉ có âm thanh của đèn ngủ nhẹ nhàng trong căn phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro