chương 25
Thanh Pháp đi bộ một mình qua con đường vắng, ánh đèn đường leo lét hắt lên những chiếc bóng dài trên mặt đất. Đã 8 giờ tối, và trường học bây giờ như một khu vực bị bỏ hoang. Cậu có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Mọi người đã về hết, chỉ còn lại cậu đi qua những dãy phòng học tối om và hành lang vắng lặng. Cảm giác cô đơn làm lòng cậu có chút lo sợ, nhưng cậu chỉ cố gắng làm như không có gì xảy ra.
Khi đến thư viện, Thanh Pháp ngập ngừng đứng trước cửa, nhìn vào bên trong. Đèn trong thư viện cũng không sáng quá, chỉ le lói đủ để thấy được mấy giá sách và những chiếc bàn trống trải. Cậu hơi rùng mình khi nghĩ đến cảnh ở đây vào ban đêm, khi mọi người đã đi về hết. Cậu chẳng hiểu sao bỗng nhiên lại cảm thấy sợ, dù trước giờ luôn tự nhận mình không phải là người nhút nhát.
Bước vào thư viện, Thanh Pháp càng cảm thấy không khí càng thêm vắng lặng. Cả không gian dường như bị bao trùm bởi sự im lặng quá mức. Cậu bước vào giữa phòng, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của mình vang vọng trong căn phòng rộng lớn. Đôi mắt cậu liếc nhìn những kệ sách cao ngất và bóng tối bao quanh, khiến cậu cảm thấy như có ai đó đang quan sát mình từ đâu đó. Thanh Pháp nhanh chóng đi đến dãy sách mình cần, nhưng sự tĩnh mịch này khiến cậu không khỏi cảm thấy lạnh gáy.
Thư viện không có ai ngoài cậu. Tất cả các bàn học đều trống không, và chỉ có những chiếc đèn mờ mờ từ trần nhà chiếu xuống. Cảm giác như mọi thứ xung quanh đều đang lặng im chờ đợi một điều gì đó. Thanh Pháp hít một hơi dài, cố gắng thuyết phục bản thân rằng không có gì phải lo lắng. Nhưng cậu không thể nào xua đi cái cảm giác kỳ lạ này. Những cái bóng đổ dài trên sàn nhà, những âm thanh nhỏ nhẹ dường như vang lên từ phía sau khiến cậu không thể không nhìn quanh.
Thỉnh thoảng, một cơn gió lạnh thổi qua cửa sổ, tạo ra những âm thanh như tiếng thì thầm. Thanh Pháp rùng mình, nhắm mắt lại một chút và cố gắng tự trấn tĩnh mình. Cậu tự nhủ: "Chỉ là do mình tưởng tượng thôi mà." Nhưng mỗi khi nhìn vào bóng tối phía cuối thư viện, một phần trong cậu lại lo sợ, như thể có cái gì đó ẩn nấp trong đó, đang theo dõi cậu.
Cảm giác bất an khiến Thanh Pháp không thể tập trung vào việc tìm sách. Cậu chỉ muốn hoàn thành công việc rồi rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Càng ở lâu, càng cảm thấy không thoải mái. Cậu lướt qua những kệ sách, lòng thầm nghĩ, "Lúc này mà có ai đó bước vào thì tốt biết mấy, ít nhất là có người nói chuyện."
Nhưng khi nhìn thấy những bóng tối lờ mờ trong căn phòng rộng lớn, Thanh Pháp chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức. Cậu vội vã tìm được cuốn sách mình cần, rồi nhanh chóng đi ra khỏi thư viện, lòng như trút được gánh nặng. Cảm giác lạnh lẽo vẫn đeo bám sau lưng cậu, nhưng cậu chỉ muốn quên đi sự im lặng kỳ lạ đó càng nhanh càng tốt.
Cậu cảm thấy hơi sợ, nhưng vì cần lấy sách ôn thi, không thể không vào. Khi đang đi về phía giá sách, bỗng có một bóng người lao tới từ phía trước.
Cả hai không kịp tránh, và chỉ nghe thấy một tiếng va chạm "bịch" lớn. Thanh Pháp cảm thấy cả người mình bị đè xuống đất, đau đến mức không thở nổi. Một cuốn sách từ trên kệ rơi xuống đúng đầu cậu, khiến cậu bị choáng váng.
"Đệt!" Cậu gắt lên vì đau đớn, không kịp phản ứng gì thêm.
Khi nhìn lên, cậu nhận ra người đè lên mình chính là Trần Đăng Dương. Thanh Pháp giật mình, tay đang bám lấy áo của Đăng Dương để không bị ngã thêm lần nữa, còn Đăng Dương thì đang ngồi đè lên cậu, hoàn toàn không hề hay biết.
"Mày làm cái gì thế hả?" Thanh Pháp khẽ thở dài, mắt hơi lườm Đăng Dương, trong lòng vừa tức giận vừa đau. "Mày không thấy tao đang ở đây à?"
Đăng Dương nhanh chóng đứng dậy, mặt anh đỏ bừng, và kéo Thanh Pháp dậy. "Mày sao rồi? Xin lỗi, tao không thấy mày," anh nói, vội vàng giúp cậu đứng lên. Tuy vậy, ánh mắt của Đăng Dương lấp lánh một chút lo lắng, nhưng vẫn có phần bối rối.
Thanh Pháp xoa xoa cái trán, nơi bị cuốn sách đập vào, cảm giác đau nhói vẫn còn. "Tao không sao," cậu đáp, nhưng không quên nhăn mặt vì đau. "Chỉ là mày phải nhìn đường chứ! Không phải cứ thế mà lao vào!"
Đăng Dương cười khẽ, cảm thấy có chút ngượng ngùng. "Xin lỗi, tao không thấy mày thật mà."
Thanh Pháp hất tay ra, vẫn không vui, dù không muốn làm căng thêm. "Mày mà tiếp tục như vậy thì không có ai cứu được mày đâu," cậu nói, giọng vẫn có chút bực bội.
Mối quan hệ giữa họ, dù chưa thực sự rõ ràng, vẫn có gì đó lạ lẫm và khó nói. Nhưng dù sao, Thanh Pháp vẫn không thể phủ nhận cảm giác có phần gượng gạo mỗi khi gặp Đăng Dương. Cậu không thể hiểu được cảm xúc của mình, nhưng lại không thể tránh được việc người ấy luôn hiện diện trong suy nghĩ của mình.
Thanh Pháp khẽ xoa trán, cảm giác đau đớn từ cuốn sách rơi xuống vẫn làm cậu nhức nhối. Cậu hơi cúi xuống, một tay vẫn day day vết đau trên trán, cố gắng giữ cho bản thân không làm to chuyện. Nhưng không thể phủ nhận, cơn đau đó thật sự khiến cậu khó chịu.
"Đau thật đấy..." Thanh Pháp lầm bầm, tự nhủ không được yếu đuối. Cậu chưa kịp làm gì thì đã nghe tiếng bước chân tiến lại gần.
Đăng Dương vẫn đứng đó, nhìn cậu với ánh mắt đầy lo lắng. "Xin lỗi thật đấy, tao không thấy mày." Anh giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại có phần hối lỗi, bước lại gần hơn.
Thanh Pháp không muốn thể hiện mình quá yếu đuối trước mặt Đăng Dương. Cậu đứng thẳng dậy, lắc đầu như thể muốn phủ nhận sự đau đớn. "Không sao đâu, mày đừng lo," Thanh Pháp nói, giọng hơi căng thẳng nhưng vẫn cố giữ vẻ lạnh lùng.
"Để tao giúp mày," Đăng Dương nói, vẫn muốn bày tỏ sự quan tâm. Nhưng Thanh Pháp chỉ lắc đầu lần nữa.
"Tao không cần mày giúp." Câu trả lời của Thanh Pháp vừa thẳng thắn vừa lạnh lùng. Cậu không muốn Đăng Dương vì cảm thấy có lỗi mà phải lo lắng cho mình.
Đăng Dương đứng lặng một lát, rồi lại có chút bối rối. Anh nhìn Thanh Pháp với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng không nói thêm gì nữa. Cuối cùng, anh chỉ khẽ gật đầu, để mặc Thanh Pháp rời đi.
Thanh Pháp bước ra khỏi thư viện, cảm giác đau trên trán vẫn âm ỉ. Dù vậy, trong lòng cậu lại có một cảm giác khó tả—không phải sự tức giận hay đau đớn, mà là một thứ gì đó mơ hồ, chưa thể gọi tên.
Đăng Dương nhìn Thanh Pháp bước ra khỏi thư viện, không thể ngồi yên. Anh đứng đó một lúc, như có chút lưỡng lự, rồi nhanh chóng chạy theo. Khi đuổi kịp Thanh Pháp, anh gọi lớn: "Này, Thanh Pháp!"
Thanh Pháp dừng lại, quay đầu nhìn Đăng Dương, đôi mắt vẫn lạnh lùng nhưng không che giấu được sự ngạc nhiên khi thấy anh đuổi theo. "Có chuyện gì?"
Đăng Dương thở hổn hển một chút vì vừa chạy, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. "Mày quên cuốn tài liệu này," anh nói, giơ cuốn sách lên trước mặt Thanh Pháp, "Tên mày trên đó mà."
Thanh Pháp nhìn vào cuốn sách, mắt nheo lại, có chút ngập ngừng. Cậu không muốn nhận, nhưng cuốn sách lại là của mình, mà Đăng Dương rõ ràng đã đuổi theo chỉ để trả lại.
"Tao không cần," Thanh Pháp đáp gọn, giọng lạnh lùng.
Nhưng Đăng Dương không chịu buông. Anh bước gần hơn, thừa dịp để bắt chuyện. "Mày không thể cứ tránh tao mãi được, đúng không?" Anh nói nhẹ nhàng, nhìn thẳng vào mắt Thanh Pháp.
Thanh Pháp hơi ngần ngừ, cảm giác như Đăng Dương đang cố gắng hiểu điều gì đó, nhưng cậu không muốn dễ dàng thừa nhận. "Tao không tránh mày," cậu trả lời nhanh, "Chỉ là có những chuyện tao không muốn nói."
Đăng Dương nhìn cậu, vẻ mặt có chút nghiêm túc. "Tao không phải là kẻ xấu, Thanh Pháp. Mày biết mà, đúng không?"
Thanh Pháp im lặng một lúc, nhìn Đăng Dương, rồi lắc đầu. "Mày không hiểu đâu," cậu nói, giọng có chút buồn bã, nhưng không quay lại. "Tao có những lý do riêng."
Đăng Dương cảm nhận được sự lạnh nhạt trong câu nói của Thanh Pháp. Anh lặng lẽ đưa cuốn sách về phía cậu lần nữa. "Thật sự... Tao chỉ muốn giúp thôi."
Thanh Pháp hít một hơi dài, cảm giác cơn giận trong lòng dần dịu xuống. Cậu nhìn cuốn sách trong tay Đăng Dương, rồi cuối cùng nhận lại. "Cảm ơn," Thanh Pháp nói một cách lạnh lùng, nhưng có lẽ là lời cảm ơn thật lòng từ cậu.
Đăng Dương mỉm cười nhẹ, như thể đã hiểu được phần nào trong lòng Thanh Pháp. "Mày biết rồi đấy, nếu cần gì, cứ nói với tao."
Thanh Pháp không nói gì thêm, chỉ gật đầu một cái rồi quay đi, nhưng trong lòng lại có một cảm giác kỳ lạ—một cảm giác mà cậu không thể giải thích nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro