chương 24
Chiều hôm ấy, Đặng Thành An và Hoàng Đức Duy đến tìm Nguyễn Thanh Pháp rủ cậu đi học nhóm. Họ chọn một góc yên tĩnh trong quán cà phê gần trường để chuẩn bị cho bài kiểm tra sắp tới. Thanh Pháp đến muộn hơn vài phút, mang theo bộ dạng lười biếng nhưng lại dễ thương như mọi khi.
Khi cả ba bắt đầu vào bài, Thành An và Đức Duy không giấu được ánh mắt tò mò nhìn Thanh Pháp. Cậu chốc chốc lại mất tập trung, mắt thỉnh thoảng đảo xung quanh, dường như đang tìm ai đó.
Cuối cùng, Thành An liếc qua Đức Duy, ngầm ra hiệu rằng đây là cơ hội tốt để hỏi chuyện. Đức Duy tủm tỉm cười rồi đánh tiếng trước.
"Nè Pháp, dạo này có vẻ tâm trạng mày hơi phập phồng, có gì khó chịu trong lòng hả?"
Thanh Pháp khựng lại, liếc nhìn cả hai rồi nói bừa: "Có gì đâu, tao vẫn bình thường mà."
Đức Duy nghiêng người về phía cậu, giọng trêu chọc: "Bình thường sao được? Thấy mày hôm nay cứ kiểu lơ đễnh, không tập trung gì cả. Hay là có chuyện gì với Đăng Dương mà giấu tụi tao hả?"
Thanh Pháp ngớ người, cố giữ bình tĩnh nhưng không thể che giấu được ánh mắt lóe lên một chút bất ngờ. "Giấu cái gì mà giấu, làm gì có chuyện gì với Đăng Dương!"
Thành An không để cậu thoát dễ dàng như vậy, nói bằng giọng châm chọc: "Ê, tao với Duy hỏi thật nè. Mày có phải thích Đăng Dương rồi không? Thấy bữa giờ, tự dưng lại chuyển phòng rồi suốt ngày tránh mặt người ta. Chỉ có kiểu thích thầm mới ngại đến vậy thôi!"
Lời của Thành An như một cú đấm thẳng vào lòng cậu. Thanh Pháp thoáng đỏ mặt, cười gượng gạo: "Mày đừng có đùa. Đăng Dương thì có gì để tao thích? Ảo tưởng rồi!"
"Thôi đừng có chối," Đức Duy bật cười, vỗ nhẹ vai Thanh Pháp. "Mày cứ như vậy là tụi tao biết hết rồi. Mày không thích mà lại cứ tìm cách tránh, rồi lúc nào cũng ngóng cổ ra tìm xem cậu ấy có ở đâu. Khỏi chối nữa!"
Thanh Pháp hậm hực lắc đầu, nhưng cảm giác trong lòng thì ngổn ngang. Cậu không muốn thừa nhận, cũng không muốn bị bạn bè nhìn thấu những cảm xúc lạ lẫm và lẫn lộn trong lòng mình. Nhưng sự thật là từ khi Đăng Dương bắt đầu trở nên xa cách, cậu không còn thấy bình yên như trước.
"Thật tình mà nói, mày đừng có trêu tao nữa," Thanh Pháp cuối cùng cũng lên tiếng, cố giữ giọng thật bình thản. "Tao với Đăng Dương không có gì hết. Bọn mày muốn nghĩ sao thì nghĩ."
Cả Thành An và Đức Duy chỉ nhìn nhau cười, biết rõ là Thanh Pháp đang ngại ngùng che giấu, nhưng cả hai cũng không đẩy vấn đề thêm nữa. Họ cùng nhau cười vui vẻ, cố gắng khiến bầu không khí nhẹ nhàng hơn, nhưng trong lòng ai cũng hiểu rõ, có lẽ giữa Thanh Pháp và Đăng Dương có điều gì đó đã vượt qua giới hạn của tình bạn thông thường.
Đang ngồi cùng nhóm bạn với vẻ bực dọc và xấu hổ khó tả, Nguyễn Thanh Pháp đột nhiên cảm thấy một bóng hình quen thuộc tiến lại gần. Cậu ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt đầy kiên quyết của Trần Đăng Dương.
Không để cậu có thời gian phản ứng, Đăng Dương nhẹ nhàng gật đầu chào Thành An và Đức Duy, sau đó quay sang Thanh Pháp, giọng nghiêm túc: “Pháp, anh cần nói chuyện với em. Ngay bây giờ.”
Không khí xung quanh như đóng băng lại trong giây lát. Thành An và Đức Duy nhanh chóng nhìn nhau, sau đó cả hai cố nén cười rồi đứng dậy, tinh ý nhường không gian riêng cho hai người.
Thanh Pháp thoáng lúng túng, nhưng vẫn giữ vẻ bướng bỉnh: “Có gì thì nói nhanh đi, không có gì đâu mà nói đâu.”
Đăng Dương kiên nhẫn kéo ghế ngồi xuống đối diện cậu, ánh mắt đầy kiên quyết: “Anh biết em đang giận vì mấy chuyện gần đây, đặc biệt là chuyện với cô gái kia. Nhưng có một số điều anh cần em nghe cho rõ.”
Cậu muốn phản bác, nhưng khi nhìn thấy nét mặt nghiêm túc của Đăng Dương, Pháp lại im lặng, chờ đợi.
“Cô gái đó là bạn thân của anh từ lâu rồi. Hôm đó cô ấy vừa chia tay và rất buồn nên anh chỉ ở bên an ủi. Nhưng em phải hiểu, giữa bọn anh không có gì hơn tình bạn. Anh cũng không hẹn hò với ai cả,” Đăng Dương giải thích, ánh mắt chân thành không rời khỏi Thanh Pháp.
Thanh Pháp khẽ cau mày, cảm giác tức giận và khó chịu trong lòng dần tan biến, thay vào đó là sự bối rối không biết phải phản ứng ra sao. Cậu nhìn xuống bàn, giọng nói nhỏ lại: “Thật không? Anh có chắc không?”
“Chắc chắn,” Đăng Dương khẳng định, giọng nói chắc nịch. “Tại sao em lại không tin anh chứ? Anh không muốn em cứ lảng tránh mãi như thế này.”
Nguyễn Thanh Pháp im lặng, lòng rối bời. Cậu đã tưởng rằng Đăng Dương đang bắt đầu quên cậu, rằng cậu chỉ là một người bạn bình thường, nhưng những lời giải thích này lại khiến cậu thấy khó chịu theo một kiểu khác – một kiểu mà cậu không muốn thừa nhận.
Trong khoảnh khắc đó, Đăng Dương nhẹ nhàng đưa tay ra, như muốn giữ chặt cậu lại, không để cậu trốn tránh thêm. “Pháp, đừng tránh anh nữa, có được không?”
Nguyễn Thanh Pháp giật mình tỉnh dậy, hốt hoảng ngó xung quanh. Đập vào mắt cậu là gương mặt đầy ngạc nhiên của Đặng Thành An và Hoàng Đức Duy, cả hai đều đang nhìn cậu chằm chằm, còn Duy thì vừa thò tay ra định chọc nhẹ vào vai cậu để đánh thức.
"Mày ngủ gục gì mà còn cười tủm tỉm vậy? Mơ thấy cái gì thế?" Hoàng Đức Duy nhướn mày, vẻ mặt trêu chọc.
Pháp bối rối, cảm giác mặt nóng ran lên khi nhớ lại giấc mơ vừa rồi. Trong giấc mơ, Trần Đăng Dương đã xưng “anh-em” với cậu một cách ngọt ngào đến kỳ lạ, như thể cả hai đã thân thiết từ lâu. Cậu nhanh chóng gạt phăng suy nghĩ đó ra khỏi đầu, cảm giác vừa bối rối vừa xấu hổ.
"Đâu có gì đâu... Tụi mày làm gì mà nhìn tao ghê vậy?" Pháp ậm ừ, cố tỏ ra bình thường nhưng không giấu được ánh mắt lảng tránh.
Thành An khoanh tay, cười híp mắt: "Mày mơ gì mà gương mặt đầy thẹn thùng, cười mỉm mỉm cả nửa tiếng vậy? Có khi nào lại là Đăng Dương không?"
Pháp nghe thế chỉ muốn đào lỗ chui xuống đất, mặt đỏ bừng, bối rối đến mức không biết phải đáp trả thế nào. "Bậy bạ! Tao mơ chuyện linh tinh thôi," cậu nói nhanh, rồi giả vờ lật sách, cố trấn tĩnh lại.
Nhưng dù cố thế nào, những lời ngọt ngào và sự quan tâm của Đăng Dương trong giấc mơ cứ hiện lên trong tâm trí cậu, khiến tim cậu đập rộn ràng. Thật khó để cậu tin nổi mình lại mơ về người mà cậu vừa muốn tránh mặt, lại còn mơ... tình cảm như vậy.
Sau một buổi học nhóm căng thẳng, cả ba, Đặng Thành An, Hoàng Đức Duy và Nguyễn Thanh Pháp, quyết định xả stress bằng một bữa mì cay. Cả nhóm kéo nhau ra khỏi phòng học, dọc theo con đường vắng bóng người lúc chiều muộn.
"Mày ăn bao nhiêu mức, Pháp?" Thành An hỏi, giọng đầy thách thức, còn Duy thì cười khúc khích như muốn đùa giỡn.
Nguyễn Thanh Pháp nhìn qua hai người bạn rồi nhún vai, vẻ mặt tỏ ra tự tin. "Tao ăn cay được, không sao đâu."
Duy bật cười. "Mày nói vậy mà ăn cay được sao? Hay mày lại kiểu ăn rồi quỳ xuống khóc?"
Pháp chỉ phớt lờ lời trêu chọc của Duy, quyết tâm không để bị lúng túng. Cả nhóm vào quán, và chỉ trong vài phút, một dĩa mì cay nghi ngút khói được đặt trước mặt mỗi người.
Nhưng khi nhìn vào bát mì của mình, Pháp bất chợt nhớ lại câu chuyện về Đăng Dương, hình ảnh của anh lại chợt lóe lên trong đầu. Cậu cố gắng xua tan suy nghĩ đó và bắt đầu húp một muỗng mì cay, cảm giác cay xè làm cậu tỉnh táo trở lại.
"Ôi trời! Mày ăn cay thật đấy," Thành An vừa nói vừa nhìn biểu cảm của Pháp khi cậu nhai từng miếng mì. "Mà mày có thấy hơi lạ không? Đăng Dương dạo này hay làm gì nhỉ?"
Pháp im lặng, không muốn nhắc đến Đăng Dương. "Không biết đâu, tao không quan tâm."
Duy nhìn Pháp với vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt sắc bén như muốn biết chuyện gì đang xảy ra. "Tao thấy mày kỳ lạ lắm, Pháp. Mày... có phải thích Đăng Dương không?"
Thanh Pháp gần như sặc nước mì, ho vài cái rồi dừng lại, không nói gì. Cậu cảm thấy câu hỏi này không thể trả lời nổi. Những cảm xúc rối bời trong lòng khiến cậu chỉ muốn chối bỏ mọi chuyện liên quan đến Đăng Dương, dù trái tim cậu vẫn không thể quên được anh.
"Không có gì đâu!" Pháp cố gắng gượng cười, tránh xa cái cảm giác bối rối đang lớn dần trong ngực. "Tao chỉ là ăn mì thôi."
Thành An và Duy nhìn nhau, không nói gì thêm. Nhưng có vẻ họ đều nhận ra rằng trong lòng Pháp có điều gì đó chưa nói ra. Cả nhóm tiếp tục ăn, nhưng bầu không khí trở nên im lặng, mỗi người chìm trong suy nghĩ của riêng mình.
Khi Thanh Pháp tiếp tục ăn mì cay, cậu cảm thấy lưỡi mình như bị thiêu đốt. Mỗi muỗng mì đưa vào miệng càng làm cho cậu cay hơn, đến mức mắt bắt đầu rưng rưng. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Thành An và Đức Duy, nhưng cơn cay nóng khiến cậu phải nuốt nước bọt liên tục.
"Chết tiệt, cay muốn xé lưỡi!" Thanh Pháp thì thào trong lòng, nhưng vẫn cố gắng không phát ra tiếng, chỉ nhắm mắt một lúc để lấy lại sức.
Thành An ngồi đối diện, vừa ăn vừa quan sát Pháp. Nhìn vẻ mặt của cậu bạn, Thành An không khỏi bật cười. "Mày mà ăn cay được sao, nhìn mặt mày như muốn khóc vậy."
Duy thì không nhịn được cười, giọng đầy vẻ trêu chọc. "Pháp ơi, mày nói mày ăn cay được mà, sao giờ giống người sắp xỉu vậy?"
Thanh Pháp chỉ cười gượng, cố gắng không để lộ sự khó chịu. "Đúng rồi, tao ăn cay được, nhưng... cái này chắc mày chưa thử qua đâu."
Cậu buộc mình phải tiếp tục ăn, mặc dù cảm giác đau rát từ lưỡi lan ra khắp khoang miệng. Cảm giác cay nóng như muốn nuốt trọn cả mình, nhưng cậu vẫn không muốn để bạn bè nhìn thấy mình thua cuộc. Cứ mỗi lần hít thở, cơn cay lại xộc lên mũi, khiến Pháp chỉ muốn bỏ cuộc, nhưng cậu vẫn kiên trì.
"Có cần tao gọi nước không?" Thành An hỏi với vẻ quan tâm, dù vẫn trêu chọc.
"Không cần," Pháp đáp, cố gắng giữ bình tĩnh dù hơi thở có phần gấp gáp. Cậu không muốn tỏ ra yếu đuối trước hai người bạn, dù trong lòng đang như có lửa đốt.
Thanh Pháp cố gắng ăn tiếp, nhưng mỗi muỗng mì lại làm cậu cảm thấy như có lửa trong miệng. Dù cố gắng không để bạn bè thấy mình đang phải vật lộn với cơn cay, nhưng gương mặt cậu đã đỏ bừng vì sức nóng. Lưỡi thì tê dại, nhưng Pháp vẫn gặm nhấm từng miếng mì cay, đôi khi phải ngừng lại, lấy một hơi thật dài để dằn cơn bực bội.
Thành An và Đức Duy, mặc dù vẫn trêu chọc cậu, nhưng cũng không thể không nhìn thấy sự kiên trì của Thanh Pháp. Một lúc sau, Thành An cười hì hì và đẩy bát nước mát về phía Pháp. "Mày uống thử đi, chắc mày sẽ sống sót được."
Thanh Pháp nhìn vào bát nước, mắt lấp lánh một tia hi vọng. Cậu không nói gì, chỉ nhanh chóng cầm lấy bát, uống một ngụm thật sâu. Cảm giác mát lạnh ngay lập tức làm dịu đi phần nào cái nóng rát trong miệng, nhưng vẫn không thể xóa đi cảm giác cay xé trong cổ họng.
"Đỡ chưa?" Đức Duy cười, ánh mắt trêu chọc nhưng cũng đầy sự quan tâm. "Lần sau đừng thử làm cao nữa, nếu không muốn xé lưỡi."
Thanh Pháp nhăn mặt một chút rồi thở dài. "Lần sau... tao chắc chắn sẽ không thử nữa đâu." Cậu nhún vai, nhưng trong lòng lại thấy nhẹ nhõm hơn một chút khi cơn cay đã được làm dịu bớt.
Đám bạn tiếp tục trò chuyện rôm rả, nhưng lần này Thanh Pháp không còn quá chú tâm vào chuyện ăn nữa. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ một lúc về mọi thứ, về chuyện chuyển phòng, về mối quan hệ với Đăng Dương, và những cảm xúc khó nói mà cậu đang giữ trong lòng.
Trong giây phút ấy, cậu tự hỏi liệu mình có thể thay đổi được cảm xúc của mình, liệu có thể đối diện với những chuyện đã qua và tiến về phía trước mà không còn phải giấu giếm nữa. Nhưng dù sao, với bạn bè như Thành An và Đức Duy ở đây, cậu cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn phần nào.
"Thôi, ăn xong rồi thì đi chơi đi," Thành An đề nghị, phá vỡ không khí trầm mặc của Thanh Pháp. "Có vẻ hôm nay mày cần chút không khí thoáng đãng."
Pháp gật đầu, nhận ra rằng việc tiếp tục ở lại đây sẽ không giúp cậu giải quyết được gì. Cậu cần một chút thời gian để thả lỏng, để tìm lại chính mình trong cái không gian rộng lớn bên ngoài.
Thanh Pháp bước ra khỏi quán mì cay, cảm giác hơi nặng nề trong lòng khi vừa gặp Đăng Dương. Cậu thật sự không muốn tiếp tục cuộc vui với Thành An và Đức Duy nữa, dù họ vẫn rủ rê đi chơi thêm một chút. Nhưng hôm nay, cậu không muốn làm gì khác ngoài việc tìm một không gian yên tĩnh để suy nghĩ và giải tỏa.
"Thôi, tao không đi nữa đâu. Tao phải về thư viện lấy sách, có vài tài liệu cần xem." Thanh Pháp nói, không nhìn thẳng vào hai đứa bạn.
Thành An và Đức Duy nhìn nhau, có vẻ hơi bất ngờ. "Mày chắc chứ? Giờ này rồi, thư viện đóng cửa sắp hết mà!" Đức Duy lên tiếng, giọng có chút lo lắng. "Đi chơi với tụi tao đi, làm gì phải làm quá vậy."
"Thật mà, tao cần yên tĩnh một chút," Thanh Pháp chỉ cười gượng, rồi vội vã bước ra ngoài trước khi Thành An kịp phản bác thêm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro