chương 21
Khi ra khỏi lớp, Thanh Pháp cảm thấy không khí bên ngoài trong lành hơn, nhưng cơn tức giận trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai. Cậu dựa vào tường, hít thở sâu để cố gắng lấy lại bình tĩnh. Tuy nhiên, hình ảnh Đăng Dương luôn hiện hữu trong tâm trí khiến cậu không thể tập trung.
Bên trong lớp, không khí đã lắng xuống. Đăng Dương quay lại, nhận thấy sự im lặng và ánh mắt ngỡ ngàng của các bạn. “Có chuyện gì vậy?” cậu hỏi, cố gắng tìm kiếm sự giải thích từ bạn bè.
“Pháp vừa mới nổi giận với cả lớp vì chuyện mày,” Hoàng Đức Duy nói, nhún vai. “Chắc chắn là cậu ấy không muốn bị ghép đôi với mày đâu.”
Đăng Dương cảm thấy hơi bối rối. Cậu biết Thanh Pháp không thích những trò đùa ghép đôi, nhưng cũng không ngờ rằng cậu ấy lại phản ứng mạnh mẽ như vậy. “Chắc cậu ấy chỉ đang bực bội thôi,” cậu nói, cố gắng biện minh cho Thanh Pháp. “Mọi người không nên chọc ghẹo cậu ấy như vậy.”
Nguyễn Quang Anh, người luôn có phần hài hước, cười nhẹ: “Mày mà nói vậy, chắc chắn sẽ có người thắc mắc sao lại để cậu ấy quạo như thế. Nói thật, nhìn cậu ấy giận cũng vui mà!”
Đăng Dương chỉ cười khổ, trong lòng thầm nghĩ rằng có thể cậu cần phải nói chuyện với Thanh Pháp để làm rõ mọi chuyện. Cậu đứng dậy, quyết định tìm Thanh Pháp.
Quay trở lại hành lang, Đăng Dương tìm kiếm bóng dáng của Thanh Pháp. Cuối cùng, cậu thấy cậu ấy đang đứng một mình, nhìn ra cửa sổ với vẻ mặt đầy suy tư. Đăng Dương tiến lại gần, không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Pháp,” cậu gọi khẽ, và Thanh Pháp quay lại, vẻ mặt vẫn còn căng thẳng. “Mày ổn không?”
“Có vẻ như không,” Thanh Pháp đáp, giọng lạnh lùng. “Tao không thích bị mọi người chọc ghẹo về chuyện này. Tao chỉ muốn học bài thôi mà.”
“Tao hiểu mà,” Đăng Dương nói, cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng. “Nhưng mọi người không có ý xấu đâu. Họ chỉ nghĩ rằng…”
“Họ chỉ nghĩ cái gì?” Thanh Pháp cắt ngang, ánh mắt hiện rõ sự bực bội. “Họ nghĩ tao và mày là một cặp sao? Tao không thích điều đó!”
Đăng Dương thở dài, cảm thấy bực bội vì mình không thể hiểu hết được cảm xúc của Thanh Pháp. “Tao không muốn mày cảm thấy khó chịu. Nếu có gì không thoải mái, tao có thể nói với họ.”
“Thật không?” Thanh Pháp đáp lại, giọng điệu có phần châm biếm. “Hay mày chỉ muốn tiếp tục trò chơi này mà thôi?”
Cảm giác tức giận lại bùng lên trong lòng Đăng Dương. “Tao không muốn chơi với mày! Nhưng mày không thể cứ để chuyện này làm khó mày mãi được.”
Hai người đứng đó, cả hai đều cảm thấy bức bối, không ai chịu nhường ai. Nhưng trong sâu thẳm, cả hai đều biết rằng có một điều gì đó lớn hơn đang kết nối họ.
“Đừng có giận nữa,” Đăng Dương nhẹ nhàng nói, cố gắng hạ nhiệt. “Chúng ta có thể nói chuyện bình thường được không?”
Thanh Pháp nhìn vào mắt Đăng Dương, cảm giác chao đảo trong lòng. Cậu biết rằng mối quan hệ của họ rất phức tạp, nhưng cậu cũng không muốn cứ tiếp tục cãi nhau như vậy.
“Được rồi,” cuối cùng cậu thở dài, “nhưng mày hãy nhớ, đừng có để tao phải chịu áp lực từ mọi người như thế nữa.”
“Thỏa thuận,” Đăng Dương gật đầu, và cả hai đều cảm thấy như vừa giải tỏa được một phần áp lực. Mặc dù mối quan hệ của họ vẫn còn nhiều điều chưa rõ ràng, nhưng ít nhất, lúc này, cả hai có thể thảo luận một cách bình tĩnh hơn.
Thanh Pháp quay lại lớp với tâm trạng vẫn còn rối bời. Cậu không thể hiểu tại sao mình lại để cảm xúc chi phối như vậy. Từ nhỏ, cậu đã luôn bướng bỉnh, không dễ dàng thừa nhận khi mình sai. Giờ đây, khi bước vào lớp, cậu cảm thấy ánh mắt của các bạn đang dõi theo mình, như thể họ vẫn còn bàn tán về chuyện ghép đôi với Đăng Dương.
“Cái gì?” Thanh Pháp quát lớn, nhìn khắp lớp. “Có chuyện gì mà mọi người nhìn tao như vậy hả?”
Đám bạn thân của cậu, gồm Đặng Thành An, Hoàng Đức Duy, và Phạm Bảo Khang, lập tức im bặt. Thành An, với tính cách thẳng thắn, không thể không mở miệng: “Chúng tao chỉ thấy mày có vẻ… không thoải mái thôi.”
“Không thoải mái cái gì?” Thanh Pháp hất cằm lên, không muốn cho bất kỳ ai thấy mình yếu đuối. “Tao chỉ không thích bị chọc ghẹo thôi!”
Hoàng Đức Duy nở nụ cười nhếch mép. “Mày cũng biết mọi người chỉ đùa thôi mà! Chẳng lẽ mày không thấy Đăng Dương đẹp trai hay sao? Đến cả lớp đều thấy mà!”
“Thế thì sao?” Thanh Pháp nói, giọng điệu có phần bực bội. “Tao không cần phải thích Đăng Dương hay bất kỳ ai khác! Mọi người nghĩ tao là người dễ dàng như vậy à?”
“Có vẻ như mày đang ghen đó!” Phạm Bảo Khang châm chọc, khiến cả nhóm cười vang.
“Ghen cái gì? Tao không có!” Thanh Pháp cáu kỉnh, trong lòng lại cảm thấy một chút khó chịu khi nghe những lời đó. Cậu không biết mình có thật sự ghen hay không, nhưng chắc chắn rằng cậu không thích khi bị mọi người ghép đôi với Đăng Dương.
“Thôi đi, Pháp,” Đặng Thành An nói, cố gắng làm dịu không khí. “Cứ để mọi người nói đi. Mày biết mà, có ai coi lời nói của họ là thật đâu?”
“Tao không cần biết! Tao không thích thì là không thích!” Thanh Pháp nói với vẻ kiên quyết, nhưng trong lòng cậu đã bắt đầu suy nghĩ về cảm xúc của mình với Đăng Dương.
Chưa kịp để ý đến sự bực bội của mình, cậu lại chạm trán ánh mắt của Đăng Dương khi cậu ngồi xuống chỗ mình. Cảm giác ngại ngùng lại trỗi dậy, nhưng cậu nhanh chóng che giấu bằng cách giả bộ chăm chú vào sách vở.
“Nghe nói mày và Đăng Dương gần gũi lắm nhỉ,” Thành An tiếp tục châm chọc, nhưng lần này, Thanh Pháp không muốn phản ứng quá mạnh.
“Chỉ là giúp nhau học bài thôi!” cậu lặp lại, nhưng trong lòng lại không biết tại sao mình phải giải thích như vậy.
“Thôi nào, mày đừng có giấu diếm,” Duy thêm vào. “Tao thấy mày có gì đó khác khác với Đăng Dương đấy!”
Thanh Pháp gắt: “Tao nói là không có! Các cậu cứ nói mãi, làm tao thấy phiền quá!”
Một phần trong cậu nhận ra rằng có thể mối quan hệ của cậu với Đăng Dương không đơn giản như những gì cậu nghĩ. Nhưng bướng bỉnh vẫn là bản tính, và cậu không dễ dàng thừa nhận điều đó.
“Tao không thèm nói chuyện với mấy cậu nữa!” Thanh Pháp nói lớn, rồi lôi sách ra để cố gắng tập trung vào bài học, mặc dù lòng vẫn đang rối bời với những suy nghĩ về Đăng Dương.
Sau khi buổi học kết thúc, Nguyễn Thanh Pháp nhanh chóng ra về, lòng vẫn còn bực bội vì những lời trêu chọc của đám bạn. Cậu hy vọng sẽ gặp được Trần Đăng Dương để có thể nói chuyện rõ ràng, nhưng khi đến ký túc xá, cậu không thấy Đăng Dương đâu cả.
Cảm giác chán nản, Thanh Pháp quyết định ghé qua cửa hàng gần trường để mua ít đồ. Khi cậu đang đứng chọn đồ, ánh mắt vô tình dừng lại ở một cặp đôi đang đi dạo ngoài đường. Một chút khó chịu chợt xuất hiện trong lòng cậu khi nhận ra người bạn mình đang nắm tay một cô gái.
Đăng Dương và cô gái đó vừa cười nói vui vẻ, thỉnh thoảng lại liếc nhìn nhau một cách tình tứ. Cảnh tượng này như một nhát dao đâm vào lòng Thanh Pháp. Mặc dù cậu không có quyền gì để ghen tuông, nhưng không hiểu sao cậu lại thấy tức giận và bị tổn thương.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Thanh Pháp tự hỏi, không thể tin nổi vào mắt mình. “Đăng Dương mà lại nắm tay một đứa khác?”
Cảm giác tức giận và bực bội càng gia tăng khi cậu nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt Đăng Dương. Cậu đã nghĩ rằng mối quan hệ của họ sẽ có gì đó đặc biệt hơn, nhưng giờ đây, mọi thứ dường như không như cậu mong đợi.
“Thật ngu ngốc!” Thanh Pháp thầm mắng bản thân khi thấy mình lại để ý đến những điều không nên. Cậu quay lưng lại, không muốn nhìn nữa, nhưng những hình ảnh đó vẫn vương vấn trong tâm trí cậu.
Cậu bước nhanh về phía ký túc xá, lòng đầy bực bội. “Mày không cần phải để tâm đến Đăng Dương,” cậu tự nhủ. “Hắn ta đâu có nghĩ đến mày. Mày chỉ là một người bạn thôi!”
Nhưng chính những lời tự nhủ ấy không thể xoa dịu được cơn tức giận đang dâng lên trong lòng cậu. Cậu biết rằng điều này không nên ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, nhưng hình ảnh Đăng Dương cùng cô gái đó vẫn làm cậu cảm thấy khó chịu không thôi.
Về đến phòng, cậu không muốn ăn uống hay làm bất kỳ việc gì. Tâm trí chỉ quay cuồng với những cảm xúc mâu thuẫn. Cậu không biết tại sao mình lại quan tâm đến Đăng Dương nhiều như vậy, nhưng rõ ràng cậu không thể phủ nhận rằng mối quan hệ giữa họ đã trở nên phức tạp hơn bao giờ hết.
Khi về đến phòng ký túc, Nguyễn Thanh Pháp quyết định rằng mình sẽ không nói chuyện với Trần Đăng Dương nữa. Cảm giác tức giận và tổn thương vì thấy Đăng Dương nắm tay một cô gái khác vẫn đeo bám trong lòng cậu, khiến cậu không muốn tiếp xúc với người bạn mà cậu từng quý mến.
Thanh Pháp bắt đầu thực hiện kế hoạch “tránh mặt” Đăng Dương. Mỗi khi có giờ học chung, cậu đều chọn ngồi ở một góc xa, cố gắng không để ánh mắt mình chạm phải Đăng Dương. Nếu có ai hỏi về việc không ngồi cùng nhau, cậu chỉ đáp một cách lấp lửng, khiến mọi người đều thắc mắc.
Khi các bạn trong lớp cố gắng ghép đôi Đăng Dương và Thanh Pháp, cậu lại tỏ ra khó chịu, thậm chí còn mỉa mai hoặc châm chọc lại những câu nói đùa đó. Đối với cậu, việc phải diễn vai một người bạn hời hợt với Đăng Dương là một nhiệm vụ khó khăn, nhưng cậu tự nhủ rằng đây là cách duy nhất để bảo vệ bản thân khỏi những cảm xúc phức tạp.
Trong ký túc xá, cậu không về phòng sớm như mọi khi nữa. Cậu thường xuyên ở lại thư viện học bài hoặc lang thang quanh khuôn viên trường để tránh phải gặp mặt Đăng Dương. Nếu có ai hỏi, cậu chỉ đơn giản nói rằng mình muốn tập trung vào việc học, không có thời gian để giao lưu với bạn bè.
Mỗi khi Đăng Dương hỏi thăm cậu, hoặc cố gắng bắt chuyện, cậu đều phản ứng một cách lạnh lùng, như thể không nghe thấy. Điều này khiến Đăng Dương cảm thấy lúng túng và khó hiểu. Cậu không thể hiểu được vì sao Thanh Pháp lại bỗng dưng xa cách và im lặng như vậy. Đăng Dương có cảm giác như mình đã làm điều gì sai, nhưng lại không biết đó là gì.
Những buổi chiều về ký túc, cậu nhìn thấy Đăng Dương đứng đó, cùng với đám bạn, nhưng cậu không muốn bước tới. Cậu thậm chí còn giả vờ chăm chú vào điện thoại hoặc sách vở để không phải đối diện với người bạn mà cậu từng có nhiều kỷ niệm đẹp.
“Không thể để chuyện này ảnh hưởng đến mày,” Thanh Pháp thầm nhủ với bản thân mỗi khi nhớ về những khoảnh khắc vui vẻ trước đây. Nhưng lòng cậu vẫn đau, vẫn cảm thấy trống rỗng khi không có Đăng Dương bên cạnh. Những ngày tháng này, dẫu không nói ra, cậu vẫn cảm nhận được sự thiếu thốn và cô đơn ngày một lớn trong trái tim mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro