chương 20
Sau một lúc chịu đựng không khí ồn ào trong lớp, Thanh Pháp đứng dậy, lấy cớ muốn đi ra ngoài. Cậu chỉ nói với Đăng Dương và các bạn một câu ngắn gọn:
"Thôi, tao ra ngoài một lát."
Cậu bước nhanh ra khỏi lớp, bỏ lại tiếng trêu chọc phía sau, lòng ngổn ngang không biết nên cảm thấy thế nào. Thanh Pháp không ngờ sự gần gũi với Đăng Dương lại trở thành chủ đề nóng hổi như vậy. Từ khi giúp Dương học bài, cậu chưa từng nghĩ sẽ gây hiểu lầm, chứ đừng nói là nhận những lời trêu chọc khiến mình khó xử như hôm nay.
Thấy Thanh Pháp bỏ đi, Đăng Dương cũng đứng lên, dặn dò Tuấn Tài một câu rồi nhanh chóng đuổi theo. Tuấn Tài chỉ nhún vai, cười cười:
"Đi đi, không thôi người ta lại nghĩ mày bỏ rơi Thanh Pháp nữa."
Đăng Dương không đáp, chỉ đi nhanh ra khỏi lớp. Tìm quanh một hồi, cậu phát hiện Thanh Pháp đứng ngoài hành lang, tựa vào lan can nhìn ra xa. Không muốn để Pháp tiếp tục bực dọc, Đăng Dương đến gần, giọng nhẹ nhàng hơn hẳn so với thường ngày:
"Ê, mày đừng bận tâm lời đám bạn nói làm gì. Tao cũng không muốn mọi chuyện thành như vậy."
Thanh Pháp quay lại nhìn Đăng Dương, đôi mắt hiện lên sự bất mãn:
"Mày nghĩ tao bận tâm chỉ vì lời trêu chọc sao? Tao không hiểu sao mày cứ để mọi người nói thế mà không cản. Tao... thật sự cảm thấy không thoải mái."
Đăng Dương im lặng vài giây, rồi bất ngờ nói:
"Nếu mày thấy phiền vì tao, thì tao xin lỗi. Tao chỉ không muốn thấy mày khó xử thôi. Nhưng... thật sự tao không muốn người khác nghĩ giữa tao và mày có gì đó mà mày lại khó chịu như vậy."
Thanh Pháp chớp mắt nhìn Đăng Dương, trong lòng có chút ngỡ ngàng. Cậu cảm thấy hơi bất ngờ trước cách nói của Đăng Dương – thật thẳng thắn, không còn chút đùa cợt nào. Suy nghĩ một lúc, cậu thở dài, nói khẽ:
"Thật ra, tao không trách mày. Tao chỉ thấy... khó xử khi mọi người cứ làm quá lên."
Đăng Dương gật đầu, giọng nhẹ nhàng:
"Vậy thì đừng để ý đến mấy lời đó nữa. Chỉ cần mày hiểu là được."
Cả hai im lặng đứng cạnh nhau, ánh mắt Thanh Pháp dịu đi một chút. Cậu không ngờ rằng, dù giữa những lời trêu ghẹo của mọi người, Đăng Dương vẫn nhận ra cậu đang khó chịu và đuổi theo để an ủi.
Khi cả hai đứng đó trong im lặng, bỗng dưng từ đằng sau có tiếng bước chân và giọng nói đầy bất ngờ:
"Ủa, hai ông đi đâu mà tình tứ vậy? Ra đây để thảo luận riêng hay gì?"
Thanh Pháp và Đăng Dương quay lại thì thấy Đặng Thành An và Hoàng Đức Duy. Ánh mắt Duy ánh lên vẻ trêu chọc còn Thành An thì đứng khoanh tay, nở nụ cười gian xảo:
"Mày nghĩ tao không thấy gì sao, Thanh Pháp? Lúc trong lớp, mặt mày đỏ như cà chua luôn kìa."
Thanh Pháp lườm cả hai đứa, nhưng cậu biết nếu nói thêm gì thì chỉ khiến chuyện tệ hơn. Trong lòng bực bội, nhưng chẳng biết làm gì khác ngoài việc quay sang né ánh mắt của Đăng Dương. Đáp lại, Đăng Dương nở một nụ cười nhẹ rồi nói với giọng có vẻ nghiêm túc, như muốn che chắn cho Thanh Pháp:
"Thôi, đừng chọc Pháp nữa. Tụi mày nghĩ đơn giản thật đấy."
Nhưng lời nói của Đăng Dương chỉ như dầu đổ thêm vào lửa. Thành An bật cười lớn, vừa nói vừa nhấn mạnh từng chữ:
"Nghĩ đơn giản? Có thật là bọn tao nghĩ đơn giản không vậy, hay là có ai đó vẫn giấu giếm tụi tao chuyện gì nhỉ?"
Duy tiếp lời, làm bộ nghiêm túc:
"Đúng rồi đó, nếu hai ông không có gì thật thì tụi này không nói thêm nữa đâu. Còn nếu có gì… thì tụi tao sẽ giữ bí mật, đừng lo!"
Thanh Pháp không chịu nổi nữa, giận dữ quay sang Đăng Dương:
"Thôi, đi về lớp đi! Mày cứ để tụi nó nghĩ sao cũng được."
Đăng Dương gật đầu, nhẹ nhàng nói với An và Duy:
"Hai đứa bớt trêu Pháp lại đi. Không phải lúc nào cũng vui đâu."
Thấy vẻ nghiêm túc của Đăng Dương, An và Duy ngẩn người trong giây lát, nhưng ngay sau đó cả hai bật cười khẽ, nói với vẻ trêu đùa nhẹ nhàng hơn:
"Được rồi, được rồi. Về đi, không thì mấy ông bảo tụi này làm phiền nữa!"
Khi hai người họ quay đi, Thanh Pháp và Đăng Dương lại trở về lớp trong im lặng. Nhưng bên trong, cả hai đều cảm nhận được những xúc cảm phức tạp – vừa bực bội, vừa khó xử, lại có chút gì đó… kỳ lạ không thể gọi tên.
Về đến lớp, không khí vẫn tràn đầy sự náo nhiệt sau giờ ra chơi. Các bạn học vẫn đang bàn tán xôn xao về chuyện học bài giữa Thanh Pháp và Đăng Dương. Khi hai người bước vào, ánh mắt của cả lớp lập tức chuyển hướng về phía họ, như thể chờ đợi một màn kịch tiếp theo.
Nguyễn Quang Anh, ngồi ở hàng đầu, thấy họ bước vào liền la lớn:
"Ê, hai người này, chắc không về ký túc ngủ chung đâu nhỉ?"
Cả lớp lại cười ầm lên, trong khi Thanh Pháp chỉ lén nhìn Đăng Dương, ánh mắt chứa đựng chút ngại ngùng. Đăng Dương chỉ lắc đầu, cố gắng giữ vẻ bình thản nhưng cũng không thể ngăn nổi nụ cười gượng gạo.
Giáo viên vào lớp, và mọi người lập tức trở lại vị trí của mình, nhưng không khí trong lớp vẫn có chút căng thẳng. Trong khi giảng bài, thỉnh thoảng giáo viên cũng phải nhắc nhở:
"Các em tập trung vào bài học đi, đừng để ý đến những chuyện bên ngoài."
Tuy nhiên, tiếng cười và ánh mắt tinh nghịch vẫn không thể ngừng lại. Thanh Pháp ngồi bên cạnh Đăng Dương, cảm thấy hơi bực bội, nhưng cậu cũng không thể phủ nhận một phần nào đó trong lòng cậu cảm thấy ấm áp khi ngồi cạnh Đăng Dương. Đăng Dương, nhận ra sự khó chịu của Thanh Pháp, nhẹ nhàng nói:
"Mày cứ bình tĩnh đi, không sao đâu."
Thanh Pháp nhún vai, cố gắng không quan tâm đến ánh mắt của mọi người, nhưng bên trong cậu biết rằng những lời trêu chọc này sẽ không dễ dàng dừng lại. Mỗi khi Đăng Dương mở sách hay ghi chép, Thanh Pháp lại bất giác liếc nhìn cậu, cảm thấy trong lòng có chút phức tạp.
Khi giáo viên cho phép cả lớp làm bài tập nhóm, Thanh Pháp và Đăng Dương lại phải ngồi gần nhau. Lần này, mọi người không bỏ lỡ cơ hội, lại tiếp tục chọc ghẹo:
"Cặp đôi vàng của lớp học lại cùng nhau làm bài rồi! Mày có muốn cho mọi người biết thêm về tình cảm của hai người không?"
Thanh Pháp càng ngại ngùng, vội vàng lắc đầu, nhưng Đăng Dương lại chỉ cười nhẹ, không muốn làm căng thẳng hơn:
"Thôi, chỉ là học chung thôi mà. Đừng suy diễn quá."
Nhưng điều đó lại khiến cả lớp càng thêm phấn khích. Một bạn trong lớp còn gợi ý:
"Hay là tụi mày nên tổ chức một buổi học nhóm ở ký túc xá đi! Thế có phải vui không?"
Ánh mắt của Thanh Pháp và Đăng Dương chạm nhau trong giây lát, cả hai đều hiểu được sự khó xử trong tình huống này. Nhưng cuối cùng, họ chỉ biết cười gượng, không nói gì thêm. Trong lòng cả hai đều cảm thấy bất an, như thể mối quan hệ của họ đang dần bị phơi bày trước ánh mắt tò mò của cả lớp.
Khi tiếng cười trong lớp dần lắng xuống, Thanh Pháp cảm thấy không thể chịu đựng được sự chú ý này nữa. Cậu nhăn mặt lại, ánh mắt dường như trở nên khó chịu. Cảm giác như mọi người đang soi mói cuộc sống riêng tư của mình khiến cậu bực bội.
"Thôi đủ rồi, tao không có gì với Đăng Dương cả!" Thanh Pháp quát lên, giọng điệu cứng rắn hơn bình thường, khiến cả lớp im bặt. Cậu cảm thấy hơi quá tay, nhưng không thể kiềm chế được sự tức giận. Cái nhìn từ bạn bè làm cậu như sắp nổ tung.
Đăng Dương, ngồi bên cạnh, cũng bất ngờ trước phản ứng của Thanh Pháp. Cậu không ngờ một lời đùa giỡn lại khiến cậu bạn mình bùng nổ như vậy. Đăng Dương chỉ biết thở dài, cố gắng làm ra vẻ bình thường.
"Mày không cần phải tức giận như vậy đâu," Đăng Dương nói, cố gắng dịu giọng. "Chỉ là mọi người chọc ghẹo thôi mà."
Nhưng Thanh Pháp không muốn nghe. "Chọc ghẹo hay gì cũng được, tao không thích bị ghép đôi với mày đâu! Đừng có mà suy diễn!" Cậu đáp, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận.
Đám bạn xung quanh nhìn nhau, không biết nên tiếp tục chọc ghẹo hay im lặng. Một vài người thậm chí còn bối rối, không biết tình huống này đi đến đâu. Đặng Thành An, đứng gần đó, không thể không bật cười:
"Thôi nào, cả lớp chỉ đang vui vẻ thôi mà! Thanh Pháp không phải ngại, có gì phải sợ chứ?"
Thanh Pháp càng khó chịu hơn, không ngừng lắc đầu. "Mày không hiểu gì hết! Tao không thích mọi người cứ dồn ép tao và Đăng Dương vào một chỗ như vậy!"
Cảm thấy không khí ngày càng căng thẳng, Đăng Dương quyết định đứng dậy, đánh vỡ sự im lặng: "Thôi, tao đi ra ngoài một chút cho thoáng đãng."
Đang định đi, Thanh Pháp bỗng gọi lại: "Mày đi đâu vậy?!" Giọng cậu có chút lo lắng, nhưng cũng lẫn trong đó là sự bực bội.
"Không sao, chỉ là muốn chút không khí trong lành thôi," Đăng Dương đáp lại, cảm nhận được sự khó chịu trong giọng nói của Thanh Pháp.
Khi Đăng Dương bước ra khỏi lớp, ánh mắt của cả lớp đổ dồn về phía Thanh Pháp. Cậu cảm thấy như bị đóng băng, nỗi bực bội và ngại ngùng đang dâng lên trong lòng. Mặc dù cậu không thể phủ nhận sự thu hút của Đăng Dương, nhưng việc phải đối mặt với những lời đồn đại và sự chú ý của bạn bè khiến cậu cảm thấy áp lực hơn bao giờ hết.
Khi Đăng Dương rời khỏi lớp, Thanh Pháp cảm thấy như đang đứng giữa một cơn bão. Cậu không thể hiểu tại sao mọi người lại phải chọc ghẹo cậu về chuyện với Đăng Dương đến vậy. Cảm giác tức giận dâng lên trong lòng khiến cậu cau có, đôi mày nhíu lại.
"Mọi người có biết không? Mày làm ơn đừng có ép tao với Đăng Dương nữa!" Thanh Pháp quát lớn, không kiềm chế được cơn giận. "Tao không phải là đồ chơi để mọi người muốn ghép với ai thì ghép!"
Không khí trong lớp trở nên ngột ngạt. Những người bạn xung quanh chỉ biết nhìn nhau, bất ngờ trước sự nổi giận của Thanh Pháp. Đặng Thành An, với tính cách thẳng thắn, không thể nhịn cười, nhưng cũng không dám nói gì thêm.
"Ê, Pháp, bình tĩnh đi chứ!" Duy lên tiếng, cố gắng làm dịu bầu không khí. "Mọi người chỉ đùa giỡn thôi mà."
"Đùa giỡn gì? Đùa giỡn đến mức này thì có gì vui đâu!" Thanh Pháp cáu kỉnh, đôi tay đấm mạnh xuống bàn. "Chỉ cần mày không hiểu cảm giác của tao thì đừng có nói nữa!"
Cảm xúc lẫn lộn giữa sự tức giận và ngại ngùng khiến cậu như muốn bùng nổ. Cậu đã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giờ thì mọi thứ đã vượt qua giới hạn. Tại sao cậu lại phải chịu đựng những lời nói của bạn bè về mối quan hệ với Đăng Dương như vậy?
"Thôi nào, mày không cần phải căng thẳng như vậy," Tuấn Tài lên tiếng, cố gắng xoa dịu tình hình. "Chỉ là một trò đùa thôi mà. Mọi người đều thấy mày và Đăng Dương rất hợp nhau."
Thanh Pháp hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh lại. Nhưng trong lòng cậu vẫn không thể ngăn được sự bực bội. "Hợp nhau hay không thì có liên quan gì đến các người? Tao chỉ muốn học bài yên ổn thôi!"
Giọng cậu càng thêm cao, khiến mọi người im lặng nhìn cậu, một số người thậm chí còn không dám tiếp tục chọc ghẹo. Cảm giác này thật ngột ngạt, và Thanh Pháp chỉ muốn thoát khỏi lớp học này ngay lập tức.
"Thôi, tao ra ngoài một lát," cậu nói, rồi đứng dậy và đi ra khỏi lớp, để lại những ánh mắt ngạc nhiên của bạn bè. Khi ra ngoài, cậu cảm thấy như đã thả được một gánh nặng, nhưng cơn giận vẫn chưa nguôi. Tại sao cậu lại phải đối diện với tình huống này chứ? Tâm trí của cậu lúc này chỉ nghĩ về Đăng Dương và những mối quan hệ rối ren giữa họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro