Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

"Khi anh đã có tất cả rồi..."

Ánh đèn sân khấu rực rỡ như những vì sao đêm trên trời, nhưng với Đăng Dương, nó chỉ là thứ làm anh thêm lạc lõng giữa đám đông. Âm nhạc rền vang trong không khí, nhưng tất cả những gì anh cảm nhận được chỉ là một khoảng trống mênh mông, không có ai bên cạnh. Dưới ánh sáng chói lòa, anh đứng đó, ca sĩ nổi tiếng với bao vầng hào quang, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, anh lại cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết.

"Khi anh đã có tất cả rồi, nhưng lại chẳng còn em nữa..." Lời bài hát vang lên trong micro, mỗi câu từng chữ như thấm sâu vào trái tim anh. Anh đã có danh vọng, có tiền tài, có người hâm mộ, nhưng cái thiếu trong cuộc sống của anh chính là cậu-Nguyễn Thanh Pháp. Cậu là tất cả những gì anh muốn, nhưng sự nghiệp và tham vọng đã khiến anh bỏ lỡ cậu.

Dương nhớ lại những ngày tháng trước đây, khi anh và Pháp còn là những người bình thường, những người yêu nhau không điều kiện, không cần che giấu. Họ cùng nhau chia sẻ những ước mơ, cùng nhau viết nên những câu chuyện ngọt ngào. Nhưng rồi càng lớn, càng nổi tiếng, càng bận rộn, anh lại càng bỏ quên những giây phút quan trọng bên Pháp. Những cuộc gọi nhỡ, những tin nhắn chưa trả lời, những lần hẹn hò bị bỏ lỡ. Anh đã để tất cả ở đó trôi qua mà không hề hay biết, cho đến khi Thanh Pháp rời xa anh.

Khi ánh đèn sân khấu cuối cùng cũng tắt, Dương lặng lẽ bước ra khỏi hậu trường. Những tiếng vỗ tay, hò reo từ khán giả như một thứ gì đó xa vời, không thuộc về anh nữa. Anh chỉ muốn tìm kiếm Pháp. Anh chỉ muốn giải thích, muốn níu giữ cậu lại, nhưng liệu có còn kịp?

Điều mà anh sợ nhất đã đến. Pháp không còn đứng chờ anh ở phía sau hậu trường, không còn đợi anh sau mỗi buổi diễn để cùng nhau trở về nhà. Dương biết, cậu đã mệt mỏi rồi. Mệt mỏi với những lần anh bỏ rơi cậu, mệt mỏi với việc luôn phải đứng sau những ánh đèn sân khấu mà không bao giờ được đứng cạnh anh. Cậu đã tìm được một lối đi riêng, và Dương không thể làm gì để thay đổi điều đó.

Khi anh đến nhà, cánh cửa vẫn đóng chặt, nhưng không có tiếng cười, không có hơi ấm của cậu. Dương đẩy cửa vào, cảm giác trống vắng bao trùm căn phòng. Anh nhìn về phía chiếc ghế yêu thích của Pháp, nơi cậu thường ngồi mỗi khi chờ anh. Chỉ còn lại những kỷ niệm, những giấc mơ không thể trở thành hiện thực.

Anh ngồi xuống giường, ôm lấy chiếc gối cũ, nơi Pháp từng ngủ cùng anh. Mùi hương của cậu vẫn còn vương lại. Dương nhắm mắt, để ký ức lại ùa về. Những ngày tháng đã qua,anh nhớ góc tối trong căn phòng, nơi họ từng ngồi cạnh nhau, cùng nhau nhìn ngắm hoàng hôn. Những buổi chiều nắng vàng, khi Pháp tựa đầu vào vai anh, và họ chỉ im lặng tận hưởng không khí ấm áp bên nhau. "Nếu lúc đó anh nắm tay em lâu hơn một chút, có lẽ mọi chuyện đã khác," Dương tự hỏi mình.

 Anh đã từng nắm tay Pháp, cùng nhau đón hoàng hôn, cùng nhau đi dạo, cùng nhau xây dựng một tương lai. Nhưng bây giờ, mọi thứ chỉ còn là quá khứ.

Trong lúc đó, một tiếng chuông điện thoại vang lên. Dương nhìn vào màn hình, trái tim như thắt lại khi thấy tên Thanh Pháp hiển thị. Anh không ngần ngại nhấn nút trả lời.

" Thanh Pháp..." Giọng Dương nghẹn ngào.

Pháp im lặng một lúc, rồi mới cất giọng trầm ấm: "Anh ổn không?"

Dương không thể kìm được cảm xúc, nước mắt bắt đầu rơi. "Anh đã sai. Anh đã bỏ lỡ em. Anh không biết phải làm gì để em quay lại. Anh chỉ biết là... anh nhớ em rất nhiều."

Pháp thở dài, giọng cậu dịu dàng nhưng cũng đầy sự tiếc nuối. "Em biết anh yêu em, Dương. Nhưng em cũng biết, anh cần phải tập trung vào sự nghiệp của mình. Em không thể đứng mãi sau anh được. Em không muốn là gánh nặng cho anh."

"Pháp... anh không muốn mất em. Anh không thể sống thiếu em. Đừng đi, có được không em ?" Dương gần như cầu xin.

Pháp lặng im một lúc, rồi cậu nói: "Anh cần thời gian. Em cần thời gian. Chúng ta cần thời gian. Nhưng em sẽ luôn yêu anh, vẫn luôn đợi anh!"

Lời nói ấy như một nhát dao cắt vào trái tim Dương. Anh không thể thở được. Anh đã bỏ lỡ Pháp quá lâu rồi, và giờ đây, anh chỉ có thể đứng nhìn cậu rời xa mình.

Một tuần sau, Dương có một buổi diễn quan trọng. Đây là cơ hội mà anh đã hứa với chính mình, sẽ làm mọi thứ thật tốt, để mọi người nhìn thấy một Đăng Dương mạnh mẽ và hoàn hảo. Nhưng khi bước ra sân khấu, ánh đèn lại sáng chói, tiếng vỗ tay vang lên, nhưng Dương không cảm nhận được gì ngoài một nỗi trống vắng không thể xóa đi. Anh nhìn xuống, thấy Pháp đứng giữa đám đông. Mắt Pháp nhìn anh, nhưng ánh nhìn ấy không còn là yêu thương, chỉ là sự xa lạ, như một vết thương cũ.

Pháp mỉm cười, nhưng nụ cười đó không trọn vẹn, như thể đó là nụ cười chia tay, một nụ cười mang đầy nỗi đau mà không thể nói thành lời.

Khi buổi diễn kết thúc, Dương vội vã lao ra khỏi hậu trường, tim anh thắt lại. Anh muốn gặp Pháp, muốn giải thích, muốn làm mọi thứ để giữ lấy cậu. Nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Anh tìm thấy Pháp ở một góc yên tĩnh, nơi không có ánh đèn sân khấu. Anh lao đến, ôm lấy Pháp, như thể ôm lấy điều duy nhất còn lại trong thế giới này. Nhưng Pháp không phản ứng, chỉ đứng im, như một bức tượng lạnh lùng, không một chút cảm xúc.

"Em quay lại với anh được không?" Dương nghẹn ngào, giọng anh như thể đã vỡ vụn. "Dù anh biết chúng ta không thể thay đổi quá khứ, nhưng anh hứa, anh sẽ trân trọng từng khoảnh khắc bên em, sẽ không để em đi nữa."

Pháp im lặng một lúc, rồi chậm rãi nhìn thẳng vào mắt Dương, ánh mắt của cậu không còn là sự yêu thương, mà là sự đau đớn sâu thẳm. "Đăng Dương... Em yêu anh, nhưng... em không thể quay lại. Chúng ta đã đi quá xa rồi. Em không thể cứ mãi đứng sau anh, trong cái bóng của anh được nữa. Em cần phải sống cho chính mình."

Lời của Pháp như một lưỡi dao cắt vào trái tim Dương. Anh siết chặt Pháp hơn, nhưng chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo, sự xa cách mà chính anh đã tạo ra. Hóa ra, cái cảm giác bị bỏ lại, đau đớn đến mức không thể thở nổi.

Pháp bước lùi lại, ánh mắt cậu không hề rời khỏi Dương, nhưng lại như có một bức tường vô hình giữa hai người. Cậu quay lưng đi, không một lời chào, không một lần ngoảnh lại.

Dương đứng đó, đôi chân như không còn sức, chỉ biết nhìn theo bóng lưng Pháp, mắt cay xè, trái tim như bị ai đó xé nát. "Nguyễn Thanh Pháp..." Anh cố gọi, nhưng lời không thể thoát ra khỏi cổ họng, chỉ có nỗi đau nghẹn ngào.

Cậu đã đi thật sự. Cậu không còn là của anh nữa.

Những ánh đèn sân khấu vẫn sáng rực, nhưng đối với Dương, mọi thứ đều trở nên mờ nhạt. Anh đứng giữa đám đông, nghe tiếng vỗ tay, nhưng trong lòng lại chỉ còn lại một khoảng không lạnh lẽo. Không ai hiểu được, không ai nhìn thấy được nỗi đau mà anh đang phải chịu đựng. Anh đã mất đi Thanh Pháp- người mà anh yêu thương vô điều kiện. Và bây giờ, tất cả những gì anh có chỉ là sự trống rỗng.

Dương ngồi xuống, tay ôm lấy đầu, nước mắt không thể ngừng rơi. Anh đã quá muộn màng rồi.

Có lẽ đến cuối cùng, Hào Quang cũng không thể nào có được một cái kết đẹp,cũng giống như tình yêu của Đăng Dương và Thanh Pháp... mãi mãi cũng sẽ không thể nào có được một cái kết viên mãn.

_________________________

ừm, cho mình tâm trạng một chút.

Dạo này, mình hay lướt thấy mấy clip buồn buồn về otp với lại vài hint của notp, nên đâm ra tâm trạng vào dịp Tết. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro