Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

22

Vào buổi sáng sớm , Minh Hiếu ngồi trên bệ cửa sổ nhìn ra sân , Đăng Dương xếp đồ đạc vào chiếc túi lớn . Hắn đã chọn bỏ mọi thứ lại khi ông bà nói " bỏ ngay thằng điên đó hoặc bỏ lại những gì con có " . Đăng Dương không hề lấy đi những gì , căn nhà này là do chính thức tiền hắn mua nên hắn sẽ bán nó và lấy một ít tiền . Số tiền cũng gọi là lớn

" Sao lại phải đi ? "

" Sắp năm mới rồi , nếu muốn đón giao thừa cùng anh thì em phải rời khỏi đây "

"... Đăng Dương muốn ở với tôi à ? "

" Tất nhiên chứ...à không , là em không muốn sống với họ "

Đăng Dương bắt taxi đến nơi gã gặp Minh Hiếu . Gã không muốn anh mỏi,
... không phải , là gã không muốn đi bộ

Xe dừng trước những căn nhà nhỏ , những đứa trẻ đang chơi nhìn vào chiếc xe khi Minh Hiếu bước xuống thì bọn chúng chạy toán loạn cả lên " mẹ ơi... thằng điên nó về rồi này "

Người lớn nghe như thế cũng bước ra xem , thằng điên trong mắt bọn họ lúc trước bây giờ đã khác nhiều . Không còn hôi hám , không còn bộ quần áo rách rưới hay tóc tai bù xù . Thay đó là chàng trai trắng trẻo mặc một chiếc áo thun trắng cùng với quần jean

" Bảnh ghê chưa "

Minh Hiếu nhìn mọi thứ xung quanh , Đăng Dương không mong anh nhớ lại những gì . Đăng Dương đã trích một ít tiền bán căn nhà cũ để mua căn nhà mới , nói mới cũng không mới . Nó là căn nhà nhỏ như bao căn nhà ở đây , cũ kĩ và nhỏ hẹp

Suốt một tuần ở đây Minh Hiếu rất thích nghi nhưng Đăng Dương có vẻ không . Hắn không thích cái cách mà mọi người đối xử với Minh Hiếu khí không có hắn ở bên . Cứ đến chiều Minh Hiếu lại đòi chơi với bọn con nít nhưng nếu muốn chúng nó cho chơi cùng thì phải có mặt Đăng Dương ở đó

Bảo Khang đến chơi nhà , điều đầu tiên gã than phiền là cánh cửa nhà , nó quá thấp đối với gã . Điều thứ hai là tiền bán căn nhà kia có thể mua được vài căn nhà tốt hơn ở đây . Điều thứ ba là đường đến đây quá khó và gã đã lạc đường mất ba tiếng đồng hồ . Bảo Khang thậm chí gã định có điều thứ tư , thứ năm cho Đăng Dương nhưng đến vào giờ cơm và ăn món do Minh Hiếu nấu nên những điều ấy hẹn vào dịp khác

" Sao cậu không lựa vài căn khác , tôi thấy ở đầu hẻm có vài căn khá hơn nhiều "

" Phải tiết kiệm thôi , số tiền còn lại tôi phải dùng làm chuyện khác "

" Hay làm shipper cho tôi đi , việc nhẹ lương cao , bao xe đi làm . Thế nào? Hấp dẫn quá chứ gì "

Đăng Dương lờ đi lời nói của Bảo Khang

Trời gần tối , Bảo Khang chào tạm biệt và ra về , khi Bảo Khang vừa mở cửa xe tải tiếng Đăng Dương vọng ra. " Ngày mai tôi đến làm đấy thằng khốn"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro