
16
Bảo Khang đến nhà sau khi điều tra về ký ức của Minh Hiếu . Cả hai cùng ngồi ở phòng khách . Với cái IQ của gã thì có lẽ dăm ba cái việc này không khó với gã
" Tôi không biết rằng mình có nên nói với cậu không "
Khi Minh Hiếu 16 tuổi , ảnh sống cùng bố mẹ mình trong căn nhà nhỏ ở khu ổ chuột
Hôm ấy Minh Hiếu đi học về vào nhà liền thấy bố mẹ nằm trên vũng máu đỏ , ông bà đã chết . Đứng xung quanh còn vài tên trông rất bậm trợn , bọn nó là người đòi nợ . Bố mẹ đã mượn một số tiền nhỏ để chi trả những việc vặt và đến lúc này số tiền đã không thể nói bằng từ " nhỏ "
Vội quay đầu bỏ chạy , Minh Hiếu bị một tên tóm lại . Lột bỏ bộ đồng phục . Bọn nó làm trò dơ bẩn với một đứa trẻ 16 tuổi bên xác của bố mẹ nó . Bọn chó chết đó nhuộm đen cả cuộc đời Minh Hiếu
Thoả mãn thú tính của mình , bọn nó không màn tới việc nên cứu sống một mạng nhỏ đang còn hơi thở nằm nhếch nhác ở kia mà chăm dầu đốt cháy căn nhà nhỏ
Minh Hiếu không ngất , anh thấy toàn cảnh căn nhà bị cháy . Lếch thân mình nằm lên xác của bố mẹ cứ như dùng thân che lửa cho họ
Khi học cấp tiểu học Minh Hiếu bé nhỏ đã từng ước rằng " cả nhà sẽ có một cuộc sống bình thường . Em muốn gia đình mình hạnh phúc "
Ta sẽ hạnh phúc nơi thiên đàng
Vài người dân ở đó đã báo cảnh sát và họ điều đội chửa cháy đến dập lửa
" Bên trong căn nhà đó có người "
Nhờ ơn câu nói của ai đó đã cứu sống Minh Hiếu
Anh hôn mê mất một tuần liền , không ai nghĩ rằng anh có thể sống sót qua vụ cháy năm ấy . Vụ cháy lớn đến nỗi được nhà đài lớn đưa tin . Bọn khốn đó đã lót một ít tiền cho người vẽ lại hiện trường khi đó và phía cảnh sát họ đã kết luận rằng cháy là do chập điện
Khi tỉnh dậy , anh không biết mình là ai cứ im lặng rồi thầm thì một mình lâu lâu lại thét ầm lên hoảng loạn . Rồi khi không ai lo tiền viện phí cho anh nữa thì bệnh viện lại tống cổ anh ra khỏi đó
Quay về nơi anh sống , chỉ còn lại đống tro tàn
Anh không nhớ những gì đã xảy ra
Thậm chí còn không biết ngôi mộ của bố mẹ được an táng ở nơi nào
Anh bắt đầu cuộc sống mới tại chốn cũ
Do đầu óc không bình thường nên mọi người gọi anh là thằng điên
Tất cả đều xa lánh với anh ngoại trừ bác bán cá viên chiên đầu đường
" Khoan đã Bảo Khang... vậy có nghĩa là anh ta bị chơi qua nhiều tên khác rồi sao ? Lần đầu của anh ta không phải do tôi sao ? Con mẹ nó làm tôi cứ tưởng...haha..dơ bẩn "
" Đăng Dương , tôi biết cậu chưa bao giờ chơi đồ thừa nhưng tình hình hiện tại không phải như thế "
Đăng Dương hắn chưa bao giờ phải chơi đồ thừa của ai giống như lời Bảo Khang nói . Những ả đàn bà được hắn chơi qua , lần đầu của các ả đều cho Đăng Dương . Một trong những điều cấm kị của Trần Đăng Dương là không sài hàng đã tháo tem
Hắn giận thật rồi , đó là điều Bảo Khang băn khoăn khi kể cho hắn nghe câu chuyện này
Đăng Dương đứng dậy , bước vào phòng Minh Hiếu đang ngủ lôi anh ta dậy
" Đăng Dương "
" Im ngay !!! "
Minh Hiếu tỉnh ngủ hẳn khi nghe Đăng Dương hét lên với mình
Nắm tay Minh Hiếu lôi anh đến cửa chính rồi ném anh ra khỏi nhà . Bảo Khang vội bước ra đỡ Minh Hiếu đứng lên . Vừa chạm tới liền bị Đăng Dương kéo về phía mình
" Thôi đi Đăng Dương "
" Cút ngay . Đồ dơ bẩn "
Đăng Dương đã nói thế và đóng sầm cửa lại , cánh cửa có vẻ muốn rớt ra khỏi bản lề
" CÁI TÊN NÀY , CẬU NGHĨ MÌNH ĐANG LÀM GÌ THẾ HẢ ! "
" IM NGAY ! ĐỪNG CÓ MÀ LỚN TIẾNG VỚI TÔI , CẬU THÍCH ANH TA RỒI ĐÚNG CHỨ ! "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro