04. Tra Hỏi
Tiếng điện thoại của Dương bất ngờ vang lên, phá vỡ không gian yên tĩnh. Anh nhanh chóng đưa tay ra, không cần nhìn là ai mà đã bắt máy ngay lập tức. Giọng nói của một trong những thành viên ở đội ngũ của Dương vang lên từ đầu dây bên kia, điềm tĩnh nhưng chứa đầy sự căng thẳng
"Chủ tịch, chúng tôi đã tìm ra thêm thông tin từ các báo cáo của đội an ninh về vụ đột nhập đêm đó. Như anh đã biết, bên cạnh Minh Hiếu, có một người nữa đã tham gia, nhưng người này đã chạy thoát. Tuy nhiên chúng tôi có một thông báo khẩn."
Đăng Dương im lặng một giây, ánh mắt không rời khỏi Hiếu như biết trước người kia sẽ nói gì. Sau đó Dương lạnh lùng đưa loa điện thoại lại gần phía Hiếu
"Nói đi" Dương ra lệnh với người bên kia đầu dây
"Trần Minh Hiếu là một sát thủ chuyên nghiệp, tôi chỉ tìm ra được thông tin như vậy từ những kẻ đứng đầu các tổ chức nhỏ bị hắn thủ tiêu. Còn phía sau hắn có ai không, tôi xin lỗi vì hiện tại chưa thể biết được"
"Ừ, tôi biết rồi"
Dương cúp máy, giọng nói lạnh lùng thách thức
"Nghe thấy không?"
Minh Hiếu vẫn bình tĩnh nhìn Dương, ánh mắt không hề có chút hoảng loạn hay lúng túng. Cậu đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này, cho tình huống xấu nhất
Hiếu vẫn không nói gì, chỉ chăm chú vào màn hình máy tính và tiếp tục gõ lệnh. Cả không gian văn phòng IT giờ đây ngập tràn sự căng thẳng, như thể chỉ một sai sót thôi cũng có thể làm mọi thứ đổ vỡ.
Dương tiếp tục đứng yên, ánh mắt không rời khỏi người đó. Sự cảnh giác của anh chưa bao giờ mạnh mẽ như lúc này.
Một lát sau, Hiếu cũng hoàn tất việc truy cập dữ liệu. Dương chỉ nhìn qua bằng một cái liếc mắt rồi lập tức phán quyết
"Đủ rồi, theo tôi"
Dương chẳng nói gì, lạnh lùng quay bước ra khỏi văn phòng. Hiếu nhìn bóng lưng ấy một chút rồi thở dài một hơi, cậu tắt máy tính sau đó bước nhanh theo Dương
Cả hai không trao đổi gì thêm khi đi ra khỏi phòng, trong hành lang vắng lặng, tiếng bước chân của họ vang lên dồn dập, càng làm cho không khí trở nên nặng nề. Hiếu cảm nhận rõ sự căng thẳng đang bao trùm, nhưng cậu vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh.
_
Khi đến phòng làm việc của Dương, anh mở cửa rồi chờ Hiếu bước vào trước. Dương ngồi xuống ghế, Hiếu cũng chẳng dám ngồi mà chỉ đứng đó chờ đối diện với những lời tra hỏi. Anh đặt tay lên bàn, ánh mắt sắc lạnh như muốn xuyên thấu vào sâu trong tâm trí Hiếu
"Giờ thì, cậu giải thích được chưa?" Dương cất giọng, trầm thấp và nghiêm nghị
Hiếu đứng trước bàn, chẳng vội trả lời mà nhìn thẳng vào Dương như đang tìm cách cân nhắc từng từ ngữ
"Phải, tôi là sát thủ" Hiếu hơi cúi đầu, giọng nói mạnh mẽ không có chút run sợ "Nhưng tôi không hề có ý đồ gì với anh hay tập đoàn này cả"
Đăng Dương nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Hiếu. Chẳng có dấu hiệu nào trong mắt Dương cho thấy anh có sự tha thứ. Anh không tin lời của Hiếu, vì Dương biết rõ không có chuyện gì là ngẫu nhiên trong thế giới ngầm
"Tôi biết anh là ai, và tôi thật sự rất ngưỡng mộ anh" Giọng cậu bắt đầu kiên quyết hơn "Tôi không có ý đồ gì khác ngoài việc muốn trở thành cánh tay hỗ trợ anh. Vì tôi tin rằng mình có thể giúp anh bảo vệ những thứ trong thế giới mà anh đang sống. Xin lỗi chủ tịch vì tôi đã tiếp cận anh bằng cách này"
Dương im lặng một lúc lâu, đầu anh phân tích từng từ mà Hiếu nói. Sự nghi ngờ trong anh chưa bao giờ dịu đi, nhưng đâu đó lời nói của Hiếu lại làm anh cảm thấy có chút khác biệt. Dương bỗng cảm nhận được ánh nhìn kiên định từ đôi mắt của Hiếu, như thể cậu thật sự muốn làm việc cùng anh, không phải vì lý do cá nhân mà là vì lý do khác sâu sắc hơn
"Vậy cậu muốn gì từ tôi?"
"Tôi chỉ muốn giúp đỡ chủ tịch, cấp dưới của ông trùm mafia, cái danh đó thật ngầu"
Câu bông đùa của Hiếu làm Dương nảy lên một cảm giác lạ. Anh biết ở thế giới này, không ai dễ dàng tin tưởng một người ngoài, đặc biệt là những người khôn ngoan như Minh Hiếu. Nhưng đôi khi, những kẻ đến từ bóng tối như vậy lại cần thiết để giữ cho bóng tối lan rộng và không bị ánh sáng nuốt chửng
Dương không nói gì thêm, chỉ im lặng quan sát Hiếu. Không khí trong vòng lại trở nên căng thẳng ngột ngạt, một cuộc chiến tâm lý giữ hai người trong phòng vẫn đang diễn ra.
Hai ngón tay Dương gõ nhẹ trên mặt bàn, sẵn sàng cho những câu hỏi tiếp theo
"Đêm đó tại sao cậu lại xuất hiện ở tại hiện trường và ngay vào thời điểm hệ thống bị tấn công? Cậu có quan hệ gì với tên còn lại bị truy đuổi không?"
Hiếu nhìn Dương một lúc, trong mắt cậu không có sự hoang mang mà thay vào là một sự bình tĩnh đáng sợ. Cậu khẽ lắc đầu, phủ nhận tất cả
"Không, tôi chẳng biết hắn là ai. Tôi ở văn phòng IT tăng ca để chạy chương trình, đột nhiên nghe còi báo động nên lập tức chạy lên"
"Kì lạ là lúc đó hệ thống camera của tập đoàn đều bị nhiễu sóng, bằng chứng nào để chứng minh lời cậu nói là thật?"
"Bằng chứng là hôm đó anh đã giám sát tôi tại chỗ khi tôi kiểm tra hệ thống, và lần đó tôi đã chạy nhầm hướng nên gặp phải anh. Nếu tôi biết phòng hệ thống nằm ở đâu thì tôi đã không phải đi nhầm rồi"
Dương khẽ gật đầu như một sự đồng tình, lặng lẽ phân tích những gì vừa nghe được. Không có dấu hiệu gì cho thấy Hiếu đang nói dối, nhưng trong thế giới này, những điều thầm kín luôn luôn được che giấu. Sự trung thực của Hiếu dần làm cho Dương cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng anh vẫn giữ cho mình một sự cảnh giác cao độ
"Tôi biết cậu không phải một sát thủ bình thường, từ lâu tôi đã muốn chờ cậu để xem cậu có thể làm gì tôi. Không ngờ lại là vì lý do này"
"Nếu tôi thật sự muốn giết anh, thì vào lúc chạm mặt ngay đó chính là cơ hội tốt nhất của tôi"
"Cậu nghĩ cậu có thể dễ dàng giết tôi à?"
"Haha, tôi không tự tin lắm. Nhưng anh cũng biết đấy, cũng rất nhiều nhân vật oanh tạc thế giới ngầm này chết dưới tay tôi rồi"
Dương nhìn vào mắt Hiếu, cố gắng tìm kiếm dấu hiệu của sự lúng túng và dối trá. Nhưng Hiếu vẫn thản nhiên ra đấy, không hề có một chút nao núng
"Tôi biết chủ tịch sẽ không dễ tin tưởng người khác" Hiếu cất giọng, như thể đang rõ được Dương đang suy nghĩ gì "Tôi không mong anh sẽ lập tức tin tôi, nhưng tôi sẽ chứng minh rằng bản thân sẽ là một đồng minh hoàn hảo của anh"
Dương giữ im lặng và ngẫm nghĩ. Cảm giác khó tả trong lòng lại đốc thúc anh xem xét kĩ tình hình hiện tại. Tổ chức hiện tại cũng đang gặp vấn đề, có được thêm người như Hiếu hỗ trợ, có lẽ mọi thứ sẽ hoạt động một cách trơn tru hơn
"Được rồi, cậu có cơ hội để chứng minh cho điều đó. Nhưng đừng quên tôi vẫn đang theo dõi cậu"
Hiếu gật đầu, trong lòng dịu lại vì vừa trải qua một bài kiểm tra khó nhằn. Cậu biết Dương sẽ không tha thứ cho bất kì ai phản bội, và cũng sẽ không loại bỏ những người tài năng chỉ vì sự hoài nghi. Cả hai im lặng trong một khoảnh khắc dài rồi Dương đứng dậy, anh vươn vai để xoa tan không khí nặng nề trong phòng
"Điều tra về kẻ đột nhập hôm đó. Nếu có thông tin gì liền báo cáo với tôi" Dương ra lệnh, bước chân đến bàn rót một tách trà "Cậu được phép ở lại đây, đừng khiến tôi hối hận vì đã tin tưởng"
"Được"
Hiếu mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt đầy sự quyết tâm. Tuy cậu biết Đăng Dương chưa hề đặt niềm tin vào cậu nhưng ít nhất anh cũng đã cho Hiếu một cơ hội. Và Trần Minh Hiếu sẽ không để cơ hội này trôi qua một cách vô ích.
_
.
.
.
.
.
Tất cả chi tiết đều hoàn toàn không có thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro