Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

boy, i want u

lowercase; ooc; r18; văn xuôi; smut; bad words; dirty talk.

x

"anh say rồi đấy."

"anh đâu có?"

đức duy khẽ thở dài, cố gắng đẩy cái người đang nằm đè lên mình ra nhưng không thành, ly rượu đặt trên bàn đã vơi đến đáy, dương đáng lẽ là định uống tiếp nhưng em đã ra cản, cơ mà không hiểu sao đang cố gắng cản thì anh lại đột nhiên vô tình nằm lên người em, dù nói cỡ nào cũng không chịu tránh ra. dương vùi mặt vào hõm cổ em, cảm nhận mùi hương quen thuộc đầy thoả mãn, bàn tay anh vòng qua eo em, ôm em thật chặt, cọ cọ lên cổ em.

"nhột... anh đi ra đi nặng quá."

em chẳng biết đối phương còn tỉnh táo không nữa, cái kiểu quấn người rồi dính như cún thế này thì không say mới lạ. rõ là mời em đến ăn beefsteak xong uống rượu vang giữa màn đêm ngắm những vì sao sáng thì chill phải biết, quái nào một hồi dương rót rượu liên tục, em ngồi nhìn mà ngơ ra tại chỗ, anh cứ uống rồi uống chẳng để ý rằng người đối diện đang nhìn mình bằng ánh mắt phán xét ra sao. lúc sau, dương dần trở nên mất tỉnh táo, đại loại là nói mấy lời vô tri vớ va vớ vẩn.

"duy không yêu anh."

"duy ghét anh à?"

"duy đừng có nhìn ra chỗ khác, duy nhìn anh đây này!"

"anh yêu duy."

anh gần như đã la lên, lại rót đầy vào cốc giống kiểu đang thất tình vậy, lúc ấy đức duy mới vội vàng ngăn đăng dương lại, dằng co một hồi không hiểu sao lại rơi vào tình cảnh thân anh đè lên thân em thế nữa. em đỡ trán, có ai nói em biết rằng trần đăng dương khi say xỉn lại dính người thế này không? à mà, có ai được mời đến nhà dương ăn beefsteak uống rượu vang như duy đâu mà biết, sĩ chứ.

chợt cảm thấy có gì đó sai sai khi cổ mình lại ướt ướt, rồi còn có chút đau nhói nữa, đức duy cau mày, nắm áo anh đẩy ra, dĩ nhiên là không thành, anh cái gì cũng hơn em hết, từ sức khoẻ đến chiều cao, giống hệt người khổng lồ vậy. đức duy bĩu môi, không phục lúc này nhưng lại chẳng biết làm gì khác, chỉ có thể khua tay múa chân loạn xạ vô vọng, và buông ra mấy lời chửi bới đầy cay nghiệt.

"anh là chó à? đừng có cắn nữa!!"

đăng dương ngước lên, nhìn thẳng vào mắt đức duy khiến em ngây ra trong giây lát, chưa kịp định hình được gì thì đã bị cướp lời. anh áp môi mình lên môi em, ấn em xuống nền nhà lạnh lẽo không một lối thoát, duy cau mày, biết ý định của đối phương nên nhất quyết chẳng chịu hé môi dù chỉ một chút. không đạt được mong muốn, dương chỉ đành chơi chiêu, cắn mạnh xuống môi dưới em đến nỗi bật máu, ép em nhỏ nằm dưới thân phải mở miệng ra để anh thuận tiện luồn lưỡi khuấy đảo khoang miệng, mùi vị rỉ sắt tràn vào cộng thêm cái đau rát khiến đức duy cau mày, hơi thở dường như bị đánh cắp khiến việc hô hấp trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.

bàn tay anh cũng chẳng rảnh rỗi, liền luồn vào áo em trêu đùa trên đầu ngực phập phồng, hai đầu ti cương cứng hiện rõ qua lớp áo sơ mi, đăng dương rời môi em, dịu dàng đặt từng nụ hôn lên làn da ửng hồng, đức duy cố gắng lấy lại hơi thở, trước mắt phủ một tầng sương mỏng manh, khẽ giật mình khi anh đặt môi lên đầu ngực, duy cố phản kháng bao nhiêu thì vòng tay ôm lấy em của đăng dương lại trở nên chặt hơn như thể sẽ giam giữ em ở đây mãi mãi vậy.

vì em là điều tuyệt vời nhất, là điều anh chẳng thể mất.

duy nghĩ chắc em cũng say rồi.

đăng dương mút ngực em, cho vào miệng dùng lưỡi đưa đẩy lên xuống, duy mím môi, cố kiềm nén tiếng rên rỉ gợi dục phát ra. không để bên nào thua thiệt, tay anh xoa đầu ti bên kia, lúc sau đổi lại, cảm giác ươn ướt trên làn da khiến em khẽ rùng mình, bàn tay anh di chuyển xuống bên dưới, mơn trớn trên làn da mềm mại xuống bên dưới. tiếng kéo khoá quần vang lên đồng thời mang em khỏi cơn mê man, đức duy nhanh chóng ngăn chặn việc đăng dương chuẩn bị làm. anh khẽ nhướn mày nhìn em yêu nước mắt rơi hai hàng, mếu máo nhìn anh.

"anh ơi, đừng..."

chết tiệt, đức duy của anh sao mà đáng yêu thế? anh sẽ chết mất, thật đấy. dương khẽ cười, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên khoé mắt em, rồi lên má, trán và gói gọn trong một nụ hôn, nhân lúc tình yêu phía dưới bị phân tâm một chút, liền nhanh tay cởi chiếc quần bò bó sát ra, kèm theo là chiếc quần lót che đậy dương vật nhỏ bé ở giữa. rời đôi môi người thương, anh không nói không rằng đưa hai ngón tay vào trong hậu huyệt khô khốc khởi động, đức duy cau mày, cảm giác lạ lẫm này hai mấy năm cuộc đời đến giờ đây là lần đầu tiên em cảm nhận được, chẳng để em kịp thích nghi, anh đã vội di chuyển ra vào bên trong lỗ nhỏ, vách thịt ấm nóng bao lấy hai ngón tay anh, dịch dâm không ngừng trào ra khiến việc ra vào trở nên dễ dàng hơn. hai tay em đưa lên tìm kiếm điểm dựa, đăng dương khẽ hạ mình xuống một chút để đức duy dễ dàng nắm lấy áo, sau đó ôm lấy cổ anh.

ánh mắt em trở nên mơ hồ, hơi thở gấp gáp, nước bọt tràn bên khoé môi, bên dưới dương vật nhỏ chịu đả kích từ bàn tay to lớn của anh mà bắt đầu rỉ ra chất dịch trắng đục, đức duy không kiềm được khẽ nức nở, thút thít trong lòng anh.

"anh... chậm thôi... hức..."

nghe thấy thế, tốc độ của đăng dương chỉ trở nên nhanh hơn, hai ngón tay khuấy đảo hậu huyệt khiến tâm trí đức duy như thể nổ tung, em vùi mặt vào hõm cổ anh, thở hắt ra một hơi khi dương vật lần nữa vì kích thích mà bắn đầy trên áo cùng với một ít vương trên tay anh. cả người đức duy run lên, bờ môi sưng đỏ vì bị cắn mút hé mở, đăng dương chẳng hề chờ đợi gì thêm, liền đem con quái thú của mình đặt trước cửa động mỉm cười đê tiện.

"xin lỗi duy nhé, hôm nay anh quên không mua bao mất rồi."

duy vừa định chống cự thì sự đau đớn phía dưới đã vô tình chặn miệng em lại, đức duy bấu chặt lấy áo anh, cào cấu không ngừng trong vô vọng. cự vật to lớn ép lỗ hậu mở to để đi vào, miệng nhỏ vừa nuốt được một nửa đã khiến em không thể chịu nổi được nữa, muốn đẩy anh ra nhưng bàn tay em lại trở nên vô lực. đăng dương gác một chân em lên vai mình, ánh mắt đăm chiêu nhìn hậu huyệt từ từ hút lấy cặc lớn đang chầm chậm đi vào, đến khi tất cả đã nằm gọn bên trong, anh không hề nhận ra em đang chật vật cỡ nào mà thẳng tay rút ra rồi lại đâm mạnh vào, một phát trúng điểm nhạy cảm của em khiến đức duy khóc không thành tiếng.

biết mình vừa tìm đúng chỗ để chơi, đăng dương không hề chần chừ nhắm thẳng mà đâm vào, cả người đức duy lắc lư theo từng nhịp ra vào của anh, da thịt va chạm vang lên trong căn phòng như thể dội lại vào tai, bên dưới ửng đỏ bắt buộc chịu sự hành hạ mà ngậm lấy vật lớn, dù có muốn nhả ra cũng là điều không thể.

"ưm... aa... đau... đau em... ha..."

đức duy rên rỉ không ngừng, bao lí trí có lẽ đã tiêu tan từ bao giờ, anh nắm lấy eo em, nắm bắt thời cơ lần nữa đâm thật sâu khiến duy la lớn, âm thanh em tạo ra dường như trở nên khàn đi rõ ràng. dương hôn lên những giọt nước mắt đi qua gò má em, dù là trông dịu dàng đến thế, nhưng bên dưới thì lại hành hạ em liên tục chẳng biết điểm dừng là đâu, cả người em trở nên mềm nhũn, không còn sức trụ được mà bám lấy anh nữa, chỉ có thể ngã ra sàn nhà nhìn đăng dương hoạt động y hệt máy dập.

"haa... anh... lừa em! a-anh có say đâu... hức..."

"đâu, anh say mà."

"điêu... đồ nói dối!... aa... chậm lại..."

"say em."

anh đâm sâu vào bên trong, đức duy run lên cảm nhận dòng tinh dịch ấm nóng tràn vào, em đã nghĩ cuối cùng thì cơn ác mộng này cũng có thể kết thúc rồi, và em cuối cùng cũng đã được ngủ sau chuỗi ngày làm nhạc mệt mỏi, cộng thêm việc bị đàn anh chơi tới bên như này. cơ mà không, đăng dương lần nữa phá tan giấc mộng của em, giờ đã trở thành một điều vô cùng hão huyền, đỉnh điểm là dương vật sau khi lên đỉnh lại lập tức dựng đứng trước sự ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa của em.

thế mà anh lại cười tươi rói.

"lần này thì em nhún nhé? anh mệt lắm rồi đây này."

đức duy thề em sẽ không bao giờ cho tên điên này chạm vào người em nữa đâu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #duongcap