CHƯƠNG 67 - PHÉP HÀNH XỬ BẤT BẠO ĐỘNG
Mùa an cư năm ấy hoàn mãn, nhiều vị đại đức lên từ giã Phật để đi hoằng hóa ở các địa phương. Đại đức Phú Lâu Na, vốn là một trong những vị giảng sư nổi tiếng của giáo đoàn khất sĩ, trình với Phật là đại đức có ý về quê để hành đạo. Sinh quán của đại đức là đảo Sunaparanta ở ngoài biển Đông, Phật hỏi:
– Tôi nghe nói vùng đó là một vùng chưa được khai hóa, những giống dân cư trú tại đó tính tình hung dữ và các vụ bạo động thường xảy ra luôn, không biết là thầy về đó hành đạo có tiện hay không.
Đại đức Phú Lâu Na bạch:
– Lạy Phật, chính vì họ chưa được khai hóa cho nên chúng ta phải tới để giúp họ. Chính vì họ hung dữ và bạo động nên chúng ta phải đem đạo từ bi và phép hành xử bất bạo động đến. Con nghĩ là con có thể thành công ở đó được.
– Phú Lâu Na, nếu thầy đang thuyết pháp mà họ cứ tới la ó và chửi mắng vào mặt thầy thì thầy tính sao?
– Lạy Phật, con nghĩ la ó và chửi mắng cũng chưa lấy gì làm dữ lắm. Họ cũng còn chưa liệng đá và đồ dơ vào con.
– Nhưng nếu họ liệng đá và đồ dơ vào thầy?
– Lạy Phật, liệng đá và đồ dơ cũng chưa lấy gì làm dữ lắm. Họ cũng còn chưa lấy gậy đánh vào con.
– Nhưng nếu họ lấy gậy đánh vào thầy?
Đại đức Phú Lâu Na cười:
– Lạy Phật, như vậy họ cũng còn hiền lắm. Họ vẫn chưa giết con.
– Nhưng nếu như họ giết thầy?
– Điều này không xảy ra đâu, bạch đức Thế Tôn, mà dù nó có xảy ra đi nữa thì chết vì đạo lý từ bi và bất bạo động vẫn là một cái chết có ý nghĩa, có thể giáo dục người ta được. Lạy Phật, người ta sống trên đời ai cũng phải có một lần chết, nếu cần chết vì lý tưởng từ bi và bất bạo động, con sẽ không từ nan.
Phật khen:
– Hay lắm Phú Lâu Na! Thầy có dư sức đi hành hóa tại xứ Sunaparanta. Tôi hỏi để các thầy khác cũng được nghe mà thôi, chứ riêng tôi, tôi không nghi ngờ gì về khả năng và lập trường bất bạo động của thầy hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro