C29: MUÔN VẬT TỪ DUYÊN SINH LẠI TỪ DUYÊN MÀ DIỆT
Ba viên ngọc quý là Phật, Pháp và Tăng.
Khất sĩ Kiều Trần Như là vị đệ tử xuất gia đầu tiên của Phật mà cũng là vị đệ tử đầu tiên đã thực chứng đạo Tỉnh Thức. Đại đức dạy:
– Phật (Buddha) là người tỉnh thức, và là người tỉnh thức cao độ.
Người tỉnh thức biết được và thấy được chân tướng vũ trụ và cuộc đời. Vì vậy người tỉnh thức không còn bị ràng buộc vào ảo vọng, sợ hãi, giận hờn và tham đắm.
Người tỉnh thức là người tự do, có đầy đủ an lạc, có đầy đủ tình thương và sự hiểu biết.
Bậc đại sa môn Cồ Đàm, thầy của chúng ta, là một bậc tỉnh thức hoàn toàn. Người là kẻ chỉ đường cho tất cả chúng ta, đưa chúng ta ra khỏi thế giới ảo vọng để trở nên những người tỉnh thức.
Mỗi người trong chúng ta đều có tính Phật (Buddhata) trong lòng, và vì vậy ai cũng có thể trở thành người tỉnh thức như Phật.
Tính Phật này là khả năng tỉnh thức, khả năng vượt thoát ảo vọng.
Nếu chúng ta tu tập theo đạo lý tỉnh thức thì chúng ta làm cho tính Phật trong ta mỗi ngày mỗi sáng và một ngày kia chúng ta cũng sẽ đạt được tự do và an lạc hoàn toàn như Phật.
Phật ở ngay trong tâm của mỗi chúng ta. Chúng ta phải trở về tìm Phật ngay trong tâm ta.
Phật là viên ngọc quý thứ nhất.
Pháp (Dharma) là con đường đưa tới sự tỉnh thức.
Con đường này đã được Phật tìm ra và đã và đang chỉ dạy cho chúng ta.
Con đường này đưa ta thoát khỏi ngục tù ảo vọng, giận hờn, sợ hãi và tham đắm, và dẫn ta tới chân trời tự do an lạc, vô úy, làm cho sự hiểu biết và tình thương phát hiện nơi ta.
Hiểu và thương là những hoa trái đẹp đẽ nhất của đạo lý tỉnh thức. Pháp là viên ngọc quý thứ hai của chúng ta.
Tăng (Sangha) là đoàn thể những người đang cùng nhau thực tập đạo tỉnh thức và cùng đi trên con đường giác ngộ.
Muốn tu tập đạo giải thoát ta phải nương tựa vào đoàn thể này. Một mình đơn độc, ta sẽ gặp nhiều khó khăn trong sự tìm học và thực hành đạo lý tỉnh thức.
Vì vậy chúng ta phải nương vào tăng đoàn.
Người xuất gia cũng như người tại gia phải biết trở về nương tựa nơi Tăng đoàn để có thể đi xa trên con đường tu tập.
Tăng là viên ngọc quý thứ ba của chúng ta.
Này các thiện nam tử và thiện nữ nhân! Tất cả chúng ta phải trở về nương tựa nơi ba viên ngọc quý của trần gian là Phật, Pháp và Tăng.
Có nơi nương tựa rồi chúng ta sẽ hết bơ vơ và chúng ta sẽ vững tiến trên con đường giác ngộ và trong cuộc đời.
Từ hai năm nay, tôi đã trở về nương tựa nơi ba viên ngọc quý.
Hôm nay quý vị cũng phát nguyện đi cùng một con đường. Chúng ta nên vui mừng và sung sướng khi đưa ba viên ngọc quý vào lòng.
Thật ra, ba viên ngọc quý ấy đã có sẵn trong tự tâm của chúng ta từ vô thỉ. Ta tu tập đạo giải thoát là để làm cho ba viên ngọc ấy chiếu sáng trong ta.
====
Nghe đến danh từ Phật, mắt Xá Lợi Phật sáng lên:
– Thầy của ngài dạy giáo pháp gì, xin ngài vui lòng cho tôi được biết sơ qua một chút.
– Tôi chỉ mới theo học với thầy tôi gần đây thôi; giáo pháp của thầy tôi vi diệu lắm tôi chưa đủ sức tuyên giải đâu. Ngài nên tìm đến thầy tôi, thầy tôi sẽ chỉ dạy cho ngài.
Xá Lợi Phất nài nỉ:
– Xin ngài cho tôi vắn tắt một vài câu cũng đã quý lắm rồi. Tôi sẽ đến cầu xin lệnh sư sau.
A Thấp Bà Trí mỉm cười rồi đọc cho Xá Lợi Phất nghe một bài kệ.
Xá Lợi Phất kể lại cho bạn nghe về cuộc gặp gỡ với vị khất sĩ A Thấp Bà Trí. Rồi ông đọc cho Mục Kiền Liên nghe bài kệ:
Muôn vật từ duyên sinh
Lại từ duyên mà diệt
Bậc giác ngộ tuyệt vời
Đã từng như vậy thuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro