Đường về
Tống Nghiên Vũ từ nhỏ có cha mẹ, đến năm 10 tuổi cha mẹ li hôn, cả hai đều xách hành lý bỏ đi, không ai mang theo đứa trẻ. Hàng xóm tốt bụng, thấy đứa trẻ côi cút một mình trong căn nhà thuê đói khổ, đành mang nó gửi đến cô nhi viện.
Tống Nghiên Vũ sống ở cô nhi viện đến năm 18 tuổi, với năng khiếu và nỗ lực, cô nhận được học bổng toàn phần vào được một trường đại học mỹ thuật ở tỉnh khác.
Tống Nghiên Vũ gặp Nhiếp Vỹ Kỳ trong một lần tham gia đợt tình nguyện cứu hộ thiên tai.
Nhiếp Vỹ Kỳ là điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời này của Tống Nghiên Vũ.
Anh ấy là một quân nhân, một người tốt, quan trọng nhất là, anh ấy vô cùng vô cùng yêu thương cô.
Bởi vì anh ấy như vậy, nên một người luôn nghi ngờ tình yêu như Tống Nghiên Vũ mới có thể chọn lựa kết hôn.
Họ yêu nhau 6 năm, Tống Nghiên Vũ từ chối lời cầu hôn 4 lần, đến lần thứ 5 mới đồng ý.
Lần đó, trước lúc đi làm nhiệm vụ, Nhiếp Vỹ Kỳ hỏi rằng "Nếu anh sống sót trở về, chúng ta kết hôn nhé?"
Tống Nghiên Vũ nén nước mắt vào trong, đáp "được".
Nhiếp Vỹ Kỳ suýt chết, nhưng vẫn sống sót, thoi thóp trở về. Anh ấy nói với Tống Nghiên Vũ, bởi vì muốn nhìn thấy em làm cô dâu, nên không dám chết.
Tống Nghiên Vũ trong hôn lễ thực sự là một cô dâu xinh đẹp. Nhiếp Vỹ Kỳ như ý nguyện cưới được vợ xinh, ảnh cưới của họ ngập tràn hạnh phúc.
Tống Nghiên Vũ tính tình dịu dàng, sau khi tốt nghiệp liền làm giáo viên mỹ thuật cho một trường tiểu học, suốt ngày chìm đắm trong tiếng cười đùa của đám trẻ, sống một cuộc sống bình yên suôn sẻ.
Vì đặc thù công việc, Nhiếp Vỹ Kỳ không hay ở nhà. Nếu không có nhiệm vụ, anh ấy sẽ về nhà vào tối thứ 4 và thứ 7, và rời đi vào buổi chiều hôm sau.
Kết hôn 2 năm, Tống Nghiên Vũ thấy việc ở nhà một mình cũng không có gì khó, cô ấy sẽ làm những việc mình thích, nấu ăn, đọc sách, vẽ tranh, nghe nhạc, lâu lâu có thể tự mình đi picnic.
Nhưng làm tất cả việc mình thích dường như vẫn không thể giống với việc ở bên cạnh người mình yêu. Mỗi thứ 4 và thứ 7, cô ấy về nhà, cơm canh đã có đủ, chỉ còn một bóng lưng ai đó đứng loay hoay trong bếp, dọn dẹp mọi thứ sau trận chiến bếp núc khó nhằn.
Tống Nghiên Vũ mỗi phút mỗi giây đều thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời.
Vì thời gian Nhiếp Vỹ Kỳ ở nhà có chút eo hẹp, buổi tối họ chỉ ở nhà.
Mẹ Nhiếp Vỹ Kỳ hối hả giục hai người sinh con. Tống Nghiên Vũ cũng cảm thấy họ nên có một đứa con, thủ thỉ với anh rất nhiều lần, anh đều đáp:
"Chúng ta còn trẻ, cứ chờ đợi vài năm đã, thuận theo tự nhiên thôi. Vả lại nghe nói sinh con rất đau, nhỡ em chịu không nổi thì sao. Đợi lớn thêm vài tuổi, già rồi sức chịu đựng tăng thêm rồi hẵng sinh."
Lúc đó cả hai sẽ phá lên cười, rồi tiếp tục nói chuyện đến lúc trời hửng sáng.
Nếu lúc đó cô ấy biết, anh ấy sợ mình hi sinh, để lại mẹ con cô côi cút như cha anh đã từng.
Nếu lúc đó cô ấy biết, anh ấy cầu hôn cô rất sớm, là vì anh ấy quá yêu, muốn bên cạnh cô thật lâu, lại chẳng biết lúc nào mình phải chết.
Chủ nhật, một chiều tháng 9, Nhiếp Vỹ Kỳ rời đi như mọi ngày, lúc tạm biệt lại quên mất hôn lên trán Tống Nghiên Vũ. Cô ấy không nghĩ nhiều, cô ấy còn đang bận nghĩ đến quà sinh nhật cho Nhiếp Vỹ Kỳ, vì thứ 4 này lúc anh ấy trở về vừa đúng ngày sinh nhật.
Nếu biết đó là lần cuối cùng được gặp anh, cô ấy dù có đuổi theo cũng sẽ bắt anh ấy hôn lên trán mình.
.....
Sáng thứ hai có lớp, như thường lệ Tống Nghiên Vũ đến trường.
Lúc cô đang chỉ cho học sinh cách tô màu, một nữ đồng nghiệp đã ở ngoài cửa, bảo có người đến gặp cô.
Tống Nghiên Vũ không có người thân, bạn bè đều ở xa, ở đây chỉ quen Nhiếp Vỹ Kỳ cùng mấy người trong đơn vị của anh ấy.
Ở trước mặt là Tiểu Hoắc, cấp dưới của Nhiếp Vỹ Kỳ, anh ấy nghiêm trang chào "chị dâu", sau đó mới dõng dạc nói.
"Mời chị đi cùng tôi một chuyến."
Tống Nghiên Vũ không dám hỏi, chỉ im lặng gật đầu, vào phòng giáo vụ run rẩy cất đồ vào túi, sau đó chào mọi người, rời đi.
Tống Nghiên Vũ trên đường đi không hỏi một câu nào, cũng không khóc không hoảng loạn, chỉ có lòng bàn tay là lạnh toát.
Tiểu Hoắc đưa Tống Nghiên Vũ vào một nơi đóng quân của quân đội, lính gác nghiêm cẩn hành lễ khi xe tiến vào trong.
Tiểu Hoắc đưa cô vào một căn phòng lớn, không có cửa sổ, rất lạnh, bên trong là một đội hình được xếp thẳng tắp. Người đứng đầu hô lên "Tất cả, chào."
"Chào chị dâu."
Họ không hành lễ kiểu quân đội, mà gập người 45 độ, một cách thành kính nhất, sau đó họ nhanh chóng dạt sang hai bên, để lộ ra một chiếc giường trải khăn trắng.
Tiểu Hoắc suốt đường đến đây một mực giữ im lặng, lúc này cất tiếng: "Chị dâu, mong chị nén đau thương."
Tay Tống Nghiên Vũ buông thõng, chiếc túi rơi trên nền nhà, cô bước đến cạnh giường, từng bước đi như ngàn vết kim đâm.
Tống Nghiên Vũ chậm rãi lật tấm khăn trắng lên, òa khóc.
Đó vẫn là Nhiếp Vỹ Kỳ, nhưng không còn là một Nhiếp Vỹ Kỳ nguyên vẹn.
Tống Nghiên Vũ run rẩy sờ vào mặt anh, nhỏ giọng, như sợ làm anh tỉnh giấc.
"Không phải nên về nhà vào thứ 4 sao? Lần này về sớm mất rồi..."
....
"Không sao...chúng ta cùng về nhé."
Lúc chuẩn bị rời đi, đơn vị bàn giao di vật cho Tống Nghiên Vũ, chỉ có một chiếc ba lô, một bộ quân trang, và một xấp thư. Khá nhiều, nhưng tất cả đều là di thư được viết lúc đi làm nhiệm vụ. Nếu không may bỏ mình, thư sẽ được gửi đến người nhà.
Những lá thư suốt bao nhiêu năm cũng chưa từng gửi đi, nếu được phép chọn lựa, cả đời Tống Nghiên Vũ cũng chẳng muốn nhận dù chỉ một lá.
Vậy mà cô nhận rồi, nhận hết tất cả những lá thư anh ấy viết. Kể cả lá thư cuối cùng.
[Tháng 6 năm 2016
Gửi Tiểu Vũ yêu quý,
Hôm qua anh đã cầu hôn em, nhưng em lại không đồng ý.
Cũng tốt, lỡ may anh chết, em sẽ không phải là quả phụ.
Thuận lợi lấy một ông chồng, sinh con, sống đời hạnh phúc.]
...
[Tháng 1 năm 2017
Gửi Tiểu Vũ yêu dấu,
Tháng 1 trời lạnh, nhớ mặc thêm áo ấm.
Hi vọng lá thư này không được gửi đi, vì anh muốn trở về. Lấy em.]
...
[Tháng 10 năm 2018
Gửi Tiểu Vũ yêu dấu,
Hôm nay bỗng thấy rất nhớ rất nhớ em.
Cảm ơn em đã đồng ý lời cầu hôn.
Vì từ 'được' ấy, anh nhất định phải trở về.
Vậy nên lá thư này sẽ không được gửi đi.]
...
[Tháng 9 năm 2021
Vợ yêu dấu,
Thực ra anh không muốn viết bức thư này, nhưng đây vốn là thủ tục, không bỏ được.
Hôm trước anh đến đón em ở trường, thấy em dạy đám trẻ con vẽ tranh, bỗng nhiên lại rất muốn thấy khung cảnh em dạy con chúng ta. Hết năm nay sinh một đứa nhé.
Thực ra anh cũng thích trẻ con, nhưng sợ em lại phải vất vả chịu cảnh chăm con một mình.
Cuối năm nay anh muốn xin xuất ngũ, trở lại làm một người bình thường, có thể ở bên cạnh em mỗi ngày, có thể chăm sóc em mỗi khi em ốm, có thể cùng em đi khám thai kỳ, có thể cùng em đi picnic.
Anh sẽ trở về.
Ngàn lần yêu em.
Vỹ Kỳ kết bút.]
Nhiếp Vỹ Kỳ mỗi bức thư đều viết như kể chuyện, không hề xem nó như di thư, chỉ như viết một cuốn nhật ký, với tinh thần vui vẻ mong chờ ngày trở về.
Anh ấy rốt cuộc cũng trở về, chỉ là không còn sống nữa.
Đám tang nhanh chóng diễn ra, em trai cùng mẹ Nhiếp Vỹ Kỳ từ quê lên, gào khóc đến khản cả tiếng.
Chỉ có Tống Nghiên Vũ không khóc.
Cô chết lặng.
Mẹ Nhiếp Vỹ Kỳ khóc lóc thảm thiết, liên tục mắng mỏ Tống Nghiên Vũ.
"Chắc chắn cha mẹ mày thấy mệnh mày xui xẻo nên mới bỏ rơi mày, nhà tao đúng là xui rủi mới lấy phải mày, mày khắc con trai tao, vì lấy mày nên nó mới chết, con quỷ cái mồ côi này."
Đám người Tiểu Hoắc tới can ngăn bà ấy "Bác gái..." nhưng lại nhìn thấy cái lắc đầu của Tống Nghiên Vũ. Cô ấy nói: "Không có gì đau khổ bằng người mẹ mất con, cậu kệ bà ấy đi."
Có ai hiểu được rằng bà ấy mất một đứa con trai, còn cô ấy lại mất đi người thân duy nhất của cuộc đời mình.
Sau tang lễ, mẹ Nhiếp Vỹ Kỳ và em trai định chuyển đến sống ở căn nhà Tống Nghiên Vũ đang sống. Họ sẽ về quê vài ngày thu dọn đồ đạc, mẹ chồng bảo Tống Nghiên Vũ dọn dẹp lại căn nhà, trả cho họ trước khi rời đi, dù sao đó cũng là nhà Nhiếp Vỹ Kỳ được đơn vị cấp cho, giờ anh đi rồi, cô coi như chẳng liên quan gì đến nhà họ Nhiếp nữa.
Tống Nghiên Vũ xin nghỉ phép ở trường từ hôm lễ tang đến nay chưa đi làm lại. Cô cuộn mình trong phòng, vẫn là ở nhà một mình nhưng chẳng còn muốn làm gì nữa, không muốn nấu ăn, không muốn đọc sách, không muốn nghe nhạc, không muốn vẽ tranh...
Thì ra cuộc sống này vốn dĩ tốt đẹp bởi vì có người để yêu thương.
Thì ra cuộc sống không có ai cả, không có chờ mong thật sự vô cùng thống khổ.
Cô ấy nhốt mình trong nhà mấy ngày, trước hôm mẹ chồng lên, cô ấy gắng gượng dậy khỏi giường, đi mua chút đồ đạc, dọn dẹp lại đồ đạc của hai vợ chồng, đóng gói cẩn thận, sau đó cô ấy nấu chút đồ ăn lấp bụng.
Đêm đó, Tiểu Hoắc nhận được một tin nhắn.
"Xin lỗi vì đã làm phiền cậu, nhưng tôi cũng không biết nhờ vả ai nữa. Ngày mai, cậu đến nhà tôi đưa tôi đi nhé, chìa khóa ở dưới chậu cây ở trước cửa. Phiền cậu lúc đến nhớ gọi cảnh sát nữa nhé. "
Sáng hôm sau Tiểu Hoắc đến nhà, Tống Nghiên Vũ đã nằm trên giường, dưới thân trải một tấm bạt dày. Tấm thư tuyệt mệnh để ở trên bàn, cùng một lọ thuốc ngủ trống rỗng.
Cô ấy mồ côi, không có chốn về, không có người thân.
Cô ấy không biết đi đâu nữa, nên quyết định đi tìm Nhiếp Vỹ Kỳ, tìm người cô ấy yêu, cũng là người yêu cô ấy nhất đời này.
Cô ấy tính toán chu toàn mọi thứ, để lại cho Tiểu Hoắc một cái thẻ ATM, trong đó có chút tiền tiết kiệm, mong cậu ấy tổ chức cho cô ấy một tang lễ nho nhỏ. Trước khi chết đều đã gửi tin nhắn tạm biệt mọi người.
Điều cô ấy không ngờ rằng là, trong di thư cô ấy ghi "nhờ cậu tổ chức cho tôi một tang lễ nho nhỏ, mà chắc chẳng có ai đến dự đâu, làm đơn giản thôi nhé! Trân trọng biết ơn."
Vậy mà ngày diễn ra tang lễ, mọi người cô ấy quen đều đến, cả bọn trẻ ở trường cũng đến, thắp cho cô ấy nén hương tiễn biệt.
Tiểu Hoắc đặt tro cốt của Tống Nghiên Vũ vào hũ tro của Nhiếp Vỹ Kỳ.
Mong họ đời đời kiếp kiếp bên nhau.
Hoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro