Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Phản Bội

ẦM!

Tôn Ngộ Không văng mạnh xuống đất, tạo ra một hố sâu trên nền đá trắng.

Cả Thiên Cung đột nhiên rơi vào im lặng.

Không ai tin vào những gì vừa xảy ra.

Ngay cả Tôn Ngộ Không cũng không tin.

Hắn ngẩng đầu, quệt đi vết máu trên khóe môi, nhìn lên người vừa tung ra đòn đánh.

Dương Tiễn đứng đó.

Trường thương trong tay hắn nhuốm máu.

Máu của Tôn Ngộ Không.

"Ngươi... đang làm gì?"

Giọng Tôn Ngộ Không trầm xuống, không còn vẻ đùa cợt như trước.

Nhưng Dương Tiễn không trả lời.

Hắn chỉ nâng mũi thương, đôi mắt tam nhãn lạnh lẽo như chưa từng có bất kỳ cảm xúc nào.

"Hàng phục Tôn Ngộ Không."

Giọng nói của hắn vọng khắp Thiên Cung.

Một mệnh lệnh.

Tôn Ngộ Không đột nhiên bật cười.

Nhưng trong nụ cười ấy, không hề có ý vui vẻ.

"Hay lắm, Nhị Lang Thần."

"Ngươi lại đóng vai chó săn của Thiên Đình rồi sao?"

ẦM!

Hắn tung người lên, xoay Kim Cô Bổng trong tay, hướng thẳng vào Dương Tiễn.

"Vậy thì xem hôm nay ai hàng phục ai."

Từ trên cao, Ngọc Đế lặng lẽ quan sát.

Bên cạnh hắn, một người khoác áo trắng khẽ mỉm cười.

Thái Thượng Lão Quân.

"Người có vẻ hài lòng với kết quả này?"

Ngọc Đế không trả lời ngay.

Ông ta chỉ nhìn xuống hai kẻ đang giao chiến, ánh mắt sâu thẳm như vực thẳm vô tận.

"Nhị Lang Thần là kẻ thông minh."

"Hắn biết mình phải làm gì."

Lão Quân cười nhẹ.

Nhưng ánh mắt hắn lại ánh lên một tia bí ẩn.

TRÊN CHIẾN TRƯỜNG.

Kiếm và bổng va vào nhau, từng đợt chấn động nổ tung.

Bầu trời nứt toác.

Cả Thiên Đình rung chuyển.

Dương Tiễn ra tay không hề nương nhẹ.

Hắn đánh nhanh, chuẩn xác, một đường thương mang theo sức mạnh xé gió, xuyên thẳng đến yết hầu của Tôn Ngộ Không.

Tôn Ngộ Không nghiêng đầu né tránh, nhưng lưỡi thương vẫn rạch một vết sâu trên vai hắn.

Máu chảy xuống áo.

Nhưng hắn không lùi.

Hắn chưa bao giờ lùi.

"Dương Tiễn!"

Hắn gầm lên.

BÙM!

Hắn vụt đến trước mặt Dương Tiễn, tung một quyền cực mạnh vào bụng hắn.

Dương Tiễn khựng lại.

Nhưng ngay sau đó, hắn đột nhiên cười khẽ.

"Chậm quá, Hầu Tử."

BỘP!

Một tay hắn bóp chặt cổ Tôn Ngộ Không, nhấc bổng hắn lên không trung.

"Ngươi có biết... tại sao ta phản bội ngươi không?"

Giọng hắn trầm thấp, đầy nguy hiểm.

Tam nhãn sáng lên, như thể đang che giấu một bí mật động trời.

Tôn Ngộ Không siết chặt nắm đấm, nghiến răng.

"Nói thử xem."

Dương Tiễn cúi xuống, thì thầm vào tai hắn.

"Vì ta chưa bao giờ đứng về phía ngươi."

ẦM!

Hắn ném mạnh Tôn Ngộ Không xuống đất.

Bụi mù bốc lên.

Tôn Ngộ Không cảm nhận được máu đang chảy từ khóe môi.

Hắn thật sự bị thương.

Nhưng hắn không tin.

Không tin rằng Dương Tiễn lại phản bội hắn.

Nhưng khi hắn ngẩng đầu—

Hắn chỉ thấy Dương Tiễn đứng đó, lạnh lùng như một pho tượng thần.

Không có bất kỳ dao động nào.

Không có bất kỳ do dự nào.

"Thật sao?"

Giọng hắn khàn đi.

Hắn cười, nhưng trong mắt lại cháy lên lửa giận.

"Vậy thì ta sẽ tự tay giết ngươi, Nhị Lang Thần."

Dương Tiễn nhìn hắn rất lâu.

Rồi khẽ nói:

"Thử xem."

Từ trên cao, Lão Quân mỉm cười.

Trong tay hắn, một viên ngọc nhỏ lấp lánh ánh sáng kỳ dị.

Hắn nhẹ nhàng thì thầm:

"Trò chơi chỉ mới bắt đầu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro