Chương 12: Thiên Đình Sụp Đổ
"Hàng phục Tôn Ngộ Không."
Một mệnh lệnh lạnh lùng vang lên từ Ngọc Đế.
Trong khoảnh khắc, hàng trăm thiên binh lao tới.
Tôn Ngộ Không không lùi.
Hắn chưa bao giờ biết lùi.
ẦM!
Một quyền quét ngang, hàng chục thiên binh văng ra xa, đập mạnh xuống nền đá.
Nhưng ngay sau đó, hàng trăm kẻ khác lại tràn đến.
Thiên Lôi giáng xuống từ bầu trời, chém rách không gian, đánh thẳng lên cơ thể hắn.
Da thịt cháy xém, máu tràn xuống nền đá trắng tinh.
Nhưng Tôn Ngộ Không không cảm thấy đau.
Cơn phẫn nộ đang thiêu đốt hắn từ bên trong.
Hắn không có thời gian để cảm nhận vết thương.
Hắn chỉ có một mục tiêu—
Phá hủy Thiên Lao.
Cướp lại Dương Tiễn.
BÊN TRONG THIÊN LAO.
Dương Tiễn quỳ trên nền đá lạnh, xiềng xích phong ấn quấn chặt tứ chi.
Cơ thể hắn đẫm máu.
Mái tóc đen bị cắt ngắn, vết thương khắp người, nhưng hắn vẫn giữ một ánh nhìn bình tĩnh đến đáng sợ.
Hắn không cần ngẩng đầu cũng biết ai đang đến.
Thái Thượng Lão Quân.
Lão nhân râu bạc đứng trước hắn, thở dài.
— "Ngươi biết tại sao mình ở đây chứ, Dương Tiễn?"
Dương Tiễn không trả lời.
Lão Quân không giận, chỉ nhẹ giọng tiếp tục.
— "Ngươi không phải kẻ ngốc. Ngươi hiểu rõ hơn ai hết... Thiên Đình không chấp nhận thứ tình cảm này."
— "Tình cảm?"
Lần đầu tiên, Dương Tiễn lên tiếng.
Giọng hắn khàn đặc, mang theo một tia châm chọc nhạt nhẽo.
— "Đây là cái tên mà các ngươi đặt cho nó sao?"
— "Không quan trọng gọi nó là gì."
Lão Quân nhìn xuống hắn.
— "Quan trọng là, nó không nên tồn tại."
Dương Tiễn khẽ cười.
Nụ cười lạnh như băng.
— "Thế à?"
ẦM!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, chấn động cả Thiên Lao.
Lão Quân khựng lại.
Ánh mắt Dương Tiễn cuối cùng cũng có chút dao động.
Hắn biết ai vừa đến.
Hắn biết kẻ nào dám liều mạng động đến Thiên Đình vì hắn.
Lão Quân nhắm mắt.
— "Hắn đến rồi."
Dương Tiễn không nói gì.
Nhưng xiềng xích trên cổ tay hắn bắt đầu rung lên.
Hắn không định chờ bị cứu.
Hắn sẽ tự mình phá vỡ xiềng xích này.
BÊN NGOÀI.
Tôn Ngộ Không đã không còn giữ lại gì nữa.
Cân Đẩu Vân bùng nổ dưới chân hắn, xé toạc không gian, đẩy tốc độ hắn lên mức cực hạn.
Kim Cô Bổng nện mạnh xuống đất, phá hủy tầng phong ấn đầu tiên.
BÙM!
Thiên Lôi lại giáng xuống, xuyên thẳng qua ngực hắn.
Máu văng tung tóe.
Hắn lảo đảo, nhưng không ngã.
Ngọc Đế nhìn hắn, ánh mắt không chút dao động.
— "Tôn Ngộ Không, ngươi muốn chết ở đây sao?"
Tôn Ngộ Không cười, lau vết máu nơi khóe miệng.
— "Chết?"
— "Ta đã chết một lần từ 500 năm trước rồi."
ẦM!
Hắn đánh sập tầng phong ấn thứ hai.
Thiên Lao chỉ còn một lớp chắn cuối cùng.
Hắn sắp chạm đến Dương Tiễn.
Nhưng đúng lúc đó—
Một thanh trường thương lao thẳng xuống, xuyên qua vai hắn.
Tôn Ngộ Không cứng người.
Máu chảy ướt đẫm áo hắn.
Hắn biết thanh thương này.
Nó thuộc về Dương Tiễn.
Nhưng Dương Tiễn không ở đây.
Vậy ai là kẻ đã sử dụng nó?
Hắn quay đầu.
Và rồi—
Hắn thấy.
Một người mặc chiến giáp đen, đôi mắt sắc bén như lưỡi đao, lạnh lẽo như băng tuyết vạn năm.
Hắn hoàn toàn không xa lạ với kẻ này.
Người từng là huynh đệ của Dương Tiễn.
Người từng là một trong những kẻ mạnh nhất dưới trướng Thiên Đình.
Nhị Lang Thần—của Thiên Đình.
Hắn đã đến.
Hắn đã được triệu hồi.
Không phải để được cứu.
Mà là để tự tay kết liễu Tôn Ngộ Không.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro