chương 56
Chết thật, ban nãy không khí quá ngượng ngùng thành ra giờ hắn cười như bú bóng vậy không dừng lại được nhưng khi hắn nhìn thấy Ái Liên cũng cười không khác gì hắn làm hắn có chút thoải mái mà cười chứ mình hắn cười chết đi sống lại mà người ta chỉ nhìn mình thì gượng chết mất
Tội nhất là tên thương thầm Ái Liên hắn khóc còn to hơn lúc nãy nước mắt nước mũi tèm nhem
HUHUHUHU TA SỐNG CÒN Ý NGHĨ GÌ
Nói xong hắn nhảy xuống hồ sen làm ra một tiếng bùm kinh thiên động địa làm rất nhiều người xung quanh chú ý
Gia Vũ: coi trừng... CÓ SÓNG THẦN. HAHAHAHA
Nói xong tất cả mọi người chứng kiến điều cười theo, mà cái tên này như là không biết bơi cứ vẩy vẩy 2 tay mãi nhưng cũng chả ai cứu hắn vì đang bận cười với lại tên này người tu tiên, hắn mà chết đuối là thành chuyện cười thiên cổ luôn
Ở nơi tràn ngập tiếng cười này vậy mà lại có một lão trung niên không cười trái lại còn nghiến răng nghiến lợi
"TÔNG MÔN NHỤC MẶT VÌ NGƯƠI" lão trung niên là một trưởng lão của Vĩnh Thánh Hồng Liên tông tên là Hàn Võ Phi, lúc này Võ Phi đang tức sôi gan nổ mật chỉ hận không thể dìm chết cái tên tu tiên mà không biết lội này. Một nữ đệ tử của ông kế bên thé thé cười nhưng bị ông phát hiện
Võ Phi: ừ cứ cười đi, một hồi nữa bị nhổ hết răng xem ngươi còn dám cười không
Đệ tử: ơ tông chủ...
Võ Phi: ý ta đã quyết ngươi muốn làm gì thì làm
Đệ tử: chỉ là đệ tử thấy ái nữ của người cười cùng anh hùng trông rất hợp nhau thôi
Võ Phi nghe đến đây thì mới để ý đến vị trí của Ái Liên, nhìn thấy ái nữ của mình cùng với anh hùng đang cười chảy cả nước mắt làm lòng hắn vui như trẩy hội
Võ Phi: "giỏi lắm ái nữ của ta, giỏi lắm. Con nhất định phải kết được duyên với anh hùng"
Võ Phi lúc này lòng đã nguôi giận cùng đệ tử đó đi nơi khác
Gia Vũ lúc này tuy còn cười mất kiểm soát vẫn cố loạn choạng đứng dậy nhưng nhìn thấy lũ đồ đệ vì cố vớt tên đó mà chìm theo làm hắn ngã xuống nền đá ôm bụng cười tiếp
Cuối cùng một số nha hoàn người phàm thấy có 3 kẻ sắp chết đuối nên vớt lên. Thâm tâm Gia Vũ cảm ơn những nha hoàn đó nếu không có họ thì sợ rằng hắn sẽ là tu tiên giả đầu tiên chết vì cười
Một lúc sau khi 3 tên vô lại đó được vớt thì cũng hết trò mọi người tản ra dần, một số người nhận ra y nhưng không muốn đắc tội nên cũng rời đi. Bấy giờ hắn cáo từ Ái Liên để về nhóm của mình
Ái Liên tạm biệt Gia Vũ rời đi xong thì tên dáng người thô kệch đó lại đến gần Ái Liên
Hàn cô nương.... hức hức
Hắn giờ đây người ướt sũng càng lộ thêm cái bụng cóc của hắn thêm việc giờ đây hắn đang khóc làm Ái Liên thật sự không dám nhìn. Ái Liên quay mặt rời đi mặc kệ tên đó thút thít
Gia Vũ đi một lúc thì có một số đệ tử Kim Linh Thánh tông đã chờ sẵn, bọn họ mỗi người cầm trong tay một cái gương to
Gia Vũ: cái gì vậy?
Một đệ tử đáp: là của hồi môn cho anh hùng đó, hahahaha
Các đệ tử xung quanh cũng cười theo, Gia Vũ gạt chân làm đệ tử đó ngã sõng soài dưới đất
Kế bên tông chủ xuất hiện từ tốn nói: bỏ đi chúng nó chỉ đùa tí thôi
Hắn định đáp trả lại đòi đi đám cưới của tông chủ với Lin Lan nhưng nghĩ lại rồi thôi, tự nhiên đang yên đang lành gây sự với tông chủ chả để làm gì. Nghĩ rồi hắn không quan tâm lũ đệ tử đó nữa mà tiếp tục đi dạo Tiên Xuyên Thánh tông
Hắn đi tận 1 ngày rồi nhưng không có gì đặc biệt cả, chủ yếu là đang buôn bán vật phẩm, cổ, vũ khí và đan dược thứ mà hắn ở tông môn có thừa. Hắn định nghe giảng đạo thì hóa ra bọn họ chỉ là để chuẩn bị mà thôi, các đại năng đang đợi đến khi mà nhiều tông môn khác đến thì giảng một lượt
Gia Vũ: vậy là bọn họ cho những tông môn đứng đầu mỗi quốc gia lời mời trước sau đó mới là những tông môn khác à, chả trách ta đi nghe ngóng xung quanh tên tông môn nào cũng có chữ "thánh" trong đó
Ái Liên: ừm, chúng ta chỉ ở thời gian chuẩn bị vẫn còn chưa bắt đầu
Lúc nãy trong lúc không hiểu cái quái gì đang diễn ra thì may mắn gặp lại Ái Liên, 2 người ngồi chung một cái ghế đá ai đi qua cũng để mắt tới 2 người
Gia Vũ: vậy bao lâu nữa thì sự kiện Cảm Nhân Tiên Vực bắt đầu vậy?
Ái Liên: có lẽ tầm 3 ngày nữa
Gia Vũ: Ái Liên cô nương biết nhiều thông tin về sự kiện này quá nhỉ?
Ái Liên: là do sách có ghi chép về sự kiện này nên ta mới biết thôi
Gia Vũ: sách ư? Tên là gì vậy
Ái Liên:là "những sự kiện ngàn năm có một"
Hắn đã hiểu tại sao hắn không biết gì về sự kiện này rồi, tên sách như thế thì hắn vô thức bỏ qua cũng dễ hiểu
Gia Vũ: vậy cô còn giữ cuốn sách không? Ta muốn nghiên cứu về sự kiện này
Ái Liên: tiếc... tiếc quá, ta chỉ có một cuốn... nhưng lỡ làm mất rồi, nhưng... nếu anh hùng muốn biết thông tin gì... thì có thể hỏi ta... ta nhớ dai lắm
Gia Vũ khá nghi ngờ về chuyện mất sách nhưng cũng không làm gì được đành bỏ qua
Gia Vũ: vậy... có thể cho ta biết các cơ duyên của Cảm Vực gồm những gì không?
Ái Liên lúc này không nói năng ngập ngừng nữa mà nói rất dõng dạt
Ái Liên: các cơ duyên chính là các mảnh nhỏ của cổ cảm xúc gồm 7 cổ đức hạnh trinh khiết, tiết độ, bác ái, chăm chỉ, kiên nhẫn, từ bi, khiêm tốn. 7 cổ tội lỗi kiêu ngạo, đố kị, giận giữ, lười biếng, tham lam, tham ăn và dục vọng. Còn nhiều loại cổ khác như cổ sợ hãi, cổ tình yêu, cổ sức mạnh, cổ trí tuệ, cổ hy vọng vân vân. Tất cả bọn chúng điều có ý chí riêng
Gia Vũ: nếu bọn chúng có ý chí riêng sao lại chia sẻ một phần của mình cho con người?
Ái Liên: vì khi tìm được vật chủ thích hợp một phần nhỏ của cổ sẽ sống nhờ cảm xúc nó đại diện trong người vật chủ mà từ từ lớn dần và khi mà vật chủ không còn xứng đáng, từ bỏ hoặc chết thì mảnh cổ đó sẽ trở về bản gốc giúp cho bản gốc to lớn hơn
Gia Vũ: vì sao những con cổ đó lại muốn lớn hơn, chúng không thể ở yên vĩnh viễn à?
Ái Liên: đúng vậy! Bản gốc của cổ cảm xúc sẽ bị bào mòn theo thời gian nhưng vô cùng chậm, nếu chúng muốn tồn tại thì phải tìm cách lớn hơn và chia sẻ mảnh nhỏ của mình hiện tại là cách duy nhất
Gia Vũ: chuyện gì sẽ sảy ra nếu cổ cảm xúc bị bào mòn hết?
Ái Liên: không ai biết cả
Gia Vũ đứng lên chắp tay nhẹ nhàng nói: đa tạ cô Ái Liên, nếu có thể sau này ta sẽ trả ơn cho cô
Nói xong hắn quay đi định tìm kiếm nơi nào có nhiều linh khí để mà hấp thụ nhưng đằng sau Ái Liên gấp gáp nói
Ái Liên: thật ra... anh hùng... có thể... vấn an ta.... bây giờ
Gia Vũ quay mặt lại ánh mắt lộ vẻ có chút bất ngờ
Ái Liên: à... ừ... nếu ngài muốn thôi
Gia Vũ cười cười: được chứ, ta cầu còn không được
Nghe thế Ái Liên ngỡ ngàng một lúc mới hiểu ấp a ấp úng dẫn hắn đến nơi cô ở
Hắn được đưa đến nơi tạm trú của Vĩnh Thánh Hồng Liên tông, thời gian diễn ra sự kiện rất lâu nên những tông môn có mặt đều lập sẵn nơi tạm trú lâu dài rồi. Tuy chỉ là tạm chú và chỉ mới làm xong những thứ cơ bản như chính điện nhưng độ hoành tráng của nơi này đã có thể so với những tông môn hạng 2 rồi, nơi trú đã như thế thì có thể hình dung tông môn có thể to như nào
Khi hắn cùng đi với Ái Liên làm nhiều đệ tử của Hồng Liên tông xì xào bàn tán. Khi Ái Liên dẫn hắn đến phòng của cô, nơi này tuy không xa hoa hoành tráng nhưng tiện nghi đầy đủ
Hắn nhìn cô một hồi rồi cười
Ái Liên: kh...không biết cảm thấy thế nào... ta cũng chưa... chuẩn bị để... tiếp đãi
Gia Vũ: ta chỉ nhớ cô nói chỉ là được sủng hạnh một chút nhưng số người trong tông môn tham gia có hạn chỉ có thể là thiên kiêu mà đang ngồi đất đả tọa còn cô thì có cả phòng riêng. Thật không tin cô chỉ là có chút sủng hạnh mà thôi
Ái Liên giật mình quên mất điều quan trọng này, cô không dám nhìn Gia Vũ
Gia Vũ: có lần một thì có lần hai không biết cô còn nói dối ta điều gì
Ái Liên định khẳng định mình không có nói dối gì khác thì nhận ra cô đã nói dối chuyện về cuốn " những sự kiện ngàn năm có một" lúc này cô càng không dám thó thé gì
Gia Vũ: nói thật cho ta biết đi...
Ái Liên nhắm chặt mắt lại
Gia Vũ: lúc cô nói người cô yêu đang ở rất gần liệu có thật hay không?
Ái Liên ngẩn mặt lên nhìn Gia Vũ không tin lời y vừa nói. Cô nhanh chóng định thần nói
Ái Liên: ta hoàn toàn nói thật
Gia Vũ: làm sao ta tin cô được
Ái Liên: vì người đó là ngài
Nói xong thì cô đỏ mặt vì xấu hổ định chạy đi mất thì được Gia Vũ níu lại, hắn quàng tay đỡ lấy cô
Gia Vũ ấp úng nói: ta cũng nói thật..... người ta thích... cũng ở gần đây thôi
Ái Liên thẫn thờ một chút rồi hiểu ra lời y nói, hắn kéo cho cô đứng dậy gượng ngùng cáo từ rồi chạy mất để lại Ái Liên đang đê mê trong hào quang của cổ tình yêu
Ái Liên: "♥︎♥︎♥︎♥︎♥︎♥︎♥︎♥︎♥︎♥︎♥︎♥︎♥︎♥︎♥︎♥︎♥︎♥︎♥︎"
Gia Vũ chạy ra khỏi nơi tạm trú Hồng Liên tông rồi dừng lại
Gia Vũ: "nhiệm vụ hoàn tất"
Gia Vũ chỉ là đang diễn cho Ái Liên yêu hắn thôi, hắn biết để không sợ trước tình yêu hắn phải khiến cả hắn và cô cùng nhau trước mới tạo ra tình yêu thật sự được, cô yêu hắn còn hắn yêu người giống hệt cô cũng coi như là yêu rồi
Hắn quay về nhóm người đồng môn hỏi han cũng biết rằng tông môn cũng có một nơi tạm trú cũng có thể so một chín một mười với Hồng Liên tông
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro