Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

   Vương Nhất Bác ghé trên giường nghỉ ngơi trong chốc lát, vừa tực giận vừa buồn cười, quay đầu nhìn thật kỹ Tiêu Chiến đang nằm ngủ ngon lành trên lưng mình, chống đỡ thân thể bủn rủn lộn một vòng đem người nọ ném về phía bên trong. Nhìn Tiêu Chiến ngốc vô cùng đang say ngủ Vương Nhất Bác lại có chút tức giận cùng ủy khuất, không nhịn được mà đưa tay nhéo cho một cái.

- A... - Tiêu Chiến nhíu mày, giật giật cánh tay, hướng phía Vương Nhất Bác khoát khoát một cái rồi lại quay đầu ngủ tiếp.

   Vương Nhất Bác nhìn, thở dài một hơi, lại thấy vết đỏ xuất hiện trên tay Tiêu Chiến, một chút áy náy dâng lên, chính mình vì sao lại hướng Tiêu Chiến nổi giận chứ? Hắn bây giờ chẳng phải chỉ là một đứa trẻ thôi sao? Trí óc so đối với đứa trẻ có khi còn không bằng, chính mình tại sao lại nổi giận với hắn chứ?

   Mình thật là... Ôi!

   Vương Nhất Bác nằm trên giường một hồi lâu, đến khi thấy trên người thoải mái hơn một chút mới vịn cột giường chậm chạp đứng dậy, nhìn sắc trời đoán chừng cũng đã sắp bình mình, cũng không biết là canh mấy rồi nữa. Lúc này vẫn có người gác đêm chứ?

   Vương Nhất Bác nghĩ đến lại không nén được một tiếng thở dài, nếu như tân hôn bình thường chắc chắn sẽ có người gác đêm nhưng... Hôm nay thực sự rất khó nói, dù sao thì Tiêu Chiến cũng ngốc, một kẻ ngốc đêm tân hôn có thể làm gì được chứ? Khẳng định là ngốc vô cùng mà ngủ say sưa thôi. Nếu có phân phó người trực thì không biết họ có lười biếng không? Có khi đã sớm đi ngủ từ lúc nào.

   Thế nhưng... Cơ thể thực sự quá khó chịu, dính đến hung ác, còn có chỗ đằng sau... Vương Nhất Bác nghĩ đến liền đỏ mặt, nhìn kẻ cầm đầu ngủ đến ngon ngọt lại nhịn không được mà giơ tay lên. Lúc tay chuẩn bị chạm vào mặt Tiêu Chiến lại đột ngột ngưng lại, lát sau chậm rãi buông xuống, xoa xoa tóc Tiêu Chiến.

- A... Mẫu thân không khóc... Chiến Chiến ... ngoan... - Hình như là được vuốt tóc rất thoải mái, Tiêu Chiến nói mê, miệng còn chẹp chẹp giống như là đang ăn món gì ngon lắm.

   Vương Nhất Bác bất đắc dĩ cười cười, nhìn gương mặt ngây thơ của Tiêu Chiến lại thấy có nét đáng yêu, trong lúc nhất thời bị mê hoặc. Ai cũng nói, người sống trên mũi đao đều có đến mười phần sát khí, nếu không thì cũng là bá khí ngút trời, cơ hồ chỉ cần dùng một ánh mắt cũng đủ để khiến cho người ta run rẩy tay chân. Thế nhưng Tiêu Chiến lại không phải dạng này, hắn thích cười, nụ cười kia khiến người ta cảm thấy thật ấm áp, không tự chủ mà buông lỏng cảnh giác nhưng chỉ một khắc ngay sau đó hắn sẽ tuyệt nhiên không do dự mà cắt đứt yết hầu của địch nhân, máu tươi tất sẽ tuôn chảy thậm chí phun trào đến đẹp mắt.

   Có lẽ nụ cười này cũng là một loại vũ khí đặc biệt của hắn.

   Thế nhưng, Tiêu Chiến cười lên... quả thật quá đẹp mắt.

   Chèo chống thân thể, khép lại y phục, sau khi xác định toàn thân thể đều được y phục che kín Vương Nhất Bác mới nhẹ nhàng mở cửa.

- Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân cần gì sao? – Hạ nhân trực bên ngoài cửa cúi người hành lễ.

   Vương Nhất Bác thoáng yên tâm, quả nhiên là thế gia vọng tộc, lại là Tướng quân phủ, hạ nhân quả thật không dám tắc trách.

- Ngươi giúp ta lấy nước tắm, chuẩn bị thêm mấy cái khăn tắm nữa.

   Vương Nhất Bác thanh âm có chút khàn khàn, lại vì mệt mỏi đến cực điểm nên giọng nói lúc này trầm nhỏ khiến người nghe không khỏi rung động, tựa như một chú thỏ nhỏ đang nhào vào trong ngực cào gãi.

   Người hầu vội vàng gật đầu, thời điểm chuẩn bị rời đi lại bị Vương Nhất Bác gọi lại:

- Chờ chút! Lát nữa trời sáng ngươi đi Hương Mãn Lâu mua một chút bánh ngọt mang về, mua nhiều loại một chút.

- Là... - Cho dù có chút nghi ngờ nhưng người hầu cũng không dám lên tiếng tra hỏi, vội vàng đi lấy nước.

...

- Thiếu phu nhân! Đã chuẩn bị xong.

- Ngươi đi ra ngoài đi.

   Vương Nhất Bác đang ngồi trên ghế, tay chống lấy đỡ đầu, thỉnh thoảng ngủ gục nhìn bộ dạng không khác gà con mổ thóc là mấy. Lúc nghe hạ nhận báo liền vịn eo đứng dậy, đi đến bồn nước tắm kiểm tra nhiệt độ nước, xác định nước đủ ấm mới đem khăn tắm thấm ướt, đi đến bên cạnh Tiêu Chiến giúp hắn lau rửa sạch sẽ.

   Tiêu Chiến vẫn đưa lưng ra ngoài, áo vẫn không có cởi, Vương Nhất Bác cảm thấy mình điên rồi, lúc đưa tay cởi áo Tiêu Chiến lại có cảm giác giống như thê tử cởi áo phu quân đêm tân hôn, mặt không tự chủ mà đỏ lên, nhận ra mình khác thường đưa tay vỗ vỗ mặt. Vương Nhất Bác! Hắn bây giờ tâm trí chỉ là một tiểu hài tử, giống như hài tử của ngươi mà thôi. Thẹn thùng cái gì chứ? Lau rửa nhanh một chút, lau xong còn đi ngủ.

   Dù là đã tự nhủ như vậy nhưng lúc mở ra lớp áo cuối cùng của Tiêu Chiến, nhìn thấy cơ bụng săn chắc hữu lực, Vương Nhất Bác vẫn không tự chủ được đỏ mặt. Y nhắm mắt lại mà cầm khăn lau, bởi vì không nhìn thấy nên cũng không biết là đang lau cọ đến chỗ nào, chỉ khi đến lúc tiếng rên rỉ vang lên bên tai mới quáng quàng mở mắt, để rồi phát hiện mình đang lau...

   Nhìn Tiêu Chiến một mặt ngủ say đến ngon lành, Vương Nhất Bác lại có cảm giác như chính mình là lưu manh đang cố ý đùa giỡn nữ nhi nhà lành. Rõ ràng mình là người nằm dưới mà lại còn phải cứng rắn chống đỡ chịu trách nhiệm với tên nam nhân vừa giày vò mình xong. Nghĩ vậy, bàn tay kia lại muốn giơ lên cho Tiêu Chiến một bạt tai, cuối cùng không hiểu sao lại biến thành tân nương tử nghịch ngợm đưa tay xoa bóp hai má thịt trên mặt phu quân, vì sợ làm tiểu hài tử to xác này tỉnh dậy la khóc nên tân nương tử còn không dám dùng sức. Vương Nhất Bác uất ức hỏng.

Sau khi giúp Tiêu Chiến lau sạch thân thể, Vương Nhất Bác mới chậm chạp chống đỡ thân eo đi đến bồn tắm, nhẹ nhàng bước vào, còn tốt, nước không phải quá lạnh, đương nhiên nước lau người cho Tiêu Chiến không được quá nóng nên giờ này nhiệt độ nước trong bồn tắm có chút không phù hợp với việc tắm lúc rạng sáng. Vốn dĩ có thể để hạ nhân đem thêm nước nóng vào nhưng như thế quá ồn ào, Vương Nhất Bác ngại phiền phức nên cứ thế mà ngâm mình.

   Ngâm một hồi, thân thể cảm thấy thoải mái hơn một chút, Vương Nhất Bác mới dựa người vào thành bồn, tay vòng ra phía sau, tự mình rén rón đi vào, còn tốt, vừa mới làm xong không bao lâu nên ngón tay đi vào không khó. Vương Nhất Bác đỏ mặt đem tinh dịch trong cơ thể móc ra, nhìn thứ còn lưu lại trên ngón tay, mặt thiếu niên hết đỏ lại trắng, một cảm giác không tên bao trùm cả trái tim, chậm rãi lan tràn ra từng ngóc ngách trong cơ thể.

   Có lẽ chính bản thân y cũng đã coi đây như là một thói quen, trước kia lúc thay Hoàng huynh gánh tiếng oan, có hình phạt nào mà chưa từng nhận qua chứ? Nhẹ nhất thì lĩnh vài quân trượng, nặng hơn thì bắt giam... Có đau khổ nào chưa ăn qua? Thế nhưng, hiện tại cảm giác ủy khuất vẫn chậm rãi hiện hữu, dần dần chiếm đóng cơ thể. Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, y đã sống như một Hòa Nguyên, không tranh không giành, không đánh không cướp, an an ổn ổn theo sát ca ca, cõng lấy oan ức, nhận lấy ủy khất, rồi lại vất vả âm thầm phò tá ca ca vững ngôi Hoàng đế, một lòng một dạ vì ca ca mà suy tính. Vương Nhất Bác ngây thơ nghĩ rằng chỉ bằng từng đó cũng đủ để bản thân có thể sống qua một cuộc sống an ổn. Nhưng đến sau cùng lại vẫn bị chính ca ca của mình hố, gả cho một kẻ ngốc.

   Hơn nữa còn... Ngay trong đêm tân hôn phân hóa, bị một kẻ ngốc thượng. Dù cho kẻ ngốc này là Tiêu Chiến, là Tiêu Chiến tài hoa hơn người, dũng mãnh thiện chiến, là tình lang trong mộng của vô số nam nữ trong thiên hạ. Cũng là do hắn ngốc. Bằng không cũng không đến phiên mình. Vương Nhất Bác nghĩ như vậy lại thở dài một hơi.

   Thoát khỏi suy nghĩ mông lung của bản thân Vương Nhất Bác mới phát hiện nước tắm đều đã nguội lạnh, nặng nề mặc lấy y phục rồi trở lại giường. Cũng may, cho dù tâm trí chỉ là một tiểu hài tử nhưng Tiêu Chiến vẫn rất có giáo dưỡng, lúc ngủ chỉ ngủ gọn một bên, không có ngủ một tư thế ngủ kỳ quái nào đó. Vương Nhất Bác nằm vật xuống bên cạnh Tiêu Chiến, nhẹ nhàng kéo chăn mền, sau khi xác định cả hai đều đã được đắp kín mới an tâm nhắm mắt lại, chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Y vốn nghĩ thoáng, đặc biệt với chuyện này lại càng thoải mái, thay vì trở mặt cùng Hoàng đế chống đối thì thuận tay đẩy thuyền, thành toàn nguyện vọng của ca ca, cũng là tự bảo vệ bản thân một đời bình an. Ủy khuất nhanh đến cũng nhanh đi. Sinh ra trong hoàng thất, có thể toàn mạng, an ổn một đời đã là may mắn rồi.

   Vương Nhất Bác cảm thấy như bên tai có một con ruồi rất lớn, bay quanh ong ong liên hồi, phiền muốn chết, y không có kiên nhẫn muốn đưa tay đập một cái để đuổi con ruồi không biết sống chết này đi, thế nhưng tay mình thật giống như đang bị ai đó nắm lấy, muốn động không động được, muốn rút ra cũng không thể rút được.

- A ... - Vương Nhất Bác khó chịu nhíu mày, muốn mở mắt ra nhưng lại chỉ thấy một trận choáng vàng, đầu đau như búa bổ.

- Huhu... Nhị ca... Nương tử vì sao vẫn chưa tỉnh lại... Chiến Chiến sợ hãi...- Tiêu Chiến ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác, tay đang nắm chặt bàn tay vừa khua loạn, lại nhìn tiểu nương tử cau mày khó chịu, nhịn không được òa khóc lên.

- Chiến Chiến ngoan, đừng khóc, Tĩnh thân vương cần nghỉ ngơi, ta dẫn đệ ra ngoài chơi một lúc, chơi một lúc quay lại Tĩnh thân vương sẽ tỉnh lại.

   Bắc Đường Mặc Nhiễm mặc nhiễm cũng không biết làm cách nào để dỗ dành đệ đệ của mình. Sáng sớm đang nghiên cứu kỳ phổ liền thấy đệ đệ vội vàng hấp tấp chạy đến, nước mắt còn treo trên khóe mắt, y phục mặc còn không chỉnh tề. Tiêu Chiến bắt được tay hắn liền kéo chạy thật nhanh, lão Ngũ nhà hắn, dù sao cũng là đại tướng quân chinh chiến sa trường, sức lực quá lớn, bị túm được hắn cũng không cách nào khác, chỉ có thể dùng hết tốc lực chạy theo.

   Đến nơi chưa kịp bước vào phòng đã ngửi thấy mùi chiến hỏa nặng nề, bên trong còn trộn lẫn một hương thơm trong trẻo mát mẻ tựa mùi hương của núi rừng đại ngàn, Bắc Đường Mặc Nhiễm không khỏi mở to hai mắt, chẳng lẽ lão Ngũ cùng Tĩnh thân vương... thật động phòng? Không thể nào. Chưa nói đến việc lão ngũ bây giờ chỉ là một tiểu hài tử không thể hiểu được những thứ đó, rõ ràng Tĩnh thân vương  là một Hòa Nguyên, tại sao lại có tin nguyên?

Nhưng đến khi chính thức bước vào phòng hắn không thể nào không tiếp nhận sự thật này. Hạ nhân trong phòng đều là Hòa Nguyên, không thể ngửi được tin nguyên nhưng Bắc Đường Mặc Nhiễm là một Càn Nguyên, làm sao có thể không ngửi ra được chứ?

   Hắn đưa hai mắt khiếp sợ nhìn Tiêu Chiến, có chút cà lăm tra hỏi:

- Chiến Chiến! Đệ... đệ nhớ lại rồi?

- A... a... Chiến Chiến thật xấu... - Tiêu Chiến một tay lôi kéo y phục của Bắc Đường Mặc Nhiễm một tay lau nước mặt – Chiến Chiến tối hôm qua nóng quá... Là nương tử dạy Chiến Chiến... Nương tử chữa khỏi cho Chiến Chiến, còn mua cho Chiến Chiến đồ ăn ngon. Vậy mà Chiến Chiến nói nương tử khốn nạn ... Huhuhu... Còn nói không muốn nương tử...

   Than thở khóc lóc om xòm, khóc một lát lại như nghĩ ra cái gì liền nói tiếp:

- Nhị ca... Nương tử có phải hay không... Hức... hức nấc... Không thích Chiến Chiến ... ô ô ... Sẽ không để ý đến Chiến Chiến nữa.

   Những lời này nếu để cho Vương Nhất Bác nghe được, đoán chừng có thể tức ngất tại chỗ.

   Bắc Đường Mặc Nhiễm cố kéo ra khóe miệng, hít một hơi thật sâu để còn lấy sức tiêu hóa số lượng thông tin khổng lồ vừa rồi, nhìn thật kỹ đệ đệ nhà mình, bộ dáng này đúng là chưa hồi phục trí nhớ, nghĩ đến chính mình hôm qua đã bỏ qua một màn kịch hay đến như thế, thực sự là quá đáng tiếc! Hắn thở dài một hơi, xoa xoa tóc Tiêu Chiến:

- Chiến Chiến ngoan! Nhị ca sẽ đến xem Tĩnh thân vương bị làm sao. Đừng khóc.

- Hu hức nấc...

   Tiêu Chiến theo sát Bắc Đường Mặc Nhiễm đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác, lúc này Vương Nhất Bác còn đang ngủ, thế nhưng khuôn mặt lại ửng hồng bất thường, hô hấp có chút khó khăn, chứng tỏ người trên giường vô cùng khó chịu.

   Bắc Đường Mặc Nhiễm ngồi xuống bên cạnh, thăm dò mạch tượng của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến xoa xoa đôi mắt sưng đỏ đứng nhìn hành động của nhị ca mình, không biết vì cái gì, lúc nhìn thấy nhị ca đưa tay sờ lấy cổ tay của nương tử trong lòng lại sinh ra một cảm giác rất lạ, giống như là... giống như cái bánh ngọt mà mình thích nhất bị nhị ca đoạt mất vậy, trong lòng đặc biệt khó chịu, được biệt không thoải mái.

- Ô ô... Nhị ca... Nương tử có phải là không cần ta nữa không? – Tiêu Chiến tiến lên trước, vừa khóc vừa vô thanh vô thức chắn trước người Vương Nhất Bác.

   Bắc Đường Mặc Nhiễm cũng nhanh chóng thu tay về:

- Ngoan! Tĩnh thân vương ngã bệnh, để ta cho hạ nhân đi mời lang y qua đây, không có việc gì, đừng gấp ha – Nói xong lại xoa đầu an ủi Tiêu Chiến.

   Tiêu Chiến càng nghĩ lại càng khó chịu. Nương tử dạy mình làm thế nào để hết nóng, đem Chiến Chiến hỏng chữa khỏi, còn mua cho Chiến Chiến thật nhiều đồ ăn ngon. Vậy mà chính mình lại đem nương tử làm bệnh... Ô ô ô, còn nói nương tử là khốn nạn... Chiến Chiến mới là đại khốn nạn, đăc biệt xấu xa, đặc biệt khốn nạn.

  Tiêu Chiến nghĩ đến ủy khuất rơi lệ, ngồi xổm bên cạnh Vương Nhất Bác

- Ô ô ô... Nương tử, ngươi để ý Chiến Chiến có được hay không?

- Huhu... nấc... Nương tử tốt nhất...

- Ô ô .. Hức... Chiến Chiến là khốn nạn...

   Tiêu Chiến ghé vào bên cạnh Vương Nhất Bác vừa khóc vừa lẩm bẩm, biết lang y đến cũng không chịu buông tay Vương Nhất Bác, vẫn là Bắc Đường Mặc Nhiễm đem người kéo ra.

- Ô ô... Không cho phép ngươi đụng vào tay nương tử ta! – Tiêu Chiến nhìn thấy lang y định bắt mạch, một phát nắm lấy tay Vương Nhất Bác, càn quấy ngang ngược.

- Huhu... Nương tử của ta... - Rõ ràng là đang làm càn mà nước mắt lại rơi lã chã như bị người ta khi dễ dã man lắm.

   Lang y bắt mạch không được mà không bắt mạch cũng không xong, cuối cùng vẫn là Bắc Đường Mặc Nhiễm tìm khăn tay đắp lên cổ tay Vương Nhất Bác, lúc đó Tiêu Chiến mới coi như bỏ qua, để yên cho lang y hành nghề.

   Lang y xem xong mạch tượng, kê đơn thuốc, Bắc Đường Mặc Nhiễm phân phó người đi sắc thuốc, sai người hồi bẩm Tiêu lão tướng quân và Tiêu phu nhân rồi lại sai người tiến cung bẩm báo Hoàng Thượng. Lúc này mới coi như làm tròn lễ nghi.

   Lúc bẩm báo Hoàng Thượng, Hoàng Thượng lại sai người đưa vài món đồ bổ trở về, thấy Hoàng Thượng không trách, tội Bắc Đường Mặc Nhiễm mới buông lỏng được tâm tình.

   Những thứ này Tiêu Chiến đương nhiên không có nghĩ đến, hơn nữa, với tâm tình hiện giờ của Tiêu Chiến thì chắc chắn không có tâm sức để nghĩ, hắn chỉ ngồi dán bên cạnh Vương Nhất Bác, nắm chặt lấy tay nương tử mà khóc lóc nhận sai.

   Mẫu thân nói: Biết lỗi liền nhận sai thì là em bé ngoan.

   Chiến Chiến nhận lỗi với nương tử, nương tử liền sẽ tha thứ cho Chiến Chiến. Chiến Chiến là em bé ngoan, là bé ngoan.

   Lúc Vương Nhất Bác mở mắt đã nhìn thấy Tiêu Chiến nắm chặt tay mình, nước mắt nước mũi chảy dài trên gương mặt anh tuấn, theo bản năng đưa tay ra lau, vừa lau lau nước mắt trên mặt Tiêu Chiến vừa khàn khàn nói:

- Như thế nào... Khụ khụ khụ khụ...

   Tiêu Chiến thoáng cái liền luống cuống, thấy Vương Nhất Bác ho kịch liệt lại càng nóng vội, nước mắt càng chảy nhiều hơn. Vẫn là Bắc Đường Mặc Nhiễm đem ly nước cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến vội vàng đút cho Vương Nhất Bác. Bởi vì là lần đầu tiên làm, lại là tâm trí tiểu hài tử nên nước đút vào miệng chẳng được bao nhiêu, thế nhưng cũng đủ để làm dịu cổ họng khô rát. Vương Nhất Bác cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.

- Tại sao lại khóc? – Vương Nhất Bác hỏi.

- Hu hu hu ... Nương tử ngươi thật tốt... huhu... Chiến Chiến là đại khốn nạn... Nương tử đừng không để ý đến Chiến Chiến nữa... Chiến Chiến sẽ làm em bé ngoan... Chiến Chiến không ăn bánh ngọt... - Tiêu Chiến giống như bị dọa sợ, ôm cánh tay Vương Nhất Bác mà khóc nấc lên.

   Không khóc còn tốt, khóc lên liền đem Vương Nhất Bác sốc ngơ cả người. Chính ta còn không có khóc đây! Ngươi khóc cái gì a? Đừng khóc mà. Ta không biết dỗ hài tử.

   Vương Nhất Bác không biết làm thế nào, hốt hoảng vươn tay muốn vỗ vỗ lưng cho Tiêu Chiến, không nghĩ tới Tiêu Chiến hiểu sai ý, cho rằng Vương Nhất Bác muốn ôm mình, liền vội vàng tiến vào lồng ngực nương tử, bên trái cọ cọ, bên phải cọ cọ, giống như một chú thỏ nhỏ đang hoảng sợ.

   Vốn dĩ Tiêu Chiến cao hơn Vương Nhất Bác, dáng người cũng không hề nhỏ hơn, mà hiện tại Vương Nhất Bác lại đang sinh bệnh, đang yết ớt vô cùng. Tiêu Chiến hướng ngực Vương Nhất Bác chui, nhìn không khỏi có chút buồn cười. Bắc Đường Mặc Nhiễm không nhìn nổi nữa, hắng giọng:

- Chiến Chiến ngoan! Trước tiên ra đi, Tĩnh thân vương còn đang khó chịu đây.

   Vương Nhất Bác nãy giờ chỉ chú ý đến Tiêu Chiến, căn bản không để ý rằng trong phòng có người khác, nghe thấy giọng nói của Bắc Đường Mặc Nhiễm liền kinh ngạc ngẩng đầu, nghĩ đến vừa rồi Tiêu Chiến vừa khóc lóc vừa kể lể tất cả đều bị Bắc Đường Mặc Nhiễm nghe thấy hết, khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt như bị hỏa thiêu, đỏ muốn nhỏ máu

- Ta ta... Ngươi...- Vương Nhất Bác không biết nói gì cho phải, Bắc Đường Mặc Nhiễm che miệng lại cười cười, nghĩ đến người ta đang nói chuyện phu phu, mình ở đây quả thật không đúng.

- Nếu Tĩnh thân vương không có việc gì thì ta xin đi trước, Chiến Chiến, phải chiếu cố Tĩnh thân vương thật tốt đấy.

   Vương Nhất Bác đang định mở miệng nói gì đó, lại thấy Tiêu Chiến đột ngột lên tiếng, lập tức muốn đào một cái lỗ để chui xuống.

- Hắn không phải là Tĩnh thân vương gì cả, hắn là nương tử của ta – Tiêu Chiến nói xong còn cười khúc khích, kiêu ngạo ngẩng cao đầu, một mặt cầu khen ngợi mà nhìn Vương Nhất Bác – Nương tử! Ngươi nói có đúng không?

   Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, quay đầu, mặt đỏ càng lợi hại hơn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro