Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29 End

- Những cái này là cái gì vậy? Đầy một bàn?

   Tiêu Chiến vừa vào phòng đã thấy Vương Nhất Bác dựa trên ghế, trên mặt bàn là la liệt đồ vật, thậm chí trên bàn tầng tầng lớp lớp không đủ còn để đầy cả mấy cái ghế bên cạnh.

- Có thể là cái gì nữa, chính là y phục của tiểu bảo bảo – Vương Nhất Bác ngoài miệng làm như không để ý nhưng tay lại cầm mỗi bên một cái, xoa xoa đụng đụng, có lẽ đã nhìn đến hoa cả mắt.

- Hôm nay tiểu bảo bảo có ầm ĩ không?

   Tháng lớn, bảo bảo luôn cảm thấy không thoải mái. Hơn nữa eo đứa nhỏ nhà hắn vừa mảnh vừa mịn, càng ngày Tiêu Chiến càng lo lắng, bụng lớn như vậy, cũng không biết eo có chống đỡ được không? Cho nên, chỉ cần ở cạnh đứa nhỏ là Tiêu Chiến lại không tự chủ đưa tay đặt lên eo, giúp đứa nhỏ xoa bóp, hi vọng làm giảm bớt phần nào đau nhức.

- Con đạp, đạp làm ta đau thắt lưng – Vương Nhất Bác nhíu mày nói.

   Có thể là do đã gần ngày sinh, tiểu bảo bảo luôn thích cử động, dù là động nhẹ cũng khiến Vương Nhất Bác không chịu nổi, không thể làm gì khác ngoài ngồi trên ghế hoặc nằm trên giường vuốt ve an ủi tiểu bảo bảo trong bụng.

   Có Tiêu Chiến còn tốt, Tiêu Chiến sẽ phóng thích chút tin nguyên, sẽ xoa dịu được tâm tình xao động của tiểu bảo bảo. Nhưng lúc không có Tiêu Chiến thật rất khó chịu, dù có đem y phục của Tiêu Chiến vây quanh người cũng không làm giảm bớt khó chịu trong lòng.

   Rốt cuộc trong thời gian này Vương Nhất Bác càng ngày càng dính Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đi đâu y liền đi theo đấy, một bước không rời.

   Đối với chuyện này Tiêu Chiến vô cùng thỏa mãn.

   Thế nhưng chuyện tảo triều lại không khiến hắn vui vẻ. Buổi sáng phải đi sớm, nếu không đi sẽ bị tiểu nhân rèm pha rằng ỷ sủng mà kiêu. Nhưng hắn đi, bảo bảo tỉnh giấc không thấy hắn chắc chắn sẽ khó chịu. Tiêu Chiến không thể làm gì khác ngoài mỗi lần đi đều đem y phục trên người cởi ra, khoác lên người bảo bảo, đem bảo bảo của hắn gắt gao bao lấy, lại đắp chăn lên, đảm bảo không còn khe hở mới lưu luyến rời đi. Bãi triều, người đầu tiên lao ra ngoài chắc chắn là Tiêu đại tướng quân, không những tẩu thoát nhanh mà phi ngựa lúc nào cũng phi nước đại, tựa như truyền thư hỏa tốc.

   Thế nhưng, Vương Nhất Bác vẫn luôn có cảm giác, chỉ cần Tiêu Chiến rời đi, y liền mơ màng tỉnh giấc, tỉnh rồi lại không có cách nào ngủ lại được, chỉ có thể rúc sâu vào y phục của Tiêu Chiến, hít lấy tin nguyên còn lưu lại.

- Đây là y phục mẫu thân đưa tới? – Tiêu Chiến cầm lấy một cái, sờ lên, có chút giật mình hỏi Vương Nhất Bác – Là gấm Tứ Xuyên, sờ lên thật thích, giờ không phải là thời gian cống nạp gấm Tứ Xuyên, sao có thể có nhiều như vậy?

- Là Hoàng huynh sai Dương công công trong cung đưa tới. Dương công công tự mình đưa tới – Vương Nhất Bác nhếch miệng cười, còn có chút đắc ý.

- Thật sao? Chẳng chắc bảo bảo vui vẻ như thế. Xem ra bệ hạ là thật tâm đối tốt với bảo bảo – Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác vui vẻ, trong lòng cũng vui vẻ theo.

- Vui vẻ sao? Không có... - Vương Nhất Bác ngượng ngùng hướng Tiêu Chiến mở trừng hai mắt – Cũng không biết vì cái gì mà gần đây Hoàng huynh đối với ta rất tốt...

   Vương Nhất Bác không biết nhưng Tiêu Chiến biết, nói Hoàng đế đối tốt với Vương Nhất Bác không bằng nói Hoàng đế áy náy với Vương Nhất Bác.

   Đối với Vương Nhất Bác nhiều năm như vậy áy náy...

   Muốn dùng những thứ này bù đắp cho những áy náy đó...

- Đối tốt mà còn bị hoài nghi, bằng không ta đem những thứ này trả lại hết cho bệ hạ - Tiêu Chiến nói rồi xoa xoa eo cho Vương Nhất Bác.

- Không! Cho ta chính là của ta – Vương Nhất Bác vô thức bĩu môi, má thịt phồng phồng to hai bên, hai mắt lại trừng càng lớn hơn.

- A ... - Tiêu Chiến không nhịn được hôn lấy cái miệng nhỏ đang cong lên của bảo bảo, hôn xong còn chẹp chẹp tựa như vừa nếm thử thứ gì – Ngọt! Bảo bảo vừa ăn cái gì? Sao lại ngọt như vậy?

- Ngươi... - Vương Nhất Bác liếm mắt một cái, cả mặt đỏ - Đều đã làm phụ thân, vẫn còn không nghiêm chỉnh.

- Bảo bảo đều quên rồi? – Tiêu Chiến cọ cọ rồi cắn mút vành tai Vương Nhất Bác – Ta vậy mà lại nhớ kỹ, mấy hôm trước, bảo bảo dùng một chỗ tuyệt diệu nào đó cắn chặt Tiểu Chiến Chiến không thả, lại còn kêu nhanh hơn, nhanh nữa...

   Tiêu Chiến một mặt cười xấu xa, chưa nói xong đã bị Vương Nhất Bác bịt miệng:

- Giữa ban ngày, nói cái gì vậy hả?

   Vương Nhất Bác càng nói mặt càng đỏ, cuối cùng cho Tiêu Chiến một củi chỏ, thoát khỏi vây hãm của hắn mà đi đến bên giường.

- Ai nha! Bảo bảo lại tức giân, ô ô, nương tử không tức giận có được không? Chiến Chiến ngoan... - Tiêu Chiến lập tức chuyển giọng, đáng thương dỗ dành Vương Nhất Bác

   Đây là phát hiện mới của Tiêu Chiến, hơn nữa trăm phát trăm trúng, chỉ cần hắn mềm giọng, làm nũng rồi giả làm bộ dạng ngốc nghếch của mình ngày trước, Vương Nhất Bác tuyệt đối nhượng bộ.

   Quả nhiên, cho dù là mắt mũi bỏ bừng thẹn thùng nhưng Vương Nhất Bác vẫn quay đầu, sữa sữa hung hung trừng Tiêu Chiến, ngữ khí có vẻ bất lực:

- Ngài có thể làm người được không? Ngày ngày chỉ biết khi dễ ta.

- Ta nào dám. Khi dễ ai cũng không thể khi dễ bảo bảo nhà ta – Tiêu Chiến lấy lòng hướng Vương Nhất Bác sáp tới, một bên ôm eo, một bên trên bụng vuốt ve – Ta sờ bụng thấy cứng một chút, có phải là thấy khó chịu không?

   Sắp sinh, Vương Nhất Bác căn bản là không khép được chân, để Tiêu Chiến tiện ôm mình Vương Nhất Bác liền ngồi luôn trên người hắn, hai chân để hai bên hông Tiêu Chiến,, một cỗ hương sữa bay thẳng đến chóp mũi:

- Hô... Chỉ muốn nhanh sinh tiểu bảo bảo ra thôi, cái này không thể làm, cái kia không thể làm, sắp khó chịu chết rồi.

   Vương Nhất Bác nói xong thì giống như quả bóng xì hơi, trượt vào trong ngực Tiêu Chiến, tìm tư thế thoải mái mà dựa vào.

   Tiêu Chiến vuốt vuốt ngón tay Vương Nhất Bác, ngón tay vừa mảnh vừa dài, rất đẹp, vuốt ve rồi thành kính hôn lên:

- Ủy khuất bảo bảo nhà ta rồi, sau này chúng ta không sinh nữa, nhìn bảo bảo khó chịu như vậy, Chiến ca cũng khó chịu.

   Chính là, trong chín tháng này, ngoại trừ gần ba tháng đầu không biết, còn lại mấy tháng về sau Tiêu Chiến đều một tấc không rời Vương Nhất Bác, cho nên mỗi một cái nhăn mày, mỗi một cái thở dài, mỗi một tiếng than thở Tiêu Chiến đều ghi nhớ.

   Còn tốt, tiểu bảo bảo này cũng không quá ầm ĩ. Mặc dù bảo bảo của hắn cũng nôn ọe nhưng không có nghiêm trọng đến mức không ăn được, thời gian khó chịu nhất có lẽ là thời gian ở trên xe ngựa, đi đường quả thật quá mệt mỏi, thật là ủy khuất bảo bảo.

- Ta kỳ thật còn tốt... - Vương Nhất Bác vừa nghe Tiêu Chiến nói trong lòng khó chịu liền lên tiếng an ủi - Bây giờ tốt hơn nhiều rồi, nghĩ đến sắp được gặp tiểu bảo bảo trong lòng liền cao hứng.

- Còn một cửa ải nữa đây – Tiêu Chiến thở dài, sinh con chính là qua một lần Quỷ Môn quan, có trời mới biết, hắn có bao nhiêu sợ hãi. Hắn sợ hãi tiểu bảo bảo hoạt bát của hắn sẽ...

   Tiêu Chiến nghĩ đến lại không tự chủ mà run lên.

- Chiến ca! Làm sao vậy? Làm sao lại phát run? – Vương Nhất Bác dĩ nhiên là cảm nhận được sự khác thường của Tiêu Chiến, ngẩng đầu hỏi.

   Ngẩng đầu lên liền va vào đôi mắt đầy thâm tình cùng đầy bất an của Tiêu Chiến.

   Chiến ca đang... lo lắng?

   Lo lắng cái gì đây?

   Là vì mình sao?

- Bảo bảo! – Tiêu Chiến cúi đầu ôm lấy Vương Nhất Bác – Ta sợ hãi...

   Trước khi gặp Vương Nhất Bác, thế gian này đối với Tiêu Chiến không có gì đáng sợ. Ta là Tiêu Chiến, có gì mà phải sợ hãi chứ?

T   hế nhưng, từ khi gặp Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến trở lên nhát gan như vậy, chỉ cần chuyện liên quan đến Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đều nhát gan muốn chết.

   Nếu nói là nhát gan còn không bằng nói là nghĩ nhiều.

   Kỳ thật, chính là yêu quá sâu...

   Vương Nhất Bác dựa vào người Tiêu Chiến nhẹ tay vỗ vỗ lưng hắn, nhẹ giọng an ủi:

- Sợ cái gì chứ? Không phải là nên cao hứng sao? Chúng ta lập tức có thể gặp tiểu bảo bảo của chúng ta. Chiến ca không mong chờ sao? Tiểu bảo bảo rốt cuộc là nam hài hay nữ hài? Lớn lên sẽ giống ta hay giống Chiến ca... Suy nghĩ một chút đều rất chờ mong, làm sao phải sợ?

- Nghĩ đến lúc con đi ra sẽ dày vò cún con, đột nhiên không thấy thích nữa – Tiêu Chiến buồn bực nói.

- Chiến ca! Sao có thể nói như vậy? Chúng ra... shhhh ~ - Vương Nhất Bác vẫn chưa nói xong liền nhẹ nhàng phát ra một tiếng hít hơi.

- Làm sao vậy? Có phải là không thoải mái không? – Tiêu Chiến vội vàng khẩn trương nhìn Vương Nhất Bác – Có phải là đau bụng không?

   Vương Nhất Bác nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn Tiêu Chiến khẩn trương như vậy trong lòng liền ấm áp:

- Có thể là vừa rồi tiểu bảo bảo nghe thấy phụ thân nói không thích mình, nên tiểu bảo bảo tức giận, đạp loạn đây.

   Vương Nhất Bác nói rồi cầm tay Tiêu Chiến đặt lên bụng mình:

- Tiểu bảo bảo nói: Muốn phụ thân xoa xoa, phụ thân xoa xoa nha... - Vương Nhất Bác ngọt ngào cười một tiếng.

- Được! Phụ thân xoa xoa, tuyệt đối không được dày vò phụ vương con, đừng để phụ vương đau, nếu không phụ thân sẽ đánh cái mông của con, biết chưa? – Ngoài miệng dữ dằn nhưng động tác trên tay lại vô cùng ôn nhu.

- Giày vò thì cũng có giày vò được mấy ngày nữa đâu, đoán chừng cũng chỉ bảy tám ngày nữa thôi – Vương Nhất Bác xoa xoa bụng.

   Tiêu Chiến nắm chặt tay Vương Nhất Bác, xúc động nói:

- Bảo bảo! Ta yêu bảo bảo!

- Lời này đã nói bao nhiêu lần rồi... - Vương Nhất Bác ghét bỏ nói, nhưng một giây sau lại lập tức ngọt ngào trả lời một câu – Ta cũng yêu Chiến ca!

   Có một số lời không thể nói lung tung, tỉ dụ như sáng nay vừa mới nói còn bày tám ngày nữa, buổi tối liền có phản ứng.

   Tiêu Chiến giúp Vương Nhất Bác rửa chân, thai lớn, khom lưng cúi gối đều rất khó khăn nên gần đây toàn là Tiêu Chiến giúp Vương Nhất Bác rửa chân, lau thân thể. Sau khi đem Vương Nhất Bác nhét vào trong chăn thì Tiêu Chiến mới vội vã đi rửa mặt, quay trở lại ôm và phóng thích tin nguyên an ủi hai bảo bối.

   Trong đêm, cảm thấy đứa nhỏ trong ngực lật bên trái lại lật bên phải, tựa hồ như không ngủ được, vội vàng ghé vào bên tai, đang định hỏi có phải bị chuột rút hay không liền cảm giác bên tai một mảng ẩm ướt. Hoảng hồn nhìn lại mới phát hiện đứa nhỏ giống như vừa mới đwocj vớt từ trong nước ra, khắp người đều là mồ hôi, y phục đã ướt đẫm.

- Bảo bảo, bảo bảo... Nhất Bác, có phải là đau bụng không? – Tiêu Chiến lo lắng hỏi.

Vương Nhất Bác tay che bụng, sắc mặt tái nhợt, rên nhẹ như tiếng muỗi kêu.

- Ngốc bảo bảo! Sao lại nhịn lâu như vậy không nói với ta?

   Tiêu Chiến đốt đèn lồng lên, không nhìn không sao, nhìn rồi tâm đều run rẩy. Sắc mặt của đứa nhỏ đã không thể dùng từ gì để hình dung, quả thực là trắng bệch, bờ môi không có chút huyết sắc, mặt mũi đều là mồ hôi lạnh, tay vẫn gắt gao ôm bụng.

- Có phải là muốn sinh không? – Tiêu Chiến khẩn trương hỏi.

- Có thể, ta cũng không biết... - Vương Nhất Bác hốt hoảng nhìn Tiêu Chiến – Chiến ca! Làm sao bây giờ? Ta sợ hãi...

   Rõ ràng buổi sáng còn an ủi Tiêu Chiến, buổi tối lại nói mình sợ hãi.

   Tiêu Chiến nghe thấy, tâm đều như bị giày xéo, hô hấp cũng trì trệ.

- Đừng sợ! Bảo bảo đừng sợ, không có việc gì, ta tìm người, đừng sợ.

   Tiêu Chiến mở cửa, phân phó hạ nhân:

- Nhanh! Nhanh đi tìm lang y, đi thông báo với lão gia và phu nhân, Nhất Bác muốn sinh. Nhanh lên...

   Nói xong vội quay lại bên cạnh Vương Nhất Bác, để Vương Nhất Bác dựa vào người mình, lại phóng thích tin nguyên an ủi:

- Không có việc gì, đừng sợ. Chiến ca ở đây, không sợ ha...

- Chiến ca... Muốn sinh... Ca ca đừng... ở chỗ này – Vương Nhất Bác đau đến hơi thở đứt quãng.

- Ta ở lại đây, ta giúp bảo bảo, bảo bảo không sợ... - Tiêu Chiến sao có thể nguyện ý để Tiêu Chiến một mình ở lại chịu khổ, khẳng định là nguyện ý lưu lại.

- Đừng... cũng không cần... Thật thê thảm... Ca ca sẽ không... chịu được – Vương Nhất Bác sắc mặt trắng bệch, kiên trì lắc đầu.

- Ta chinh chiến sa trường nhiều năm như vậy, có cái gì chưa thấy qua, làm sao có thể không chịu được? – Tiêu Chiến vuốt ve lưng Vương Nhất Bác – Không có chuyện gì, Chiến ca ở đây...

   Nhưng mà, thời khắc lâm bồn đó, Tiêu Chiến lần đầu tiên cảm thấy mình sai.

   Có gì mà chưa từng thấy qua?

   Đó chính là cảnh người mình yêu thương vì sinh cho mình một đứa con mà nằm trên giường gào thét đến tê tâm liệt phế, lại phải ẩn nhẫn giữ sức.

   Làm sao có thể chịu không được?

   Hắn thật chịu không nổi.

   Một chậu lại một chậu huyết thủy, một tiếng chồng lên một tiếng kêu đau...

   Một người làm sao có thể có nhiều máu như vậy?

   Có thể nào sẽ chảy khô hết không?

   Bảo bảo! Đau lắm đúng không?

   Làm sao bây giờ? Mình có thể làm gì?

- Ca ca... Làm sao bây giờ... Không sinh ra... được... - Vương Nhất Bác gắt gao bắt lấy tay Tiêu Chiến, khí lực giống như muốn đem toàn bộ da thịt trên tay Tiêu Chiến dóc xuống.

   Bảo bảo chắc chắn đâu gấp ngàn lần nỗi đau trên tay mình, sinh con tại sao lại đau đến thế chứ?

- Bảo bảo! Sẽ không, sẽ không, đừng sợ...

   Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn lang y:

- Thế nào? Tại sao sao vẫn chưa có tiến triển? Nhất Bác đều đau muốn chết rồi – Câu nói sau cùng tựa như là gầm thét, chấn động đến lang y run rẩy.

- Cái này... Vương gia hình như bào thai không ngay ngắn, sinh rất khó... - Lang y giọng nói phát run.

- Ta quản cái gì mà vị trí bào thai không ngay ngắn, ta chỉ cần Nhất Bác, chỉ cần Nhất Bác, ngươi biết chưa? – Tiêu Chiến hướng lang y gầm thét.

- Vâng, vâng, vâng...

- Hoàng thượng tới... - Âm thanh lanh lảnh của Dương công công vang lên.

- Bệ hạ vạn an – Người bên ngoài hành lễ.

- Bình thân – Hoàng đế nói rồi đi thẳng đến chỗ Tiêu lão tướng quân, lo lắng hỏi – Trẫm ở trong cung chờ thật lâu, tại sao còn chưa sinh?

- Lang y nói... sợ là sẽ khó sinh – Tiêu lão tướng quân hành lễ đáp trả.

- Làm sao lại khó sinh? Lang y có phải y thuật không đủ? Thái y đâu?

- Bệ hạ vạn an – Thái y vội vàng tiến lên.

- Nhanh đi. Nhanh đi xem Tĩnh thân vương.

- Vâng!

- Bệ ha! Có vẻ còn khá lâu, nếu không người ngồi xuống chờ đợi – Tiêu lão tướng quân hỏi.

- Ngồi xuống? Làm sao có thể ngồi xuống được – Hoàng đế thở dài một hơi.

   Không khí bên ngoài phòng tự nhiên đông lại.

   Trong phòng không khí cũng như cô đặc, thái y cùng lang y chưa bao giờ gặp qua bộ dáng này của Tiêu Chiến, hai mắt đỏ ngầu, gương mặt tái nhợt, khóe mặt ngậm nước, phảng phất giống như lệ quỷ từ địa ngục bò lên, làm người ta kinh sợ.

- Nhanh! Nhanh đi nấu canh sâm, nấu càng đặc càng tốt. Cũng cho Tĩnh thân vương ngậm một miếng.

   Nghe thái y phân phó, hạ nhân lập tức đi làm, Tiêu Chiến cũng đỡ Vương Nhất Bác đã mơ mơ màng màng dậy, đưa một miếng sâm vào miệng y.

   Vương Nhất Bác mơ hồ mở mắt, đã nhìn thấy Tiêu Chiến, Tiêu Chiến hình như đang khóc.

   Hóa ra... Tiêu Chiến cũng sẽ có lúc khóc như mưa thế này,

- Khóc... cái gì? Hả? – Vương Nhất Bác hơi thở mong manh.

- Không khóc, chỗ nào khóc? – Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác, cố nén nghẹn ngào.

- Không có việc gì... Lập tức liền... Có thể gặp... tiểu bảo bảo... - Vương Nhất Bác dựa vào lồng ngực Tiêu Chiến, chịu đựng đau nhức kịch liệt, thều thào an ủi.

- Ừm! Không có việc gì, Chiến ca ở đây...

- Ừm... - Vương Nhất Bác khẽ gật đầu.

   Một bát rồi một bát canh sâm uống hết, cuối cùng cũng có công hiệu, Vương Nhất Bác rốt cuộc có thêm chút sức lực.

- Vương gia! Nghe theo thần, nghe theo tiết tấu của thần – Thái y một bên sờ bụng Vương Nhất Bác, một bên cẩn thận dặn dò.

   Vương Nhất Bác gật gật đầu, Tiêu Chiến nắm thật chặt tay người trên giường, hướng phía thái y nói:

- Bắt đầu đi.

   Lại một chuỗi những tiếp thét thảm thương nương theo đó lại là từng chậu từng chậu huyết thủy, rốt cuộc, đến lúc tờ mờ sáng thai nhi cũng thuận lợi ra đời.

   Nghe lấy tiếng khóc hữu lực của đứa trẻ, Vương Nhất Bác cũng không buông lỏng, vô lực ngã vào ngực Tiêu Chiến, lồng ngực phập phồng, thở hổn hển.

- Chúc mừng Vương gia, chúc mừng tướng quân, là một tiểu thế tử - Thái y ôm hài tử đến trước mặt hai người chúc mừng.

   Tiêu Chiến vội vàng nhận lấy, Vương Nhất Bác sử dụng sức lực toàn thân muốn ngồi dậy ôm lấy hài tử nhưng khắp người đau nhức, đầu óc choáng váng, chỉ có thể ngẩng lên một chút, nhìn thế tử nhỏ dúm dó không khỏi buồn cười, đứt quãng nói:

- Chiến ca... Con... thật nhỏ...

- Bảo bảo! Cảm ơn...

   Tiêu Chiến cũng không kìm nổi nữa, nước mắt tràn bờ mi, ôm chặt lấy hài tử cúi đầu hôn trán Vương Nhất Bác.

   Vương Nhất Bác nhẹ lắc đầu.

   Nhìn bảo bảo nhà mình đã kiệt sức, Tiêu Chiến nhẹ giọng dỗ dành:

- Ngoan! Mệt mỏi liền ngủ đi. Chiến ca luôn ở đây.

   Nói rồi phóng xuất ra tin nguyên của mình, Vương Nhất Bác gật đầu, cơ hồ là vừa nhắm mắt lại đã chìm vào giấc ngủ.

   Hài tử được Tiêu Chiến giao cho hạ nhân bế ra ngoài, để mọi người bên ngoài nhìn một chút, bản thân lưu lại chăm sóc Vương Nhất Bác.

   Vương Nhất Bác khắp người đều là mồ hôi lanh, dưới người còn ướt máu, khuôn mặt nhỏ chỉ bằng bàn tay trắng bệch, không khỏi làm người ta hoảng hốt.

   Thấy Tiêu Chiến lo lắng, thái y vội vàng nói:

- Tiêu tướng quân không cần lo lắng, vương gia chỉ là quá mệt mỏi, ngủ một giấc là tốt rồi.

   Tiêu Chiến gật gật đầu nhưng sự lo lắng trên gương mặt lại không hề giảm bớt.

   Thế này làm sao có thể ngủ một giấc là tốt chứ? Chảy nhiều máu như vậy, sau này nhất định phải bù thật tốt, không thể để bảo bảo phát sinh vấn đề gì.

   Hoàng đế nhìn thấy tiểu thế tử thì cao hứng vô cùng, vung tay một cái, cả Tiêu phủ đều được ban thưởng. Sau khi chắc chắn Vương Nhất Bác chỉ làm lực kiệt, không có trở ngại gì, lại được Tiêu lão tướng quân khuyên nhủ mới từ bỏ ý định chờ Vương Nhất Bác tỉnh lại mà trở về hoàng cung trước.

   Tiêu phu nhân ôm tiểu thế tử một khắc, nước mắt tuôn đầy mặt, xúc động vô cùng, ngay cả Tiêu lão tướng quân cũng không kìm được mà đỏ mắt.

   Cả nhà đều rất vui vẻ.

   Vương Nhất Bác ngủ đến tận chạng vạng tối hôm sau mới tỉnh lại, vừa tỉnh đã thấy cánh tay phải trầm xuống, giương mắt nhìn liền thấy Tiêu Chiến ngồi trên ghế, gục vào bàn tay mình mà ngủ. Dù động tác rất nhỏ nhưng Tiêu Chiến ngay lập tức tỉnh lại, vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác nước mắt liền chảy xuống.

- Ách... Đại tướng quân... thích khóc như thế? – Vương Nhất Bác cầm tay Tiêu Chiến cười hỏi.

- Bảo bảo, vất vả rồi, bảo bảo, lúc ấy ta thật rất sợ hãi... bảo bảo... chúng ta không sinh nữa... bảo bảo thật giỏi... - Nói năng lộn xộn, thậm chí có lời còn lặp đi lặp lại mấy lần, Vương Nhất Bác cứ như vậy nắm trên giường, cười ngọt ngào nghe Tiêu Chiến nói.

- Chiến ca... thật tốt.

   Thật tốt, còn được nhìn thấy Chiến ca...

   Thật tốt, chúng ta có tiểu bảo bảo...

   Thật tốt vì gặp được Chiến ca, Chiến ca cho ta một ngôi nhà trong mơ...

- Thật tốt... - Tiêu Chiến xúc động lặp lại một lần nữa.

   Thiên ngôn vạn ngữ, đến sau cùng cũng đều gói gọn trong một câu: Thật tốt.

- Tiểu bảo bảo đâu? – Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến hỏi – Chiến ca lên đây đi, ta muốn ôm một cái.

   Tiêu Chiến vội vàng cởi bỏ áo ngoài, chui vào trong chăn ôm lấy Vương Nhất Bác:

- Tiểu bảo bảo đang ở chỗ nhũ mẫu, ta đã nhìn kỹ, trắng nõn nà, rất đáng yêu, giống như bảo bảo.

- Nhỏ vậy mà cũng có thể nhìn ra giống ai sao? – Vương Nhất Bác cười một tiếng hỏi.

- Sao lại không nhìn ra được... - Tiêu Chiến xoa xoa tóc Vương Nhất Bác – Ngoan! Ngủ thêm một chút nữa.

- Được... - Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, thật lâu, lâu đến mức Tiêu Chiến cảm thấy mình đã ở trong mơ, bên tai lại nhẹ nhàng truyền đến một câu:

- Chiến ca! Yêu Chiến ca...

- Ta cũng yêu bảo bảo! Cả đời này chỉ vì bảo bảo mà thôi...

   Bảo bảo! Bảo bảo có thể không tin, nhưng ngay từ đầu nhìn thấy đứa nhỏ ngày đó, ta liền biết, ta trốn không thoát.

   Còn tốt, người ta chờ đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng trở thành người của ta, thật tốt...

...

   Lại qua một tháng, tại lễ đầy tháng tiểu bảo bảo cuối cùng cũng được đặt tên: Tiêu Ngọc.

   Ngay sau lễ đầy tháng của Tiêu Ngọc một ngày, Bắc Đường Mặc Nhiễm mang theo Di Hoa trở về, hai người còn bế theo một nữ hài tử vô cùng đáng yêu. Tiêu phu nhân vốn muốn dùng cây chổi của mình để ân cần thăm hỏi con trai, nhưng sau khi thấy tôn nữ trắng trẻo tựa ngọc mài, đôi mắt to đen lánh lại linh động vô cùng liền quên béng ý định trừng phạt, vội vàng ôm lấy tôn nữ, ôm đến mê say không muốn buông ra.

   Lại một năm mới, cả nhà nhiệt nhiệt nháo nháo. Hoàng đế đặc biệt miễn cho Tiêu phủ không phải tiến cung đón giao thừa, thật là dịp hiếm cả nhà đoàn viên.

   Vương Nhất Bác ôm Tiêu Ngọc, Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác, ba người đứng trên thành lầu ngắm pháo hoa...

   Pháo hoa tuyệt mỹ, hiến tặng cho tình yêu của hai người.

P/s: Kết thúc rồi nhé các tình yêu! Hạnh phúc mỹ mãn cho hai bảo bối! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro