Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23

   Qua trận chiến đầu tiên hôm đó, địch nhân đã không còn dám lỗ mãng nhưng vẫn như cũ chưa hết mưu đồ, hai quân duy trì thế giằng co.

   Vương Nhất Bác gần đây luôn cảm thấy trên người lười biếng, không khỏi có chút hoài nghi, chẳng lẽ là do gần đây trong quân doanh quá nhàn hạ? Không giống mấy ngày trước luôn phải tập trung cao độ, sau trận chiến đó chẳng lẽ bản thân chủ quan, dẫn đến thân thể cũng lười biếng theo?

   Vương Nhất Bác suy nghĩ rồi lại cảm thấy có chút buồn cười, cầm bút lông đề lên thư gửi về cho Hoàng huynh mình một dòng:

"Mọi thứ bình yên, chớ lo lắng"

   Hoàng đế cơ hồ tháng nào cũng phải gửi thư một lần, lần nào cuối thư cũng sẽ hỏi đệ đệ của mình có khỏe mạnh không?

   Còn có thể không khỏe mạnh sao? Dù sao... Tiêu Chiến lúc nào cũng kề kề bên cạnh, có thể nào không khỏe mạnh được đây.

   Vương Nhất Bác nghĩ đến lại mím môi cười khúc khích.

- Làm sao vậy? Bảo bảo có gì mà vui vẻ vậy?

   Vừa vặn đúng lúc Tiêu Chiến đi tới, thấy bảo bảo nhà mình cao hứng như vậy cũng không tự chủ mà nở nụ cười.

- Vui vẻ cũng không được sao? – Vương Nhất Bác ngẩng đầu liếc Tiêu Chiến một cái – Đang hồi âm cho Hoàng huynh.

- Bệ hạ nói cái gì? – Tiêu Chiến chắp tay sau lưng hỏi.

- Có thể nói cái gì chứ? Không phải luôn hỏi thăm khỏe không rồi lại dặn dò phải bảo vệ tốt chính mình. Chiến ca nói xem, Hoàng huynh có phải là lớn tuổi rồi, có một chuyện mà nói thao thao bất tuyệt tháng này qua tháng khác mà không chán? – Vương Nhất Bác ghét bỏ nói.

   Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác bĩu môi ra vẻ oán trách thì không khỏi buồn cười, kỳ thật hắn biết rõ nội tâm cún con nhà mình khẳng được là vui vẻ vô cùng. Trong thâm tâm Vương Nhất Bác vẫn luôn khát khao tình yêu của phụ hoàng và huynh trưởng.

   Giờ đây huynh trưởng quan tâm như vậy, cún con làm sao có thể không cao hứng đây?

- Vậy bảo bảo trực tiếp nói với Hoàng thượng, nói người đừng gửi thư nữa là được mà. Tránh bảo bảo nhà ta vừa mất thời gian hồi âm, vừa phải hạ bút mỏi tay – Tiêu Chiến biết rõ ý tứ của Vương Nhất Bác nhưng vẫn giả bộ không rõ, mở miệng trêu ghẹo.

- Ngươi quản ta? Ta nguyện ý... - Vương Nhất Bác bĩu mối, bất mãn nhìn Tiêu Chiến, phản công nói – Tiêu đại tướng quân không phải là tiếc mực của mình đấy chứ?

- Thật là không có lương tâm, ta rõ ràng là đau lòng bảo bảo nhà ta – Tiêu Chiến nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Vương Nhất Bác.

- Ngươi đang giấu thứ gì kia? – Nhìn Tiêu Chiến có vẻ thần bí, Vương Nhất Bác tò mò hỏi.

- Đồ tốt!

   Tiêu Chiến thần thần bí bí mở bọc vải ra, trong đó là hai bộ y phục, nói là y phục nhưng lại có chút không giống y phục của bọn họ. Vương Nhất Bác nhìn y phục có hoa văn lạ lẫm kia, hình như có chút giống quân địch, hai mắt bỗng mở to nhìn Tiêu Chiến:

- Cái này... Hẳn là...

- Đúng vậy, nhưng cũng không hoàn toàn là trò gian lận, mặc dù hai nước đang giao tranh nhưng dân chúng vẫn bình an giao thương. Ta dẫn bảo bảo đi chợ biên cảnh xem, không chừng còn có thể đem một chút đồ vật thú vị về - Tiêu Chiến nói rồi đưa bộ y phục màu xanh nhạt đưa cho Vương Nhất Bác – Đệ mặc thử xem, ta theo kịch thước của cún con mà mua, khẳng định vừa.

- Tại sao lại nghĩ đến việc đi chợ phiên chơi? – Vương Nhất Bác mặc dù nghi hoặc nhưng vẫn đưa tay cầm lấy y phục Tiêu Chiến đưa, lại có chút lo lắng hỏi – Chúng ta sẽ không bị nhận ra chứ? Ta đã lộ diện trên chiến trường.

- Bảo bảo xinh đẹp như vậy, khẳng định là để cho người ta chỉ gặp một lần đã nhớ mãi không quên – Tiêu Chiến cười nói.

- Đã nói bao nhiêu lần, không cho phép nói ta xinh đẹp – Từ lúc còn ở trong cung Vương Nhất Bác đã không thích bị người khác khen bản thân xinh đẹp, luôn có cảm giác như công tử bột, trông thì ngon mà không dùng được. Đến lúc ra chiến trường, Vương Nhất Bác càng thêm phản cảm khi thấy người khác nói mình như vậy, giống như là... không trấn áp được lòng quân.

   Nếu không phải mình tại trận chiến đầu tiên phô bày năng lực của mình để những người kia tin phục thì không biết còn phải nghe bao nhiêu lời bàn tán khó nghe nữa đây.

   Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác rõ ràng không vui, vội vàng cười làm lành:

- Vâng! Vâng! Vâng! Chiến ca sai, bảo bảo không đẹp, bảo bảo không dễ nhìn, có được không?

- Chiến ca cảm thấy ta không dễ nhìn?

   Vương Nhất Bác cũng không biết đây là thế nào, rõ ràng chính mình vừa nói không thích người khách nói mình đẹp mắt, thế nhưng Tiêu Chiến thay đổi, nói mình không dễ nhìn thì trong lòng lại thấy vô cùng ngột ngạt.

   Nghĩ như vật liền bĩu môi ủy khuất nhìn Tiêu Chiến, má sữa trên mặt phồng ra hai cái, Tiêu Chiến tâm đều tan chảy:

- Bảo bảo đẹp mắt nhất, nhưng không phải xinh đẹp như nử tử, là đẹp một cách hiên ngang, nương tử... đừng nóng giận nha – Tiêu Chiến giả bộ đúng dáng vẻ ngốc nghếch của mình trước kia, kéo kéo lấy tay áo của Vương Nhất Bác mà làm nũng.

   Vương Nhất Bác đỏ mặt vơ lấy quần áo mà chạy ra sau tấm bình phong, trơn tru thay y phục.

   Trong thời gian này vẫn luôn mặt khôi giáp, những lúc không mặc khôi giáp Vương Nhất Bác sẽ chọn mặc những bộ y phục rộng rãi thoải mái. Hôm nay bỗng nhiên mặc đồ bó sát, Vương Nhất Bác có chút kinh ngạc mà nhìn bụng mình, kỳ thật toàn thân không có thay đổi gì nhưng Vương Nhất Bác vẫn có cảm giác như... mình mập.

   Có điều khá kỳ lạ, tựa hồ như chỗ nào cũng không có béo, chỉ có mỗi bụng là to lên một chút.

- Bảo bảo! Vừa vặn không? – Tiêu Chiến bên này đã thay y phục xong, thấy Vương Nhất Bác còn chưa đi ra liền lên tiếng – Có phải là không biết mặc không? Có muốn Chiến ca tới giúp bảo bảo?

- Không cần! Xong rồi – Vương Nhất Bác đem y phục nhanh chóng mặc lên người, không được tự nhiên mà đưa tay che đi bụng béo.

- Làm sao vậy? Chẳng lẽ là nhỏ - Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác dáng vẻ không tự nhiên đi ra – Sẽ không, ta để người ta dựa theo kích thích của bảo bảo làm, ngày ngày ngủ cùng một chỗ, làm sao có thể đo sai được chứ?

- Không có mà, ai nha, Chiến ca bây giờ sao lại dài dòng như thế? - Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nói lảm nhảm phát chán, lên tiếng cắt ngang.

- Được! Được! Được! Là Chiến ca dài dòng – Tiêu Chiến nói rồi kéo Vương Nhất Bác lại gần – Chờ chút... - Tiêu Chiến đem mặt nạ ra cẩn thận gán lên mặt Vương Nhất Bác - Bảo bảo nhà ta quả thật quá xinh đẹp, không thể để người khác nhìn thấy được.

- Thôi đi, lý do này... - Vương Nhất Bác cảm thấy có chút buồn cười, thế nhưng y biết Tiêu Chiến đây là đang muốn bảo vệ mình. Tiêu Chiến chưa ra trận còn chưa ai biết mặt, nhưng dung nhan của Vương Nhất Bác đã sớm được quân địch truyền khắp, làm sao có thể không nhận ra?

   Cho nên, không còn cách nào khác, chỉ có thể đeo mặt nạ lên.

- Có thoải mái không? Có chỗ nào khó chịu không? – Tiêu Chiến nhìn sắc mặt Vương Nhất Bác, sốt sắng hỏi.

- Vẫn được – Vương Nhất Bác lắc đầu.

   Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác xác thực không có không thoải mái mới cười kéo lấy tay Vương Nhất Bác, cảm thán nói:

- Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn (*)

(*) Đây là một câu thơ trong bài thơ Đề Hạc Lâm Tự Bích nổi tiếng của Lý Thiệp, dịch là: Trộm được phù sinh nửa ngày nhàn. Có thể tạm hiểu trong ngữ cảnh này là trộm được nửa ngày nhàn hạ trong tình hình chiến trận căng thẳng ạ!

   Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến gắt gao lôi kéo tay mình, trong lòng giống như được quét mật ngọt, không tự chủ lộ ra hai dấu ngoặc nhỏ trên mặt.

   Chợ phiên rất náo nhiệt.

   Nhắc tới cũng kỳ lạ, rõ ràng hai quân đều đang kiếm bạt nỗ trương, thế nhưng phiên chợ giao thương vẫn như cũ náo nhiệt.

   Vương Nhất Bác chưa từng đến chợ phiên biên cảnh, nhìn thương phẩm muôn màu rực rỡ thì phấn khích không thôi, hai mắt tỏa sáng. Đông xem tây dạo, nhòm ngó khắp nơi, Tiêu Chiến đành phải nỗ lực theo sát, không rời nửa bước, sợ mình mất tập trung một chút người đã không thấy tăm hơi.

- Ca ca! Nhìn xem, đây là cái gì? – Vương Nhất Bác tò mò đi đến quán ven đường, chỉ vào một món đồ chơi nhỏ hỏi.

   Gọi là ca ca là hai người thương lượng rất lâu mới thống nhất được. Gọi "Chiến ca", dù sao hai chữ "Tiêu Chiến" cũng đã là đại danh, hai người lại từ Trung Nguyên đến, chợ phiên có bao nhiêu ánh mắt của địch nhân, vẫn nên cẩn trọng tránh hai chữ đó ra. Gọi "phu quân", Vương Nhất Bác nhất quyết không chịu gọi như vậy chốn đông người. Nhìn bảo bảo nhà mình mặt đỏ như tôm luộc, Tiêu Chiến nghĩ đến lại dừng, trêu chọc thì có thể nhưng trêu chọc đến mức cún con nóng nảy biến thành sư tử con thì không nên.

   Sau cùng hai người hòa hoãn, quyết định gọi là "ca ca"

- Công tử là người mới tới, nhìn trang phục giống như là thương nhân – Chủ quầy nhìn hai người lôi kéo tay chân, dáng vẻ rất ân ái liền cười hỏi.

- Đúng vậy! Bọn ta là thương nhân, chuyển hương liệu – Tiêu Chiến ôm vai Vương Nhất Bác trả lời lại.

- A! Vậy vật này hai người chắc chắn cần – Chủ quầy nói rồi đem đổ chơi nhỏ vừa hấp dẫn Vương Nhất Bác đưa đến trước mặt hai người – Đây chính là bình lưu ly, hiếm có, ánh sáng long lanh óng ánh... Hai người muốn mua chứ?

   Vương Nhất Bác gật đầu nói, theo thói quen đưa tay về phía hông mình tìm kiếm, thoáng cái sờ thấy chỉ là khoảng trống, lúc ấy mới nhớ ra chính mình không mang theo túi tiền. Thế nhưng, mình rất muốn ...

   Tiêu Chiến ở một bên cười trộm, hắn biết, Vương Nhất Bác khẳng định là rất thích cái bình lưu ly kia, cho nên hắn liền lẳng lặng chờ lấy, chờ bảo bảo của mình đến tìm mình.

- Ca ca...

   Quả nhiên, thanh âm mang theo giọng sữa ngọt ngào vang lên, Tiêu Chiến trong lòng cười trộm một cái. Thế nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ điềm nhiên như không biết chuyện gì.

- Làm sao vậy? – Tiêu Chiến ngơ ngác hỏi.

- Ta... - Vương Nhất Bác vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy dáng vẻ cười trộm của Tiêu Chiến, thoáng cái liền hiểu Tiêu Chiến đang chơi trò gì, trợn mắt nhìn Tiêu Chiến một cái – Hừ! Không cần!

   Nói xong không thèm nhìn Tiêu Chiến một cái, thẳng bước đi về phía trước.

- Ôi! Bảo bảo...

   Tiêu Chiến thấy mình ăn trộm gà bất thành lại còn mất toi nắm gạo, ảo não dậm chân một cái, thuận tay ném thỏi bạc cho trưởng quầy, cầm vội cái bình rồi tức tốc đuổi theo.

   Vương Nhất Bác sớm biết Tiêu Chiến nhất định sẽ chạy theo nhưng vẫn không tự chủ mà thả chậm bước chấn, cảm giác được bên hông trầm xuống, đầu cũng không thèm quay lại, chỉ "Hừ" một tiếng.

- Làm sao vậy? Bảo bảo tức giận? Không vui? – Tiêu Chiến cười hỏi.

   Vương Nhất Bác không thèm đáp lời, vẫn tự nhiên đi về phía trước.

- Bảo bảo tức giận thì phải làm sao bây giờ? Bình lưu ly kia chót mua rồi thì biết cho ai đây? Dù sao bảo bảo cũng không thích, hay là vứt đi – Tiêu Chiến một tay túm tay áo Vương Nhất Bác, một tay cầm bình lưu ly.

- Ngươi dám! – Vương Nhất Bác nói rồi quay đầu, từ trong tay Tiêu Chiến giật lấy bình lưu ly, Tiêu Chiến thừa cơ muốn nắm chặt tay Vương Nhất Bác nhưng lại bị người né tránh, không những né tránh, còn vỗ một cái thật đau vào tay.

- Shhh... - Tiêu Chiến giả bộ như rất đau, đáng thương nhìn Vương Nhất Bác – Bảo bảo! Đây là muốn mưu sát phu quân, nếu đánh hỏng mất thì làm sao bây giờ? – Nói xong đem tay mình chìa ra cho Vương Nhất Bác nhìn, ủy khuất nói – Bảo bảo nhìn xem, đều đỏ.

- Làm sao có thể làm hỏng? 

   Vương Nhất Bác ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng lại có chút lo lắng, mình đánh như vậy là nặng hay nhẹ? Đưa một tay kéo lấy tay Tiêu Chiến, nhìn nhìn, đỏ? Chỗ nào đỏ? Một chút vết tích còn không có? Vậy mà không biết xấu hổ nói đỏ, mở mắt nói lời bịa đặt.

- Bảo bảo đừng không vui nha – Tiêu Chiến vừa nói vừa cởi túi tiền bên hông mình ra – Đều cho bảo bảo, bảo bảo dùng.

   Vương Nhất Bác lúc này mới nở nụ cười, không chút khách khí cầm lấy túi tiền trong tay Tiêu Chiến.

   Kết quả cuối cùng chính là...

   Tiêu Chiến ước gì bản thân mọc ra thêm mấy cái tay nữa, vì hai tay không thể làm cầm xuể những đồ này, tự Vương Nhất Bác cũng cầm một ít, thế nhưng dựa theo nguyên tắc: Bảo bảo không thể mệt mỏi, Tiêu Chiến cơ hồ đem tất cả những đồ nặng cầm hết.

- Bảo bảo! Tay ca ca đau xót – Âm thanh nũng nịu vang lên.

- A! Vậy ca ca có muốn nghỉ ngơi một chút không? – Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến gấp gáp gật đầu, đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy một quán trà – Chúng ta nghỉ ở đây một lát đi.

   Tiêu Chiến gật gật đầu, trong lúc định khen bảo bảo thật biết thương phu quân thì đã nghe Vương Nhất Bác thong thả nói:

- Nếu không lát nữa lại đem đồ ta mua làm hỏng hết sẽ không tốt.

   Tiêu Chiến duy trì mỉm cười nhưng trong lòng tràn đầy hắc tuyến: Hu hu hu... bảo bảo không thương ta...

   Hai người đem đồ vật để sang một bên, chọn một chút đồ ăn trên bảng hiệu.

   Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến vẫn luôn xoa xoa cánh tay, trong lòng cũng có chút băn khoăn, mềm mềm hỏi:

- Ca ca đau tay sao?

   Tiêu Chiến đang định nói tuyệt đối không đau đã nghe Vương Nhất Bác nói tiếp:

- Có muốn ta giúp ca ca ấn ấn không?

   Tiêu Chiến vội càng đem lời bên miệng nuốt vào, giả bộ rất mệt rất đau đớn nhìn Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác thậm chí cảm thấy Tiêu Chiến trên đầu có một cặp tai, đương hướng về phía mình đong đưa.

   Vương Nhất Bác dù buồn cười nhưng vẫn cầm tay Tiêu Chiến lên, tỉ mỉ xoa bóp:

- Thoải mái không? Có cần mạnh hơn hay nhẹ hơn không?

- Thoải mái lắm. Bảo bảo nhà ta thật tuyệt – Tiêu Chiến híp mắt hưởng thụ.

   Vương Nhất Bác nhẹ nhàng mỉm cười, đang lúc chuẩn bị nói gì thì thấy đồ ăn đã được mang tới. Một bàn đầy thức ăn, nhìn qua đều không tệ. Thế nhưng Vương Nhất Bác nhìn đồ ăn trên bàn lại không thấy có khẩu vị, một mực yên ắng nhìn chăm chăm vào mấy cái đĩa.

- Làm sao vậy? Bảo bảo không thích sao? – Tiêu Chiến dĩ nhiên thấy được thần sắc của Vương Nhất Bác, lo lắng hỏi.

   Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đang cao hứng vô cùng, không muốn quét hết hứng chí của hắn, chỉ mỉm cười nói:

- Không có! Chắc là vừa ăn vặt nhiều quá, bây giờ không thấy đói.

   Xác thực là vừa rồi Vương Nhất Bác ăn rất nhiều kẹo hồ lô.

   Vốn là Vương Nhất Bác không thích ăn kẹo hồ lô, nói không thích thì cũng không đúng, chỉ là ngày trước đã ăn quá nhiều, lớn lên không còn nhiều hứng thú.

   Thế nhưng... cũng không biết vì sao, hôm nay lúc đi đường nhìn thấy mấy xâu hồng bọc đường kia, nghĩ đến vị chua chua ngọt ngọt của nó lại rất muốn ăn một cái. Vương Nhất Bác muốn ăn, Tiêu Chiến dĩ nhiên vung tay, mua.

  Liên tiếp mua thật nhiều xiên, vậy mà Vương Nhất Bác đều ăn hết.

   Tiêu Chiến có chút sợ hãi, có điều nghĩ đến đứa nhỏ có thể lâu rồi không ăn, chỉ dặn dò một câu đừng ăn nhiều quá cẩn thận đau dạ dày rồi cũng không nói gì thêm.

   Cho nên bây giờ đứa nhỏ không muốn ăn, Tiêu Chiến cũng thấy dễ hiểu.

- Vậy cũng được, lát nữa bảo tiểu nhị đóng gói mang về, buổi tối bảo bảo đói bụng thì ăn sau – Tiêu Chiến xoa xoa đầu Vương Nhất Bác.

   Vương Nhất Bác gật gật đầu.

   Ban đêm hai người sóng vai ngồi bên ngoài doanh trướng, ngắm trăng.

- Làm sao bây giờ? Ta cảm thấy bảo bảo bây giờ giống như một con mèo nhỏ lười biếng... - Tiêu Chiến vuốt vuốt lưng Vương Nhất Bác.

   Vương Nhất Bác bĩu môi, tựa vào người Tiêu Chiến, tìm một chỗ thoải mái rồi vùi đầu vào ngực người lớn hơn:

- Đêm nay trăng thật sáng.

- Đó là vì có bảo bảo ở đây – Tiêu Chiến cười nói.

- Chiến ca! Cuộc chiến này liệu bao giờ mới kết thúc – Vương Nhất Bác mơ mơ màng màng hỏi.

- Nhìn bọn hắn cũng không thấy có tiến triển gì, chỉ là mãi không thấy khai chiến, chỉ sợ là bọn hắn âm thầm giở trò, nhưng bảo bảo yên tâm, ca ca nhất định sẽ bảo vệ bảo bảo...

- Ừm... - Vương Nhất Bác âm thanh rất nhẹ, Tiêu Chiến cúi đầu nhìn đã thấy đứa nhỏ ngủ thiếp đi từ lúc nào.

   Ánh trăng chiếu trên người đứa nhỏ, hòa tan đi nét lạnh lùng trên khuôn mặt, ngay bây giờ cún con của hắn nhìn rất nhu hòa.

   Tiêu Chiến cười ôm chặt ấy đứa nhỏ, đứa nhỏ trong ngực gắt gao túm lấy y phục của hắn, ngủ say.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro