Chương 22
Vương Nhất Bác cưỡi ngựa sóng vai cùng Tiêu Chiến.
- Đi thêm hai ngày đường nữa đoán chừng sẽ đến nơi đóng quân. Sau khi đến nơi chúng ta trước bày trận, sau đó án binh bất động nghe ngóng tình hình – Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác nói.
- Tất cả nghe theo tướng quân.
Muốn hỏi trên đường đi ai là người vui vẻ nhất? Đương nhiên là Vương Nhất Bác, ngoại trừ y thì còn có thể là ai khác nữa chứ. Đi đánh trận, người khác đều cảm thấy sinh ly tử biệt, không tránh khỏi có chút khẩn trương, có chút lưu luyến nhưng Vương Nhất Bác cơ hồ trên đường đi đều là cười. Đánh trận chiến đấu còn có thể vui vẻ như vậy sao? Tiêu Chiến nghĩ đến cười lắc đầu.
Nhưng mà, Vương Nhất Bác thật rất cao hứng, cũng không phải là muốn đánh trận, mà là... lần đầu tiên, lần đầu tiên y cách hoàng cung xa như thế, cách cuộc sống mình tha thiết ước mơ gần đến thế. Tưởng tượng như vậy, Vương Nhất Bác đều cảm thấy tâm tình rất tốt.
- Lần này là vùng núi, đến lúc đó ta dẫn cún con đi mò cá, có được không? – Tiêu Chiến nói.
Vương Nhất Bác nghe thấy thì cười cười:
- Còn chưa bắt đầu đánh trận, tướng quân đã nghĩ đến mò cá, nếu để tướng sĩ nghe được, uy nghiêm tướng quân ở đâu đây?
- Ồ? Nhất Bác là đang chất vấn uy nghiêm của ta sao? Xem ra mấy ngày nay đi đường, đều để Nhất Bác quên đi... - Tiêu Chiến một mặt cười xấu xa nhìn Vương Nhất Bác.
- Quên cái gì chứ? – Vương Nhất Bác lại nghe không hiểu ý tứ của Tiêu Chiến, hai mắt mở to, ngây thơ hỏi.
- Ha ha... - Tiêu Chiến khẽ cười một tiếng, làm sao bây giờ? Đời này coi như đã bị Vương Nhất Bác trói đến gắt gao, bảo bảo của hắn làm sao có thể đáng yêu như thế chứ? Rõ ràng là vô cùng... vậy mà đến bên miệng bảo bảo lại thành đáng yêu như vậy.
- Ngươi cười cái gì? – Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến cười, không hiểu sao sống lưng phát lạnh.
- Bảo bảo! Ngươi có phải là quên đi... - Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác một chút, lại nhìn con ngựa Nhất Bác đang cưỡi, còn không kịp nói những lời tiếp theo đã bị Vương Nhất Bác hung hăng trừng mắt.
- Tiêu Chiến! Đầu óc ngươi từng ngày từng ngày đều đang nghĩ cái gì vậy hả? – Nói xong thì giống như thẹn quá hóa giận, hung hăng quất mông ngựa một cái, như một mũi tên phóng đi.
- Bảo bảo! Chậm một chút! – Thấy Vương Nhất Bác tăng tốc Tiêu Chiến cười quất ngựa chạy theo.
- Bọn hắn lại muốn tăng tốc sao? – Uông Trác Thành cưỡi ngựa cùng Lưu Hải Khoan cùng một chỗ,
- Ngươi quản bọn họ làm gì? Chúng ta cứ theo tốc độ này mà đi là được rồi – Lưu Khải Hoan nhìn hai bóng lưng đang lao đi vùn vụt phía trước, mỉm cười.
- Thật là không hiểu, tướng quân làm sao lại mang theo vương gia đi cùng chứ? – Uông Trác Thành cảm khái.
- Ngươi không hiểu sao? Khó trách ngươi đến bây giờ vẫn mãi là cẩu độc thân – Lưu Hải Khoan nhìn thoáng qua Uông Trác Thành cười – Cái này gọi là phu xướng phu tùy, biết không hả?
- Chỉ là... thuật cưỡi ngựa của vương gia cũng không tệ, cùng chúng ta một chỗ thảo luận tác chiến cũng rất có đạo lý. Xem ra cũng là một người thâm tàng bất lộ - Uông Trác Thành khách quan nói.
- Điều đó là dĩ nhiên, có thể được Hoàng đế tín nhiệm như vậy, làm sao có thể là một kẻ vô dụng được chứ? – Lưu Hải Khoan phụ họa – Có điều ta thấy, tướng quân chúng ta là thật tâm thích vương gia.
- Rõ ràng là vậy. Nếu không làm sao có thể mang người đến tận chiến trường được chứ? – Uông Trác Thành giơ roi ngựa luôn – Nhanh lên một chút, trời sắp tối.
- Được – Lưu Hải Khoan quay đầu hướng phía tướng sĩ hô to – Tăng nhanh tốc độ.
- Đêm nay đóng quân ở đây đi, nghỉ ngơi một chút, ban ngày đi đường mệt mỏi rồi – Tiêu Chiến thấy Uông Trác Thành và Lưu Hải Khoan đuổi tới nơi liền nói.
- Vâng! – Uông Trác Thành và Lưu Hải Khoan an bài xuống dưới.
- Trời tối, nơi này là vùng núi, ban đêm nhiều côn trùng, còn có thể có dã thú, đệ không được chạy loạn – Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đang ngồi sưởi ấm bên cạnh mình, lên tiếng nhắc nhở.
- Tuân lệnh! Tiêu tướng quân – Vương Nhất Bác cười đến ngọt ngào.
Nhìn cún con của mình nở nụ cười, Tiêu Chiến cũng không tự chủ mà nhếch khóe môi:
- Chờ một chút ta bắt cho cá cho cún con, chúng ta cùng nướng ăn, thế nào?
- Cá nướng? – Vương Nhất Bác mắt sáng lên - Ta... có thể cùng đi không?
- Nước quá lạnh, đệ đừng xuống nước, ở trên bờ nhìn ta là được rồi, lại nói, đệ trước đây chưa từng bắt cá, lỡ đem cá dọa chạy hết thì sao? Muốn chơi, chờ sau này ấm áp một chút, ta dẫn đệ xuống nước – Tiêu Chiến không nhẫn tâm từ chối Vương Nhất Bác nhưng cũng không đành lòng để Vương Nhất Bác lội nước lạnh, ngữ khí ôn nhu từ tốn nói.
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến ôn nhu mà nghiêm túc giảng giải, trong lòng thở dài một hơi:
- Được! Ta chỉ đứng trên bờ, chờ Chiến ca, có được không?
Tiêu Chiến rất là hài lòng.
Thế là, sau khi Uông Trác Thành cùng Lưu Hải Khoan chỉ đạo bình sĩ đem tất cả doanh trướng dựng tốt, lúc tìm đến Tiêu Chiến đã nhìn thấy đại tướng quân uy phong lẫm liệt, đại tướng quân mà chỉ còn nghe đến tên là quân địch đã sợ mất mật nhà mình cởi ra khôi giáp, ống quần xắn lên tận đầu gối đang ở bên bờ sông mò cá.
Uông Trác Thành mở to hai mắt nhìn.
- Uông phó tướng, Lưu phó tướng muốn cùng một chỗ ăn cá không? – Vương Nhất Bác nhìn thấy hai người đi qua, thân thiết chào hỏi.
- Cái này... - Uông Trác Thành nhìn Lưu Hải Khoan, ánh mắt như muốn hỏi, rốt cuộc là có nên ăn cùng không?
Lưu Hải Khoan lắc đầu, cũng không biết làm thế nào cho phải, dù sao cũng là tiểu phu phu nhà người ta "hẹn hò", bất thình lình xuất hiện giữa hai người, có thể hay không sẽ bị ánh mắt của tướng quân nhà mình giết chết?
- Các ngươi đã tới? Đều thu xếp tốt rồi sao? – Tiêu Chiến rất tự nhiên hỏi.
- Báo cáo tướng quân, đều đã sắp xếp ổn thỏa – Uông Trác Thành trả lời.
- Được! Các ngươi tìm nhiều nhánh cây đến, nhóm một đống lửa, đợi lát nữa chúng ta ăn cá nướng – Tiêu Chiến cười nói, tuy miệng nói nhưng tay lại không làm lỡ việc, vừa nói xong câu này đã nhanh tay tóm được một con cá dù nó đã vô cùng nỗ lực chạy thoát thân.
- Vâng!
Lúc Uông Trác Thành cùng Lưu Hải Khoan chuẩn bị rời đi, Vương Nhất Bác đi lên, nhìn hai người nói:
- Ta đi cùng các ngươi.
- Bảo bảo! Buổi tối có côn trùng, nguy hiểm, ngươi đừng đi – Vương Nhất Bác còn chưa bước được một bước đã bị Tiêu Chiến lo lắng ngăn lại.
- Thế nhưng Uông phó tướng và Lưu phó tướng đều đi, bọn họ có thể đi, ta vì sao lại không thể chứ? – Vương Nhất Bác cau mày hỏi.
- Bọn họ hành quân đã quen, da dày thịt béo, không sợ - Tiêu Chiến đang nói lại bắt được một con cá nữa, ném vào cái sọt bên cạnh Vương Nhất Bác.
Uông Trác Thành và Lưu Hải Khoan miễn cưỡng duy trì mỉm cười... Làm sao bây giờ? Có chút khó khăn.
Cái gì gọi là da dày thịt béo? Cái gì gọi là không sợ? Mà dù có là sự thật, ngài dỗ dành nương tử của ngài cũng đâu nhất thiết phải đem chúng ta dìm xuống như thế đâu?
Uông Trác Thành và Lưu Hải Khoan trong lòng gầm thét nhưng ngoài mặt vẫn cười hết sức hiền hòa:
- Đúng vậy vương gia! Chúng ta đi là được rồi, người ở chỗ này giúp tướng quân bắt cá đi.
- Cái kia... Được rồi – Vương Nhất Bác có chút thất vọng nói.
Bốn người bận rộn, à không, chỉ có ba người, mấu chốt là Tiêu Chiến quá sủng Vương Nhất Bác, cái này không cho làm, cái kia không cho đụng, cuối cùng Vương Nhất Bác không thể làm gì khác hơn là ngồi một bên nhìn ba người thuần thục nhóm lửa, nướng cá, nhìn động tác của ba người, Vương Nhất Bác thở dài một hơi.
- Bảo bảo! Ngửi một cái, thơm không? – Tiêu Chiến cầm que xiên, đem con cá nướng chín vàng giơ lên trước mặt Vương Nhất Bác, động tác tựa như dâng vật quý.
- Ừm! Thơm quá! – Vương Nhất Bác phụ họa nói.
Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác tâm tình không đúng, ôn nhu mở miệng hỏi:
- Làm sao vậy? Có phải là không thoải mái không?
- Không có.
Vương Nhất Bác không tự chủ bĩu môi, Tiêu Chiến vừa nhìn liền biết khẩu thị tâm phi, cái miệng nhỏ đều bĩu ra đến treo được cả bình dầu rồi, còn nói không có.
- Bảo bảo! Làm sao vậy? Nói cho ta nghe một chút đi – Tiêu Chiến âm thanh mềm mại hỏi.
Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt ủy khuất. Tiêu Chiến thấy vậy trong lòng run lên, vội vàng hồi tưởng lại xem hôm nay mình có làm gì chọc bảo bảo tức giận không, thế nhưng là, không có a... Chẳng lẽ bảo bảo còn vì những lời trêu chọc chiều nay mà tức giận? Sẽ không, bảo bảo không giống như người thù dai như thế, cho nên... còn có chuyện gì đây?
- Tiêu Chiến! – Vương Nhất Bác nghiêm túc gọi.
Tiêu Chiến vừa nghe Vương Nhất Bác gọi tên mình liền cảm thấy đại sự không ổn, vội vàng đáp lại:
- Vâng!
- Ta trong lòng ngươi... có phải là cái gì cũng không biết, tới đây chính là làm loạn? – Vương Nhất Bác ủy khuất hỏi.
- Làm sao có thể! – Tiêu Chiến vội vàng nói – Bảo bảo năng lực rất mạnh, làm sao có thể làm loạn!
- Thế nhưng... - Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đang mặt đỏ nháo đỏ nhào do ngồi cạnh đống lửa, cắn môi một cái – Thế nhưng... Ngươi cái gì cũng đều không cho ra làm, có vẻ ta làm cái gì cũng sai.
Tiêu Chiến lúc này mới sáng tỏ vì cái gì mà bảo bảo không cao hứng, hóa ra là vì những cái này, cũng là mình quan tâm nhiều ắt sẽ loạn, luôn không muốn bảo bảo động vào những thứ nguy hiểm kia, liền không cho động vào, không đứng ở góc độ của bảo bảo mà suy nghĩ.
Nhìn Tiêu Chiến trầm mặc, Vương Nhất Bác trong lòng có chút loạn:
- Không phải, ta không phải là trách Chiến ca, ta biết Chiến ca là muốn tốt cho ta, ta chính là... chính là... ưm...
Tiêu Chiến không chờ Vương Nhất Bác nói, liền nâng cằm Vương Nhất Bác lên mạnh mẽ hôn xuống, cuối cùng còn liếm một cái, tựa như còn luyến tiếc dư vị:
- Bảo bảo! Là Chiến ca không tốt... Chiến ca lần sau sẽ không, nhưng vùng núi xác thực có rất nhiều côn trùng lạ, còn có cả độc thảo, chính chúng ta còn không thể phân biệt rõ ràng, cho nên muốn bảo bảo ở bên cạnh ta, muốn để bảo bảo an toàn một chút. Chiến ca không phải muốn trói buộc bảo bảo, yên tâm!
Vương Nhất Bác gật gật đầu, tựa vào vài Tiêu Chiến mềm giọng nói:
- Đói bụng...
- Được được! Cá vừa vặn không nóng – Tiêu Chiến nói rồi đem cá đưa cho Vương Nhất Bác – Mau ăn đi.
Vương Nhất Bác nở nụ cười trong treo, vui vẻ nhận lấy, cẩn thận tinh tế nhấm nháp.
Lưu Hải Khoan và Uông Trác Thành bị hóa thành không khí, cá có mùi vị gì nếm không ra nhưng thức ăn cho chó thì ăn rất no, xác thực rất ngọt.
Nếu như các tướng sĩ trước kia đối với năng lực của Vương Nhất Bác có kín đáo phê bình, thì sau trận chiến đầu tiên ngày hôm nay, không ai là không phục sát đất. Toàn bộ quân doanh đều đang bàn luận xem Tĩnh thân vương hôm nay anh dũng cỡ nào, không hề giống Hòa Nguyên, ngược lại rất giống một Càn Nguyên.
Những lời như vậy truyền đến tai Tiêu Chiến, người nào đó trong lòng tràn đầy tự hào cùng kiêu ngạo, xoa xoa mái tóc ướt mồ hôi của Vương Nhất Bác:
- Làm sao bây giờ? Bảo bảo anh dũng như thế, trong quân thật nhiều người đang khen bảo bảo, ca ca muốn ăn dấm...
Vương Nhất Bác xoay người một cái, đem toàn bộ mồ hôi trên trán đều bôi hết lên y phục của Tiêu Chiến, híp mắt cười:
- Vậy ca ca cứ ăn đi, ăn nhiều dấm rất tốt, sát trùng.
Tiêu Chiến cười gõ mũi nhỏ của Vương Nhất Bác một cái:
- Giỏi! Bây giờ còn dám già mồm.
Vương Nhất Bác cũng cười, giương to đôi mắt:
- Vẫn luôn dám...
- Bảo bảo thật giỏi – Tiêu Chiến đổi lại ngữ khí nghiêm túc – Có bảo bảo như thế này, Chiến ca là người hạnh phúc nhất thế gian – Tiêu Chiến nói xong liền ôm chặt Vương Nhất Bác vào lòng,
Tiêu Chiến biết, Vương Nhất Bác cần một cơ hội để thể hiện. Hắn biết Vương Nhất Bác cần phải khiến toàn quân thực lòng tin phục, sớm muộn cũng phải ra chiến trường thể hiện, không bằng ra sớm một chút, để tướng lĩnh toàn quân biết được bảo bảo của hắn có bao nhiêu lợi hại.
Dù là nghĩ như vậy, nhưng nhìn bảo bảo đứng bên cạnh, Tiêu Chiến trong lòng vẫn căng thẳng vô cùng, đặc biệt khi chính hắn ra lệnh cho Tĩnh thân vương dẫn quân, tim đều muốn nhảy ra khỏi cuống họng. Nhìn Vương Nhất Bác lĩnh mệnh rồi đi, hắn gắt gao nắm lấy ngân thương của mình, chỉ cần là bảo bảo có chút ứng phó không được hắn liền lập tức xông lên, xông lên để bảo vệ bảo bảo của hắn.
Thế nhưng là, hắn không nghĩ tới, bảo bảo của hắn lại giỏi đến mức ấy.
Toàn quân vừa mới đóng quân tốt, vốn nghĩ sẽ yên lặng xem xét tình hình, thế nhưng quân địch có vẻ đã chuẩn bị chu toàn. Khi đại quân của Tiêu Chiến vừa đến, địch nhân liền tới một đòn hạ uy. Đối với những cuộc chiến thế này, trận chiến đầu tiên sẽ luôn là trận chiến khó khăn nhất, bọn hắn bắt buộc phải thắng. Thắng để giương cao sĩ khí quân mình, thắng để tiêu diệt uy phong của đối phương, trận chiến này không được phép thua. Nếu như bảo bảo thắng trận này, uy nghiêm liền lập lên.
Thấy quân địch đột kích, Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác:
- Tĩnh thân vương, trận chiến này bản tướng quân bổ nhiệm ngươi làm tiên phong, Uông phó tướng yểm trợ, ngươi có bằng lòng không?
Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, bốn mắt nhìn nhau, có lẽ người khác chỉ có thể thấy sự lạnh lùng trong ánh mắt của Tiêu Chiến, nhưng Vương Nhất Bác lại có thể từ ánh mắt kia mà nhìn ra bao nhiêu tín nhiệm, bao nhiêu hi vọng cùng bao nhiêu lo lắng.
- Thuộc hạ nhất định không làm nhục sứ mệnh – Vương Nhất Bác nửa quỳ xuống, hướng Tiêu Chiến làm quân lễ. Sau đó cầm thanh kiếm Hoàng thượng ngự ban, phất áo choàng tiến ra ngoài.
Vương Nhất Bác chân trước vừa xuất chiến, Tiêu Chiến chân sau liền đi theo. Hắn nhất định phải đảm bảo, đảm bảo an toàn cho bảo bảo của hắn.
- Ta còn tưởng triều đình cử tướng tài nào đến, hóa ra chỉ là một tiểu bạch kiểm. Công tử bột, nhìn thì ngon nhưng lại không dùng được. Ha ha ha ..
Phía đối diện là tướng lĩnh của quân địch, cao lớn thô kệch, ngồi trên lưng ngựa nhìn Vương Nhất Bác mà chế giễu, mà nhục mạ, quân sĩ sau lưng hắn nghe thấy thế đều cười lấy hi hi ha ha, vô cùng sảng khoái.
Vương Nhất Bác không hề bị lay động, nhìn người đối diện cười lạnh một tiếng, nói nhảm cũng thật nhiều đi.
- Có cung tiễn chứ? – Vương Nhất Bác quay đầu hỏi Uông Trác Thành.
Uông Trác Thành thấy khí tràng hoàn toàn khác biệt so với ngày thường của Vương Nhất Bác không tự chủ mà toàn thân phát lạnh.
- Có.
Nói xong đưa qua cho Vương Nhất Bác một bộ cung tiễn. Vương Nhất Bác nhìn khoảng cách, câu môi cười nhẹ. Trên chiến trường, điều cấm kỵ nhất chính là khinh địch. Đối phương phạm phải sai lầm lớn nhất.
- Giám quân! Khoảng cách này ước chừng hai trăm thước, nhìn lực sát thương của cung tiễn là không đủ - Uông Trác Thành đứng bên cạnh nhắc nhở.
Vương Nhất Bác cười cười:
- Ngươi nhìn xem...
Nói xong cầm lấy cung tiễn trong tay Uông Trác Thành, liên tiếp bắn nhiều phát, nhắm ngay một đôi mắt cùng trán của tướng lĩnh đối phương.
Chỉ nghe "Vèo...vèo..." mấy tiếng, tiếp theo chính là âm thanh người rơi xuống đất, sau đó chính là một trận hoảng loạn.
Uông Trác Thành nhìn Vương Nhất Bác đầu tiên là duỗi ra ngón tay của mình, tựa hồ là đang đo đạc khoảng cách, sau đó liền rất thoải mái mà kéo căng dây cung. Trên tay y chính là thượng hạng cung tiễn, chính Uông Trác Thành cũng phải dùng chút công phu mới có thể kéo căng dây, nhưng là, nhìn Vương Nhất Bác gầy teo thế kia, sức lực lại có thể lớn như vậy sao?
Quân địch ngàn vàn lần cũng không nghĩ tới, tướng lĩnh của mình một giây trước còn oai phong lẫm liệt cưỡi trên lưng ngựa chế giễu đối phương, một giây sau liền bị bắn mù hai mặt, thêm một mũi tên chính giữa môn đình, té xuống ngựa, chết không kịp kêu thành tiếng. Đây đối với bọn hắn chính là đả kích trí mạng,
Ngay cả tướng sĩ của Vương Nhất Bác cũng đều đang trợn tròn mắt, sau khi kịp phản ứng lại đều hợp sức kêu to:
- Tĩnh thân vương uy vũ! Tĩnh thân vương uy vũ!...
Tiêu Chiến một mực đứng phía cuối quân ngũ, thậm chí còn chọn nơi ít gây chú ý nhất để nghe ngóng tình huống. Lúc nghe thấy tam quân tướng sĩ hô hào vang dội mới có thể buông lỏng tâm tư, sau đó liền nở một nụ cười an tâm, còn tốt... còn tốt... bảo bảo bình an.
- Các tướng sĩ... Giếttttt....
Vương Nhất Bác rút kiếm, giơ về phía quân địch, cao giọng ra lênh. Các tướng sĩ phía sau phấn khích giơ binh khí lên đáp lời, cùng Vương Nhất Bác một chỗ xông lên, địch quân tan rã trong phút chốc.
Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác hồi tưởng, cho tới bây giờ tâm vẫn còn nhộn nhạo, mãi chưa thể bình tĩnh.
Bảo của hắn mặc khôi giáp màu trắng bạc, tóc chải đuôi ngựa buộc lên thật cao, hướng phía hắn chạy tới. Bởi vì chạy rất nhanh nên áo choàng đều bay phấp phới, mắt bảo bảo của hắn thật sáng, sáng như vậy, sáng chói ngân hà đều không bằng ánh sáng trong mắt bảo bảo của hắn. Bảo bảo của hắn hung hăng ôm hắn, trong giọng nói còn mang theo nghẹn ngào:
- Chiến ca! Ta làm được.
Tiêu Chiến giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ khôi giáp trên người Vương Nhất Bác, cười trả lời:
- Đúng vậy nha! Bảo bảo làm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro