Chương 21 R18
- Bảo bảo... - Tiêu Chiến nhẹ giọng gọi, Vương Nhất Bác vùi trong ngực Tiêu Chiến, nhìn phong cảnh trước mắt, rõ ràng mỗi ngày đều ngắm hoàng hôn, vậy mà hoàng hôn nay lại đặc biệt đẹp.
- Làm sao vậy? – Vương Nhất Bác quay đầu nhìn nam tử cao lớn đang ôm ấp mình phía sau.
- Bảo bảo! Thật xin lỗi – Tiêu Chiến để ngựa đi chậm châm, đầu gác lên cổ Vương Nhất Bác, tỉ mỉ cọ xát lấy cần cổ trắng ngần – Ta... Ta không nên trói buộc đệ, cũng không nên thiếu niềm tin vào bản thân.
- Không tin bản thân? – Vương Nhất Bác nghi hoặc hỏi.
- Ta cho rằng cún con ở trong nhà sẽ thoải mái hơn một chút, ta muốn để cún con trong lòng bàn tay mà sủng, ta cho là cún con chỉ cần mỗi ngày vui vui vẻ vẻ là tốt rồi, lại không biết, cún con của ta như thế làm sao có thể vui vẻ... Kỳ thật không cho đệ đến đó, là vì to lo lắng – Tiêu Chiến buồn bực nói.
- Ta biết Chiến ca lo lắng, đừng lo lắng, ta có thể bảo vệ tốt chính mình – Vương Nhất Bác quay đầu nhẹ nhàng hôn môi Tiêu Chiến một cái.
- Ta lo lắng... Ta không bảo vệ được đệ - Tiêu Chiến thở dài một hơi.
Vương Nhất Bác dĩ nhiên nhìn thấy nỗi băn khoăn trong mắt Tiêu Chiến.
Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác thấy điều đó trong mắt nam tử này. Trong trí nhớ của y, Tiêu Chiến xưa nay chưa bao giờ hoang mang rối loạn, chưa bao giờ băn khoăn đắn đo, Tiêu Chiến vĩnh viễn kiên định, vĩnh viễn khí phách. Nhưng bây giờ... Tiêu Chiến vì y mà lộ ra vẻ lo âu... Hóa ra tình yêu thần kỳ như vậy, có thể khiến một người thay đổi, có thể đem một người không sợ trời không sợ đất biến thành dạng này, cẩn trọng từng li từng tí.
- Chiến ca! – Vương Nhất Bác đối mắt với Tiêu Chiến – Ngươi biết không? Khi ngươi ôm lấy ta, nói một chữ "Được" đó, trong nháy mắt ta cảm thấy, ta lúc đó mới chân chính là một con người, là một con người có máu thịt. Ta biết ngươi lo lắng, ta biết ngươi sợ hãi nhưng ta đảm bảo: Ra chiến trường ta nhất nhất đều nghe theo ngươi, sẽ không tự tiện hành động, sẽ không để bản thân rơi vào hiểm cảnh. Nhưng ngươi cũng phải đáp ứng ta: Ngươi cũng không được bị thương, phải bình an trở về, được không?
Tiêu Chiến đem một tay nắm chặt tay Vương Nhất Bác:
- Bảo bảo! Đệ yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ đệ thật tốt, cũng bảo vệ bản thân thật tốt.
Vương Nhất Bác một cái xoay người, ôm lấy cổ Tiêu Chiến, hung hăng hôn lên.
Tiêu Chiến trong đáy mắt tối sầm, vòng tay ôm lấy eo Vương Nhất Bác, đoạt lại quyền chủ động.
Nụ hôn kết thúc, Vương Nhất Bác nằm gọn trong lòng Tiêu Chiến, câu môi cười một tiếng. Rồi ngay sau đó nhíu mày nhìn người lớn hơn, hơi thở trì trệ:
- Ngươi không phải là muốn... Đây chính là trên lưng ngựa...
- Phải thử xem chứ. Chúng ta còn chưa có thử qua mà – Tiêu Chiến cúi đầu hôn lên đôi môi đang muốn kháng nghị của cún con, một tay nhanh chóng luồn vào trong tiết khố, bắt lấy tiểu Bác Bác, lại có ý xấu xoa ấn lấy. Vương Nhất Bác trong nháy mắt mềm eo.
- Ừm... - Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng trốn vào trong ngực Tiêu Chiến.
- Ngoan...- Tiêu Chiến nhìn đứa nhỏ đang gắt gao chui trong ngực mình – Đừng khó chịu hỏng, hít thở không khí.
- Ngươi ... Ngươi muốn làm... – Vương Nhất Bác vẫn chưa nói hết câu đã cảm thấy hậu huyệt lành lạnh, ngay sau đó một dị vật chui vào.
Tiêu Chiến thản nhiên cười, thản nhiên đưa ngón tay vào thăm dò hậu huyệt của cún con, bởi vì thể chất vốn có của Khôn Trạch, Tiêu Chiến chỉ cần nhẹ phóng thích tin nguyên đã khiến nơi nào đó của người trong lòng mềm nhũn. Ngón tay Tiêu Chiến ở trong người Vương Nhất Bác dò dẫm, trong vách tràng ẩm ướt chậm rãi khuấy động, chọc cho Vương Nhất Bác cả người đều run lên. Tiêu Chiến nhìn thấy phản ứng của cún con nhà mình, cười cười đưa lưỡi liếm lấy vành tai nhỏ non mềm:
- Bảo bảo! Thoải mái không?
Vương Nhất Bác khắp người run rẩy, ngày càng trốn sâu trong ngực Tiêu Chiến, mạnh miêng:
- Không thoải mái... Ừm... a...
- Ồ? – Tiêu Chiến nhíu màu – Làm sao lại không thoải mái? Có phải là nhỏ quá nên bảo bảo không cảm nhận được?
- Tiêu Chiến! Ngươi a.... – Âm cuối bỗng nhiên cao vọt.
- Bảo nhi! Bây giờ có cảm giác không? – Tiêu Chiến từ lúc nào đã đưa ba ngón tay vào – Thể chất Khôn Trạch chính là tuyệt nhất, bảo bảo nghe đi... - Tiêu Chiến ngón tay luận động, mang theo thanh âm ướt át.
- Ưm...a ... Tiêu Chiến ... ưm... Ngươi... Lão lưu manh... - Vương Nhất Bác thở hổn hển, thanh âm khàn khàn ngậm lấy sắc dục.
- Thế này đã là lưu manh? – Tiêu Chiến cao giọng – Ngoan! Lát nữa cho bảo bảo nhìn xem thế nào mới là lưu manh – Tiêu Chiến dựa vào trí nhớ của mình đem ba ngón tay vào sâu tìm kiếm.
- Đừng... ừm a... về nhà... Có được không?... – Vương Nhất Bác một tay gắt gao túm lấy y phục của Tiêu Chiến, sợ mình không cẩn thận ngã xuống, một tay khác vòng lên cổ Tiêu Chiến, ngắt quãng hỏi.
- Bảo bảo! Nếu là vừa nãy thì có thể, nhưng bây giờ....
Tiêu Chiến bắt lấy cái tay đang nắm lấy y phục của Vương Nhất Bác, hướng phía hạ thân hắn sờ sờ. Vương Nhất Bác ngượng nghịu vô cùng, vật kia vừa lớn vừa nóng, mặc dù đã là phu thê nhưng Vương Nhất Bác vẫn không cầm được mà đỏ mặt.
Thế nhưng Tiêu Chiến vẫn chưa buông tha cho Vương Nhất Bác, câu môi cười hỏi:
- Sờ thấy không?
Vương Nhất Bác đỏ mắt trợn nhìn Tiêu Chiến, có chút khó nhịn giật giật khóe môi, một giây sau, hai tiếng kêu rên đồng thời phát ra.
- Bảo bảo! Chớ lộn xộn, bây giờ còn nhỏ, cho vào sẽ dễ hơn một chút...
- Tiêu Chiến – Vương Nhất Bác muốn nhào tới che cái miệng hư hỏng của Tiêu Chiến lại, thế nhưng vừa mới khẽ động lại như đụng phải... Dù sao y bây giờ cũng không còn chút sức lực nào, cố hết sức hướng về phía trước một chút.
Tiêu Chiến cũng cảm nhận được sự biến hóa của Vương Nhất Bác:
- Bảo bảo! Ta hình như tìm được chỗ cần tìm rồi - Nói xong không đợi Vương Nhất Bác phản ứng, ba ngón tay đã chạm vào chỗ kia, hết xoa lại ấn.
- A a a...- Vương Nhất Bác không kịp chuẩn bị, khoái cảm quá mức kịch liệt khiến y kêu la thành tiếng.
Dạng kêu la này thật khiến Tiêu Chiến hài lòng, hắn đưa cả bàn tay đến trước mặt người trong lòng:
- Bảo bảo! Nhìn xem! Thật nhiều nước...
- Tiêu Chiến! Ngươi... Ta muốn trở về - Vương Nhất Bác tức giận muốn xoay người, lại bị Tiêu Chiến ngăn lại.
- Bảo bảo! Đừng xấu hổ mà. Ta sẽ nhẹ nhàng...
- Ngươi... - Vương Nhất Bác cứng họng, nhìn Tiêu Chiến hồi lâu mới lên tiếng – Đừng cho vào...
Tiêu Chiến đương nhiên biết Vương Nhất Bác đang muốn nói đến chuyện gì, hiện giờ còn phải chuẩn bị ra chiến trường, làm sao có thể cho vào chỗ đó, Tiêu Chiến dùng một tay xoa xoa tóc Vương Nhất Bác:
- Ngoan! Ca ca biết.
Nói xong liền không đợi Vương Nhất Bác phản ứng lại, gắt gao ôm lấy eo người nhỏ hơn, đem tính khí nóng hổi của mình đi vào.
Vương Nhất Bác trong nháy mắt mở to hai mắt, kích thích đến quá bất ngờ, chỉ có thể nắm chặt y phục Tiêu Chiến, rên lên thành tiếng.
- Ngoan... - Tiêu Chiến dỗ dành một tiếng rồi nhanh chóng vừa nhanh vừa độc trừu sáp, động đến mức thân thể Vương Nhất Bác kịch liệt lay động theo, nếu lắng tai còn có thể nghe được thanh âm va chạm.
- Ừm... đây là... ừ a a a... - Vương Nhất Bác núp trong ngực Tiêu Chiến, cúi đầu đè thấp thanh ấm, sợ bị người khác nghe thấy, đáng tiếc, hôm nay Tiêu Chiến chính là đặc biệt muốn trêu đùa Vương Nhất Bác, đời nào lại để Vương Nhất Bác nhỏ tiếng như vậy.
Hắn liếc mắt nhìn người đang thẹn thùng cố nghẹn lại trong ngực, lại nhìn con đường phía trước, câu môi cười một cái, một tay ôm eo Vương Nhất Bác, một tay nắm lấy dây cương, chuyển ngựa sang một hướng khác, hướng ngoại thành.
Vương Nhất Bác mải trốn trong ngực Tiêu Chiến, cũng không có tâm để ý đường đi, chỉ mong có thể nhanh nhanh chóng chóng hồi phủ. Như thế này thật sự là... quá xấu hổ.
Vương Nhất Bác nghĩ đến thẩn thơ, Tiêu Chiến thoáng thấy người trong lòng mất tập trung liền hung ác đỉnh lên...
- A a a ...- Vương Nhất Bác không nhịn được mà hét lên một tiếng. Sau đó cảm giác dưới hạ thể một mảng ẩm ướt.
- Bảo bảo! Đây coi như là bị ta cắm bắn sao?
Vương Nhất Bác vẫn đắm chìm trong dư âm cao triều, thân thể đang mẫn cảm, Tiêu Chiến cũng dừng lại động tác, ôm lấy thân thể mềm mại yếu ớt của cún con, an ổn ngồi trên lưng ngựa.
Vương Nhất Bác có chút thời gian hòa hoãn tinh thần, đưa mắt nhìn phong cảnh. Theo lý thì giờ này phải vào thành rồi chứ? Thế nhưng... đây không phải đường hồi phủ.
- Đi nhầm đường...
Vương Nhất Bác đưa đôi mắt còn lưu lại sắc dục nhìn Tiêu Chiến, đuôi mắt hồng hồng, rất câu người. Người nào đó nuốt nước miếng một cái:
- Bảo bảo! Không đi nhầm, chúng ta đi ngoại thành.
- Đi ngoại thành? – Vương Nhất Bác mờ mịt hỏi.
- Ngoan! Đợi một lát nữa sẽ biết – Tiêu Chiến cười gian xảo rồi đưa chân thúc hông ngựa.
Vừa rồi là chậm rãi cưỡi ngựa, hơn nữa đường kinh thành luôn vô cùng bằng phẳng nên không có nhiều cảm giác. Thế nhưng, bây giờ ngược lại không giống, đường ngoại thành là đường đất, trên mặt đường còn có rất nhiều cục đá to nhỏ, rất không bằng phảng.
Thêm nữa... Người huynh đệ nào đó của Tiêu Chiến vẫn đang chôn mình trong hậu huyệt của Vương Nhất Bác, cơ hồ là bắt đầu vận hành theo tốc độ của chân ngựa. Thứ đó bây giờ không khác gì máy đóng cọc, một cái lại một cái ngày càng thêm sâu, ngày càng thêm mạnh. Tiêu Chiến dường như không cần dùng đến sức lực, chỉ giữ chặt thân eo Vương Nhất Bác và chăm chú khiển ngựa. Vương Nhất Bác bên này đã mềm nhũn thành một mảnh.
- Ừm a a ... Đừng ... Cưỡi chậm một chút ... Ừ a a a ... a ha...
Vương Nhất Bác bây giờ thực sự không nhận thức được gì. Theo sự điều khiển của Tiêu Chiến, ngựa chạy càng ngày càng nhanh, dao động càng ngày càng lớn. Thứ khoái cảm tê dại đang chiếm lấy Vương Nhất Bác, từ xương cụt lan tràn đến toàn thân, khoái cảm như thủy triều điên cuồng nhấn lấy y, cún con nhỏ bị đụng, ngay cả một câu nói cũng không nói thành lời.
- Bảo bảo! Có phải rất thoải mái không? – Tiêu Chiến cười xấu xa hỏi.
- Không ... Không thoải... mái... - Vương Nhất Bác đỏ hồng đôi mắt.
- A? Không thoải mái? Vậy ... - Tiêu Chiến ôm lấy eo Vương Nhất Bác, đặt tiểu nương tử nằm trên lưng ngựa – Ngoan! Bây giờ cho nương tử thoải mái...
Nói xong gắt gao siết lại eo Vương Nhất Bác, hung hăng đi vào lại hung ác đi ra, duy trì tần độ trừu sáp lớn như vậy, đâm vào mấy trăm cái, Vương Nhất Bác loạn xạ nắm lấy, bởi vì đang trên lưng ngựa, Tiêu Chiến một tay cầm dây cương, một tay nắm lấy eo người nọ nên Vương Nhất Bác không được ôm lấy. Tình thế hiện tại khiến Vương Nhất Bác có cảm giác như mình đang lung lay sắp rơi, lại thêm thứ khoái cảm điên rồ đang không ngừng ập đến, cả thể xác lẫn tâm hồn đều đang bị giày vò, sự giày vò này đã tăng thêm thật nhiều lần cảm nhận của Vương Nhất Bác.
- Đừng... Không cần... Muốn hỏng...
Vương Nhất Bác thực sự là không thể nào chịu nổi dạng này giày vò, gắt gao túm lấy y phục của Tiêu Chiến, lại không có tiền đồ mà khóc lên. Tiêu Chiến thấy mình đã đem Vương Nhất Bác khi dễ thành dạng này, làm sao có thể đành lòng tiếp tục nhìn cún con của mình khóc lóc thảm thương đến thế. Hắn dùng lực tay kéo Vương Nhất Bác lên, ôm chặt vào lòng mình. Cún con nhỏ tựa hồ không có cảm giác an toàn, chỉ vừa được Tiêu Chiến kéo lên đã đem cả hai tay hai chân gắt gao ôm lấy hắn. Tiêu Chiến ôm chặt để Vương Nhất Bác vùi đầu vào ngực mình, tiếp tục trừu sáp, tận đến khi cún con nhỏ thân thể mềm oặt, vừa khóc vừa như mèo con đánh loạn xạ trên người hắn xin tha thì hắn mới bỏ qua.
Sau đó, Tiêu Chiến ôm lấy nương tử đã mê mang vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt còn đọng nước, chậm rãi đưa người về phủ.
Đương nhiên, sau lần đó, Tiêu Chiến được ban thưởng bốn ngày ngủ thư phòng. Vương Nhất Bác lần này coi như hạ ngoan tâm, ngay cả cửa sổ cũng khóa lại, mặc cho Tiêu Chiến ở ngoài thống khổ cầu xin nhận lỗi cũng nhất quyết không mở. Danh chính ngôn thuận nói là để Tiêu Chiến tập trung tinh lực cho chỗ cần thiết, không cho phép loạn dùng sức.
Cuối cùng vẫn Tiêu Chiến đem mấy cái bàn tính trong phòng thu chi lấy ra hết, đường đường chính chính trước cửa phòng quỳ lên, lại to giọng khóc lóc kể lể. Dĩ nhiên là lôi kéo được một đám đông hạ nhân kéo đến xem trò vui. Vương Nhất Bác cảm thấy thực sự mất thể diện, không thể làm gì khác đành tha thứ.
Tốt rồi! Vương Nhất Bác mới sẽ không nói, bốn ngày cũng là mức cực hạn của y rồi. Được Tiêu Chiến ôm ngủ vẫn là an tâm nhất.
- Bảo bảo! Thử nhìn một chút – Tiêu Chiến thần bí lấy ra một thân áo giáp, là màu trắng bạc, áo choàng cũng là màu trắng, nhìn qua rất hiên ngang.
- Khôi giáp? – Vương Nhất Bác hai mắt tỏa sáng, đem địa đồ trong tay ném đi, nhìn lấy khôi giáp trên tay Tiêu Chiến.
- Đây là của ta, có điều áo choàng vừa mới đổi lại, nó cùng ta vượt qua một lần lại một lần hiểm cảnh, có lẽ, khôi giáp này là thích hợp nhất với đệ - Tiêu Chiến dắt tay Vương Nhất Bác – Có muốn nhìn thử một chút không?
Vương Nhất Bác giống như không dám tin, đưa tay vuốt ve lấy khôi giáp, nâng niu thận trọng, không giấu được xúc động mà nghẹn giọng:
- Chiến ca cho ta! Vậy Chiến ca dùng gì?
- Ta còn có cái khác, cũng là màu xám bạc, cùng bảo bảo của ta một đôi... Đến đây bảo bảo! Thử mặc một lần xem có phù hợp không?
Vương Nhất Bác nhìn lấy khôi giáp mà mình vẫn tha thiết mơ ước trước mặt, xúc động đến tay đều là run rẩy.
- Cao hứng đến ngốc? – Tiêu Chiến nhẹ nhàng hôn một cái lên má sữa của cún con – Bảo bảo nhà chúng ta vẫn còn là tiểu hài tử, ngay cả má sữa vẫn còn chưa kịp tiêu tan đây này – Nói xong lại tiện thể cắn một cái, hít hà mùi sữa.
Vương Nhất Bác vẫn đắm chìm trong kích động, cũng quên mất việc đẩy Tiêu Chiến ra. Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác vui vẻ thì trong lòng cũng tràn đầy ngọt ngào:
- Vương gia vươn tay ra, tiểu nhân giúp người mặc khôi giáp, được không?
Vương Nhất Bác cười lộ ra hai dấu ngoặc nhỏ, dang hai tay.
- Bảo bảo của ta thật dễ nhìn – Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác một thân hiên ngang, cất lời tán thưởng.
Tận đến lúc Vương Nhất Bác chỉnh tề mặc vào khôi giáp Tiêu Chiến mới thật lòng cảm nhận được, bảo bảo nhà hắn không thể nào giống một Khôn Trạch bình thường, mãi sau lưng Càn Nguyên. Bảo bảo của hắn phải là cánh chim ưng mạnh mẽ bay lượn trên bầu trời, bảo bảo của hắn thuộc về trời xanh.
- Bảo bảo! Đáp ứng ta, sau khi lên chiến trường, nhất định nhất định phải luôn đứng bên cạnh ta, không được rời khỏi tầm mắt của ta – Tiêu Chiến nắm chặt hai tay Vương Nhất Bác, nghiêm túc nói.
- Chiến ca! Ta biết, ta nhất định sẽ như vậy – Vương Nhất Bác cũng thật nghiêm túc trả lời.
...
Hoàng đế đứng ngoài cửa thành, nhìn Tiêu Chiến đứng đầu quân ngũ, cưỡi ngựa ngay phía sau chính là thân đệ đệ của mình. Sau khi nhận lấy ly rượu từ Dương công công, Hoàng đế giơ lên trước mặt Tiêu Chiến:
- Trẫm chúc Tiêu tướng quân khải hoàn trở về.
Tiêu Chiến hơi cúi đầu hành lễ, nhận lấy ly rượu trong tay Hoàng đế, một hơi uống cạn:
- Bệ hạ yên tâm, chúng thần nhất định sẽ thủ hộ vương triều, bình định Tây Cảnh – Thanh âm vang vọng, không giận tự uy.
Hùng binh phía sau cũng cùng nhau nâng vũ khí đáp lời, quả thật là khí thế rung chuyển sơn hà.
Vương Nhất Bác nhìn thế trận trước mắt, trong lòng rất thỏa mãn, không tự chủ hòa vào cùng trăm vạn hùng binh mà cao giọng hô hào.
Hoàng đế nhìn khí phách của Vương Nhất Bác, từ trong nội tâm phát ra một tiếng cười, hướng về phía đệ đệ của mình một cái. Vương Nhất Bác lưu loát xuống ngựa, chạy đến trước mặt Hoàng đế, gập gối hành lễ.
- Trẫm chỉ còn một thân đệ đệ duy nhất. Tiêu tướng quân, ngươi nhất định phải bảo hộ đệ ấy an toàn trở về - Hoàng đế nhìn Tiêu Chiến nói.
- Chính đệ...
- Thần lĩnh chỉ - Không đợi Vương Nhất Bác nói xong, Tiêu Chiến đã nghiêm túc quỳ một chân xuống đất hành đại lễ.
Hoàng đế gật đầu ra hiệu cho Dương công công. Dương công công lập tức mang một món đồ lên.
Đó là một thanh kiếm, ngọc thể trong suốt, chém sắt như chém bùn, là một thanh kiếm quý hiếm vô song.
- Kiếm này đã cùng phụ hoàng bình định thiên hạ, nay trẫm ban nó cho đệ.
Vương Nhất Bác ngây người nhìn Hoàng đế, rồi lại liếc nhìn Tiêu Chiến. Thấy Tiêu Chiến ôn nhu nở nụ cười thì nhanh chóng quỳ trên mặt đất, nhận lấy thanh kiếm kia.
- Đa tạ Hoàng huynh.
- Nhất Bác! Đệ... nhất định phải trở về, bình an trở về, biết chưa? – Hoàng đế nhìn sâu vào mắt Vương Nhất Bác, da diết nói.
Vương Nhất Bác chậm rãi gật đầu.
- Đi đi. Không còn sớm nữa – Hoàng đế xoay người, Dương công công vội vàng chạy theo.
Vương Nhất Bác nhìn theo bóng lưng Hoàng đế, rõ ràng người ca ca này chỉ hơn mình bảy tuổi, rõ ràng là đang thời kỳ khí phách, lại thật sớm đã xuất hiện tóc bạc. Nhìn bóng lưng Hoàng đế, Vương Nhất Bác lại cảm nhận được nỗi cô đơn.
Không nhịn được nữa, Vương Nhất Bác hướng phía Hoàng đế hô to:
- Hoàng huynh! Đệ nhất định trở về, cùng ca ca đánh cờ.
Hoàng đế dừng bước chân nhưng không xoay người, chỉ là đưa tay vẫy vẫy. Đi đi...
- Được rồi! Chúng ta cũng nên đi – Tiêu Chiến kéo tay Vương Nhất Bác – Các tướng sĩ còn đang chờ chúng ta đây.
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, cười cười kéo tay hắn:
- Được! Lên đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro